Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 22: Lục Duệ


Đọc truyện Mạch Thượng Nhân Như Ngọc – Chương 22: Lục Duệ

“Anh Hàn, ở đây!” Lục Duệ nâng tay vẫy vẫy Sở Hàn đang đứng ở cửa quán net ngó tới ngó lui.

Giờ này trong quán net không có nhiều người lắm, tầng hai lại được đám người Lục Duệ bao trọn. Thế nhưng không khí hoàn toàn không ảm đạm chút nào, ngược lại còn hừng hực khí thế. Bởi vì, hôm nay là trận quyết đấu của hai đội Đại Bàng và Chim Xanh.

Lục Duệ vừa thấy Sở Hàn bước lên cầu thang lập tức quẫy đuôi đến đón. Cậu chàng đỡ lấy cánh tay anh, ngó trước ngó sau. Sau khi xác định không tìm thấy ai thì mới cau mày: “Anh Hàn, người đâu?”

Đội Chim Xanh của Lục Duệ hôm nay quyết đấu, nhưng lại thiếu mất hai người, một tên về quê, một tên thi tạch bị nhốt ở nhà. Vì thế Lục Duệ mới phải mời đến cái vị tiểu tổ tông Sở Hàn này.

Mà Sở Hàn cũng đã chắc như đinh đóng cột nói hôm nay sẽ dẫn thêm một người nữa đến cho cậu. Kết quả chỉ có một mình anh tới là sao?

Trong lòng Lục Duệ sốt ruột. Chỉ có bốn người, quân lực không đủ, không thể đánh tiếp, thế thì đống tiền cậu đem ra cược sẽ mất sạch cả đó.

Tên đại ca bên đội Đại Bàng dường như cũng phát hiện ra tình hình của đối thủ. Nó nhăn mày nhìn Lục Duệ: “Lục, bên cậu không đủ người còn muốn chơi tôi à?”

“Không phải.” Lục Duệ càng lo hơn, ánh mắt mong chờ nhìn Sở Hàn.

Người kia lạnh nhạt nhìn cậu bạn, sau đó lại quay đầu nhìn xuống cửa quán ở phía dưới: “Này! Cậu không vào à?”

Tất cả mấy người ở đó đều nhìn theo ánh mắt Sở Hàn.

Thoáng chốc, có một bóng dáng ló vào trong tầm mắt bọn họ.

Một dáng người con gái nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa quán net. Cô mặc một chiếc quần đùi bò lộ ra đôi chân vừa thẳng vừa thon, chiếc áo phông trắng tùy ý buộc túm bên vạt áo. Mái tóc đen láy cũng được buộc gọn sau gáy. Dù cô có đội mũ che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn của mình thì Lục Duệ vẫn nhận ra người đó là ai.

Cậu chàng há hốc mồm nhìn người kia nhàn nhã bước lên từng bậc cầu thang tiến về phía bọn họ, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn lên người Sở Hàn.

Câu hỏi đầu tiên trong não là: Hai người này quen biết nhau từ khi nào vậy?

Chẳng lẽ vụ việc ở phòng y tế có gì uẩn khúc mà cậu ta chưa rõ hay sao?


Đợi đến khi Trúc Ngải Mạch tới đứng ngay trước mặt mình, Lục Duệ vẫn chưa tin tưởng lắm: “Chị Mạch?”

“Ừm!” Trúc Ngải Mạch chỉnh chiếc mũ trên đẩu, nâng mắt nhìn cậu ta lạnh nhạt đáp một tiếng.

“Không phải chị nói không muốn tham gia sao?”

Lần trước bọn họ nhờ vào một trận đập phá mà quen biết nhau. Lục Duệ còn thêm Trúc Ngải Mạch vào đội game của mình, tâm huyết cực kì sôi trào, còn nói quyết theo làm đàn em cho cô. Tất nhiên chỉ là trong game thôi nhé!

Mới hôm trước cậu ta còn mở lời mời Trúc Ngải Mạch tham gia trận đấu này, nào ngờ cô gạt thẳng đi. Trúc Ngải Mạch không thích dính dáng tới đấu đá kiểu thế. Cô chơi vui là chính thôi.

Vậy mà hôm nay cô lại đến đây?

Hơn nữa, còn là theo Sở Hàn tới mới đáng sợ chứ lại?

Trúc Ngải Mạch bị người kia hỏi thẳng mặt như thế, trong lòng cũng hơi bối rối. Chẳng lẽ lại bảo là tôi bị kẻ nào đó ép tới à?

