Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 5: Nhớ cho kĩ


Đọc truyện Mạch Thượng Nhân Như Ngọc – Chương 5: Nhớ cho kĩ

Phần 1: Năm tháng đôi ta cùng trải qua.

Chương 5: Nhớ cho kĩ

8 năm trước

Lớp 1 năm 3, trường cấp ba A thành phố H

“Báo!!!! Có tin khẩn cấp!”

Đại Nhất hô lên một tiếng chạy nhanh vào cửa lớp, vừa thở hổn hển vừa gào lên.

Mọi ồn ào trong lớp dường như đều nín bặt. Tất cả cùng hướng mắt lên nhìn Đại Nhất, chờ xem”cái loa phát thanh cấp trường” định nói chuyện “trọng đại” gì.

Đại Nhất đưa tay lên vuốt ngực thở mấy hơi, còn chưa kịp há miệng đã bị Điềm Nhi liếc xéo: “Đại Đầu Heo, có tin gì khẩn cấp mau mau nói!”

Đại Nhất đã quen với cách gọi này của cô nàng, cũng không chấp vặt, ra vẻ thần thần bí bí nhìn đám người đang ngước mắt nhìn mình: “Mọi người đoán xem lúc này tớ đụng phải chủ nhiệm khoa và thầy chủ nhiệm lớp mình làm gì?”

Bên dưới nhao nhao, cả đám người chửi mắng Đại Nhất vô vị. Điềm Nhi cao giọng nhất: “Đại Đầu Heo, cậu ăn gan hùm muốn thử thách sự kiên nhẫn của bọn này đấy à? Chị em đâu, lên!”

Đại Nhất sợ quá vội vàng hoảng hốt xin tha: “Điềm Nhi! Điềm Nhi, cậu bình tĩnh!”

Điềm Nhi với Đại Nhất từ nhỏ lớn lên với nhau, tất nhiên tình cảm không tệ. Cô nàng từ trước tới nay đều có cách trị gã hóng chuyện kia.

Chưa đầy một phút, Đại Nhất đã sợ đến không dám ho he gì, đang định bẩm bảo sự thật, bất ngờ lại nghe A Lỵ nói: “Ặc, này, Đại Đại, không phải hai người bọn họ chơi “đấu địa chủ” đó chứ?”

Cả lớp nghe được đều bùng nổ. Đám hủ nữ, hủ nam trong lớp đều ầm ầm quá trời.

Đại Nhất bất lực gào lên: “Không phải!”. Kết quả, lại chả ai thèm care.

Bực quá, cậu ta vụt lên lấy cái thước của trên bàn giáo viên gõ ầm ầm mấy tiếng.

May mắn, ồn ào dẹp bớt phần nào. Thế nhưng A Lỵ vẫn đang tía lia ngồi kể với cô bạn Tiểu Hoa bên cạnh về mấy cái JQ cô nàng tự cảm thấy mờ ám giữa hai người kia.

Điềm Nhi tính hóng chuyện cao, thế nhưng trước nay tọc mạch chuyện gì đều chỉ tin vào sự thật. Tất nhiên, sự thật ở đây là sự việc cô nàng cảm thấy thật. Mà chuyện mà A Lỵ vừa nói kia, Điềm Nhi không tin là thật.

Thầy chủ nhiệm tạm lớp cô vừa trẻ vừa đẹp trai, lại men như vậy, sao có thể là cong?

Vì thế, Điềm Nhi rất bất bình, cũng muốn nghe xem Đại Nhất nghe ngóng được gì. Kết quả, A Lỵ kia càng nói càng hăng say. Một mình đứng giữa lớp học như thể đang thuyết giảng giáo lí cho đám con chiên mới theo đạo trong lớp.


Điềm Nhi có chút bực mình vì thế mới giật cây thước trên tay Đại Nhất, vung lên, muốn vụt mạnh một tiếng xuống bàn cảnh tỉnh đám người kia.

Quả nhiên rất hiệu nghiệm, cả đám bạn đều thoát khỏi sự u mê của A Lỵ. Đến chính A Lỵ cũng quên luôn mất tà giáo mình đang thuyết giảng.

Chỉ viu một tiếng, cây thước đã bay ra khỏi tầm tay, bay thẳng ra cửa sau.

Đúng lúc này, cánh cửa vốn đang khép lại mở ra.

Lục Duệ đáng thương vừa mở cửa bước vào, còn đang cười cười nói nói với Sở Hàn phía sau thì đã bị hung khí từ đâu bay tới, đập thẳng vào đầu.

“Aaaa” một tiếng đau thê thảm vang lên tận trời xanh.

Cây thước gỗ sau khi hạ được một mục tiêu, vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục định đánh úp kẻ đi sau Lục Duệ nữa.

Đáng tiếc, Sở Hàn chả thèm chuyển mắt, đưa tay ra đã dễ dàng tóm gọn nó lại.

Lục Duệ bị ăn đau, gào lên như heo bị chọc tiết: “Ai, ai, kẻ nào định ám sát ông đây hả?”

Vừa hét xong, đã thấy hết đám con gái nhao nhao đứng dậy, tiến về phía này. Lục Duệ thấy người ta đi về phía mình, vẻ mặt lo lắng thì cực kì huênh hoang. Vẻ đau khổ gào rống kia cũng đã vơi bớt hai phần ba, huếch mặt lên trời, trong lòng tự cảm khái vẻ đẹp trai của mình.

Còn chưa kịp cảm khái xong, cậu ta đã bị xô ra ngoài rìa tự bao giờ. Lúc này Lục Duệ mới đen mặt hiểu tình cảnh của mình.

Bạn nữ A: “Sở Hàn, cậu không sao chứ?”

Bạn nữ B: “A, Sở Hàn, tay cậu có bị thương không?”

Bạn nữ C: “Là ai? Là ai trong lớp lại ném thước lung tung thế hả?”

Điềm Nhi: “Sở Hàn, thật xin lỗi! Cậu có bị thương không? Đều tại tớ, đều tại tớ. Tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé!”

Lục Duệ đứng nhìn thật muốn ngửa mặt lên trời khóc to, há cờ gì kẻ bị thương là cậu, mà người được quan tâm lại là tên Sở Hàn chết tiệt kia?

Đại Nhất thở dài, vỗ vỗ vai Lục Duệ an ủi: “Lão Lục, nén đau thương!”

A Lỵ hiếm hoi không nằm trong đám nữ sinh đang quây Sở Hàn lại, cũng vỗ vỗ lên tay Lục Duệ: “Có một lão công vạn người mê như vậy, cậu là thụ thật đáng thương!”

Lục Duệ đen mặt nhìn A Lỵ: “Tại sao ông đây lại là thụ? Con mắt nào của cậu thấy ông đây là thụ hả?”

“Cả hai mắt!”_ lời này là cả của A Lỵ và Đại Nhất.


A Lỵ còn bỏ thêm một câu: “Cậu dám nói Sở Hàn là thụ, cậu là công không?”

Lục Duệ ngậm miệng không dám ho he gì nữa. Nhưng sao, cậu lại thấy sai sai ấy nhể?

Sở Hàn đứng giữa đám con gái, chỉ nở nụ cười nhẹ, ấm áp như gió xuân: “Tớ không sao!”, sau lại nhìn Điềm Nhi, dịu dàng: “Không sao, không phải lỗi của cậu, là do cây thước không nghe lời thôi.”

Lập tức xung quanh ào ào thổn thức. Chị em dường như đều bị hạ gục.

Đám con trai ở bên kia, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị muốn chết, trong lòng thầm mắng một trăm lần: tên yêu nghiệt này!

Sở Hàn bị bao quanh giữa một đám con gái, mùi son phấn sộc lên, có chút khó chịu. Anh cố mỉm cười, thản nhiên nói: “Vừa nay nghe thấy mọi người đang nói chuyện gì sôi nổi lắm!”

Một câu nhắc nhở, đám người lập tức bừng tỉnh, đặc biệt là Đại Nhất. Cậu ta vội vàng hô lên một tiếng lớn, lại sợ có người chặn họng chặt chém lung tung, sau có bị đồn lên trên, cậu ta lại bị đem ra chém đầu trước.

Đại Nhất: “Mọi người im lặng! Lớp ta lại chuẩn bị có bạn học mới!”

Cả lớp “ồh” lên.

Tại sao nói “lại”? Đơn giản vì mới một tháng trước cũng có một người chuyển đến.

Chính là Sở Hàn.

Lúc đầu, mọi người trong lớp nhận tin cũng chả mặn mà gì với kẻ mới đến. Ai ngờ kẻ mới tới lại là một tên đại yêu nghiệt, khiến cho chị em thần hồn điên đảo, lại bức ép anh em phải quy thuận. Ai bảo người ta vừa đẹp trai, lại nhà giàu, học giỏi, chơi thể thao tốt, là thanh niên ba tốt hiếm có kia chứ.

Vì thế, người mới tới lần này cũng được quan tâm hơn gấp bội.