Cô hơi liếc mắt nhìn Sở Hàn bên cạnh, người kia chẳng thèm quen tâm gì tới cô cả. Trúc Ngải Mạch lại chuyển mắt sang trừng Lục Duệ: “Vậy tôi đi về nhé!”

“Ấy! Đừng! Đừng! Chị đừng về!” Người nào đó hấp tấp đưa tay ra chặn đường, vẻ mặt nịnh nọt nhìn cô.

Đám người nhóm Đại Bàng ở phía đội diện không thể tin nổi tên Lục Duệ ngông cuồng, lúc nào cũng hếch mặt lên trời với bọn họ lại có thể bày ra vẻ mặt như thế. Quả thực là quá mới lạ.

Tên đại ca không ngần ngại nhanh chóng tìm cách trêu chọc.

Gã cười ầm lên, chỉ thẳng tay về phía Lục Duệ mà rằng: “Lục, từ khi nào mà lại phải bám váy phụ nữ thế hả? Có phải định tìm một cái cớ mát mặt hơn cho việc thua cuộc sau này không thế?”

Lục Duệ quay lại trừng tên kia.


Đúng là kẻ phàm phu tục tử thì làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của thần tiên.

Thua?

Ai cơ?

Đội bọn họ ấy à?

Há há há…

Cho Lục Duệ cười phát nào.

Hôm nay có cả Sở Hàn và Trúc Ngải Mạch ở đây thì thua là thua thế nào được?

Còn đang định lên tiếng phản bác thì đã thấy người bên cạnh mình cười khẽ lên một tiếng.

Giọng cười này của Trúc Ngải Mạch rất đặc trưng, thể hiện rõ ý khinh thường, chế nhạo. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía đối thủ, đảo lưỡi liếm khóe môi một cái: “Đúng vậy. Tìm một cái cớ cho sự thua cuộc sau này… của các người.”

Mấy người có mặt đều ngẩn ra.

Một phần vì sự xinh đẹp khó ngờ của Trúc Ngải Mạch. Một phần lại vì sự áp bức kì lạ cô mang đến.

Đến mức, Sở Hàn bên cạnh cũng phải nghiêng đầu nhìn cô.

Anh không thích nụ cười hờ nửa miệng của cô lắm. Nhìn cứ thấy khó chịu thế nào.


Anh đưa tay, kéo sụp chiếc mũ trên đầu Trúc Ngải Mạch xuống, lạnh nhạt cất bước qua người người kia: “Đừng nói nhảm nữa! Đi rót nước về đây! Nước lọc!”

Lục Duệ trợn mắt nhìn Sở Hàn.

Nhưng cậu ta còn phải trợn to hơn nữa khi nhìn thấy Trúc Ngải Mạch hậm hực kéo mũ lên rồi rời đi rót nước cho thằng bạn thân chí cốt của mình. Lục Duệ xin thề, nhìn vẻ mặt của cô thì cực kì khó coi rồi. So với lúc đập nhau lần trước, luồng áp lực còn nặng nề hơn mấy phần. Vậy mà Trúc Ngải Mạch vẫn cắn môi đi rót nước cho người kia.

Chuyện này…

Rốt cuộc là Lục đại thiếu anh đây đã bỏ lỡ cái quái gì rồi.

Run run lần mò chiếc điện thoại trong tay lôi ra, bạn học Lục muốn liên lạc với Đại Nhất hỏi thăm tình hình. Nhưng vừa chạm vào màn hình khóa đã bị Sở Hàn điểm huyệt: “Có đấu hay không?”

Đấu!

Đương nhiên phải đấu!

Tiền tiêu tháng này của cậu ta đều đặt hết ở cửa này, sao có thể không đấu!

Kết quả trận đấu tất nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lục Duệ. Dù cho có mấy lần giữa trận cậu ta hơi shock tinh thần trước việc Trúc Ngải Mạch cun cút nghe lời Sở Hàn nhưng nhờ có hai đại thần kia nên chiến thắng vẫn nằm gọn trong tay Chim Xanh.

Đặc biệt là Trúc Ngải Mạch, chẳng biết hôm nay cô ăn phải kích nổ ở đâu. Vào game gần như là cực kì điên cuồng, đuổi cùng giết tận không cho chừa lại một quân tốt nào của kẻ địch. Mấy bận Lục Duệ sợ xanh mặt, lo cô nàng cứ thế chém luôn cả đồng đội nhà mình, may mà người kia còn có tí lí trí.