Mọi người hau háu nhìn Đại Nhất. Đám nữ sinh thì mong lại thêm một soái ca ngắm cho đã mắt. Đám nam sinh lại hi vọng là chỉ cần không phải một gã như tên họ Sở nào đó, cho ngày tháng sau này bớt phải ghen ăn tức ở là được.

Trước ánh mắt mong chờ ấy của đám bạn, Đại Nhất híp mắt, thần thần bí bí nói: “Cực phẩm!”

Cả lớp nín thở.

Ánh mắt cậu ta đảo một vòng, sau đó đột nhiên vỗ đét lên bàn một cái, gào lên: “Anh em, đây chính là phúc lợi của chúng ta!”

Chỉ một câu, cả lũ con trai đã gào lên hò hét. Còn đám nữ sinh lại ngẩn tò te.


Phải đến một phút sau, Hạ Khuyên mới ngóc đầu lên hỏi: “Nhưng sao lại là phúc lợi của anh em mình?”

Đám nam sinh khác cũng ngừng hò hét, quay lại nhìn Đại Nhất: “Đúng đó. Tại sao?”

Đại Nhất nhìn đám bạn ngu như heo của mình, thở phì phò: “Không biết? Thế các cậu hò cái gì?”

Đám nam sinh: “Ơ, thì thấy mọi người hò nên hò thôi!”

Đại Nhất đỡ trán, rõ ràng cái tên Đại Đầu Heo mà Điềm Nhi gọi cậu ta phải được chuyển nhượng mà.

Lục Duệ hứng thú gõ gõ lên bàn nhìn Đại Nhất, mắt hơi híp, vẻ mặt lưu manh, hỏi: “Số đo ba vòng thế nào?”

Đại Nhất thấy rốt cuộc cũng có người hiểu ý mình, lại đáp trả Lục Duệ bằng ánh mắt bỉ ổi không kém: “Ước lượng bằng mắt, từ xa 7m dư, thì chắc khoảng 83-65-85.”

Cả đám lúc này mới vỡ lẽ. Ý của Đại Nhất là: bạn học mới là nữ, hơn nữa còn là hàng cực phẩm.

Đám con gái nghe xong cũng hiểu, có người nhỏ giọng mắng Lục Duệ với Đại Nhất là đồ biến thái.

Điềm Nhi lại trực tiếp cầm hộp bút quăng về phía Đại Nhất: “Đại Đầu Heo, cậu đi chết đi! Dám làm bẩn tai tôi!”

Đại Nhất la oai oái tránh hộp bút. Rõ ràng lên tên Lục tiểu tử kia kiếm chuyện, người bị đánh sao lại là cậu ta rồi?

Đám nam sinh nghe ra manh mối, lại nhao nhao lên hỏi: “Thế mặt tiền thì sao?”

Đại Nhất tránh khỏi hộp bút ma quái kia, vừa đi về chỗ ngồi, vừa cảm khái: “Nữ thần!”

Đám con trai ồh lên. Đại Nhất nhìn thì có vẻ bát quát lắm miệng, không đáng tin, nhưng lại là người có thẩm mỹ cao, rất ít khi khen nhan sắc của ai. Nữ sinh trong trường nhận được lời khen này của cậu ta trước nay cũng chỉ có hai người.

Có người hơi tò mò hỏi: “Có đẹp bằng nữ thần khoa xã hội Giang Tuệ Văn không?”

Đại Nhất tặc lưỡi: “Mỗi người một vẻ, một chín một mười. Giang Tuệ Văn là đẹp kiểu dịu dàng, hiền tuệ. Còn bạn học kia không thế!”

Lời này quả thực khiến cho Lục Duệ hứng thú.

Thánh sát gái lại hiện thân online: “Vậy có thể so sánh với cô nàng nữ thần đanh đá lớp bên của cậu chứ?”

Có cậu con trai nghe thế hơi rụt cổ: “Nếu mà giống chị Kỳ thật thì có mà chỉ để nhìn chơi từ xa thôi!”

Đại Nhất lại lắc lắc đầu: “Hứa An Kỳ đẹp kiểu cá tính mạnh cơ. Còn cô nàng kia á, nói thế nào nhỉ? Chính là cậu đứng xa 10m rồi vẫn sẽ cảm nhận được khí chất của cô ấy. Kiêu sa, lại sắc sảo ý!”

Đám nam sinh lại ồh lên, ánh mắt đã bắt đầu rạo rực. Đám nữ sinh lại không tin.

Điềm Nhi đi đầu hỏi: “Đại Đầu Heo, cậu có nói quá không thế?”

Vừa dứt lời, thì tiếng trống vào lớp vang lên, Đại Nhất cười cười: “Không phải đợi lát nữa mọi người đều có thể biết tớ nói thật hay giả sao?”


Bọn con trai đồng loạt gật đầu ủng hộ. Điềm Nhi trừng mắt, nhưng cũng không nói gì nữa, trở về chỗ ngồi của mình.

Cô nàng ngồi ngay cạnh Sở Hàn, chỉ cách lối đi nhỏ. Mắt thấy đám con trai đều đang mong chờ gặp “yêu nữ” kia, chỉ có mình anh lại yên lặng ngồi đọc sạch.

Điềm Nhi hơi nghiêng người qua hỏi: “Sở Hàn, cậu không quan tâm đến bạn học nữ mới tới kia sao?”

Sở Hàn hơi nghiêng đầu khỏi cuốn sách, mỉm cười lịch sự: “Đằng nào cũng sẽ gặp, hơn nữa, sau này còn có thể phải gặp nhau mòn mặt 6 tháng nữa. Tại sao lại phải ngóng chờ chứ?”

Điềm Nhi thấy Sở Hàn nói rất đúng. Trong lòng lại tăng thêm thiện cảm với anh. Ai da, nhìn người ta đi, thật là nho nhã lịch sự biết bao, đâu giống tên Đại Đầu Heo vừa đần lại vừa háo sắc kia chứ.

Nghĩ đến vừa rồi Đại Nhất nói ước chừng số đo 3 vòng của cô bạn mới đến kia là Điềm Nhi lại muốn sôi lên. Trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay về cô nhất định phải mách mẹ Đại tính háo sắc của tên Đầu Heo kia.

Có tiếng bước chân vang lên, thầy chủ nhiệm mở cửa bước vào.

Cả lớp đều đã đứng dậy chào, nhưng vẫn ngó nghiêng xem người theo phía sau thầy.

Rất nhanh, đã có một tà váy bước vào. Cô nàng không mặc đồng phục như những bạn học khác mà mặc một chiếc váy kẻ ngắn, khoác thêm một chiếc áo gió màu trắng ngà, mũ kéo đội lên che đi khuôn mặt nhỏ.

Không ai nhìn rõ.

Thế nhưng, chỉ đôi chân trắng nuột của cô lộ ra thôi cũng đã khiến cho cả đám con trai trong lớp phải cảm khái.

Thầy Lâm Khải đã ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, sau đó, mới lên tiếng giới thiệu: “Hôm nay lớp ta sẽ đón thêm một thành viên mới. Bạn ấy mới chuyển tới, các người phải chăm sóc cẩn thận nhé! Nào, bạn học, em lại đây tự giới thiệu đi!”

Cô bạn mới đến khẽ nhếch môi cười một tiếng. Cô nâng bàn tay nhỏ của mình lên gỡ mũ áo khoác xuống.

Lập tức, xung quanh đã nổi lên mấy tiếng trầm trồ, nối tiếp là những tiếng huýt sáo nhè nhẹ.

Thầy Lâm tức giận vỗ vỗ bàn: “Các em trật tự đi!”

Cô bạn mới đến dường như đã quá quen với dáng vẻ trêu trọc của đám con trai với mình. Cô chẳng có biểu cảm gì khó chịu, chỉ đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc rối của mình. Sau đó, hơi nâng mắt nhìn xuống dưới.

Tất cả liền im bặt.

Ánh mắt sắc lạnh kia chỉ lạnh nhạt quét một lượt, không ai dám lên tiếng nữa. Quả nhiên, y như lời Đại Nhất nói, trên người cô rất có khí chất, vừa kiêu sa lại vừa sắc sảo.

Ánh mắt kia quét một lượt, lại dừng trên bóng một người đang chăm chú đọc sách. Khóe môi cô hơi nâng lên, thả nhẹ từng chữ: “Trúc Ngải Mạch!”

Vừa nghe ba chữ này, Sở Hàn đã hơi ngạc nhiên, anh ngẩng đầu nhìn lên người vừa đến kia.

Quả nhiên là cô gái kiêu ngạo đó!

Hai ánh mắt chạm nhau, lần này, phát ra tia lửa lớn.

Trúc Ngải Mạch nhìn người kia cũng đang cong môi đáp lại mình, ánh mắt càng thêm lạnh, ghim chặt vào khuôn mặt khiến cô căm ghét đến muốn xé xác kia ra, gằn nói lại: “Trúc Ngải Mạch, tên tôi, nhớ cho kĩ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.