Mấy tên bên đội Đại Bàng lúc đầu còn ung dung nhàn nhã nghĩ tới việc đội kia có một đứa con gái nhỏ xinh thế kia vào chơi. Ai ngờ “đứa con gái nhỏ xinh” lại là hiện thân của đmn, đại thần.

Nick MaiMai_ cái nick chuyên lọt top hàng tuần, hàng tháng, hàng năm chính là nick của người kia. Hơn nữa cái tên nhóc chẳng rõ Lục Duệ gọi ra từ đâu cũng là một tên đại cmn thần ở ẩn. Đầu năm ngoái nổi lên cực hot trong giới game thủ vì một mình chọi cả một hạm đội. Đm, sao số bọn họ hôm nay đen như vậy. Cùng một lúc đối đầu với hai đại thần, thua đến không còn mảnh giáp nào. Tất cả đống tiền đem đi cá cược cũng cứ thế thua sạch.

Lục Duệ khuôn mặt tươi cười như hoa, một tay thu tiền một tay vỗ lên vai người kia, ra vẻ anh em tri kỉ an ủi: “Thôi, chấp làm gì. Là do bên đội tôi có một cô gái nên các cậu mới nương tay phải không? Tôi hiểu mà! Tôi hiểu mà!”

Tên đại ca đội Đại Bàng đen mặt.

Đây là an ủi nỗi gì? Rõ ràng là xỉa xói bọn họ có được không?

Trong lòng ấm ức mà gã không thể nói được gì, chỉ có thể quay đầu quát lên với đám đàn em: “Về!”


“Đi thong tha nha! Lần sau chúng mình lại đấu tiếp!”

Lục Duệ đứng sau lưng đưa tay vẫy vẫy chào mấy bóng người rời đi, đến cả giọng nói cũng không giảm bớt được ý cười.

Cậu ta sung sướng đưa khoản tiền chia ra cho bốn người đồng đội của mình.

Trúc Ngải Mạch cũng chẳng ngại ngần gì nhận lấy tiền người kia đưa cho, bắt đầu đếm đếm.

Nhìn dáng vẻ cô gái ngồi trên ghế, hai chân vắt vẻo, chuyên chú đếm tiền thế kia không được đẹp mắt lắm. Nhưng vẻ hí hứng trên mặt của Trúc Ngải Mạch thật sự khiến cho người khác cũng cảm thấy vui lây.

Đây không phải là món tiền đầu tiên cô kiếm được, nhưng mà đây thật sự là món tiền kích thích nhất mà cô kiếm được.

Bởi vì…

“Cậu có biết kiếm tiền thế này là phạm pháp không?” Người con gái cất đống tiền vào túi quần, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lục Duệ.

Bạn học Lục còn đang hớn hở muốn rủ mọi người cùng đi ăn uống, nghe được lời này bỗng chốc chết máy.

Hai người khác trong đội nghe thế, tay cầm tiền cũng hơi run run.

Dù sao bọn họ vẫn còn là học sinh, gia cảnh cũng không tốt như mấy người Lục Duệ, Sở Hàn. Được Lục Duệ mời vào đội Chim Xanh chẳng qua là vì chơi tốt, lại muốn kiếm thêm chút tiền tiêu. Thật lòng thì gan của bọn họ vẫn chưa lớn lắm.

Có người nhìn Trúc Ngải Mạch lắp bắp: “Cậu… cậu cứ nói quá! Chúng ta chẳng qua cũng chỉ chơi đùa một chút thôi. Làm… làm gì mà dính tới pháp luật chứ?”

“Phải… phải đó!” Một giọng người khác chèn vào.

Lục Duệ nuốt nước bọt nhìn cô nàng: “Chị hai à, chúng ta chỉ chơi game cá cược tí cho vui thôi. Cũng không phải đánh bạc, cá độ bóng đá, đua ngựa gì. Phải không nào?”

Trúc Ngải Mạch nhịp nhịp mấy cái xuống mặt bàn, nâng mắt nhìn mấy người bọn họ.

Sở Hàn khẽ thở ra một hơi, lạnh nhạt: “Chơi game cá cược một tí cho vui lên đến 20 triệu thì cậu nói xem có đúng không? Hơn nữa, Lục Duệ, mọi người đều hiểu rõ, còn có những người khác cá độ trong trận game của hai đội nữa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.