Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 18: Trò chuyện


Đọc truyện Mạch Thượng Nhân Như Ngọc – Chương 18: Trò chuyện

“Hai đứa đang làm cái gì đấy?”

Ba Sở nhíu mày nhìn hai đứa con trai, dáng vẻ cực kì không hài lòng. Cuối cùng thì hai anh em nhà kia mới thu lại cái khuôn mặt khó ở của mình.

Mẹ Sở từ trên lầu đi xuống, cũng lập tức khẽ nhăn mày. Bà đưa tay ôm lấy Trúc Ngải Mạch khó chịu nói với hai đứa con do mình sinh ra: “Hai đứa trừng cái gì? Không thấy ở đây có một tiểu tiên nữ đang đứng hả? Nhỡ dọa em nó thì sao? Hai cái tên đầu đất nhà bây!”

Sở Hàn thiếu điều rớt hàm xuống đất.

Cảnh tượng trùng phùng với thằng con trai đi bạt nhà bao lâu này chẳng có chút nào gọi là xúc động cả. Thậm chí mẹ Sở_ người trước nay cưng Sở đại thiếu như cưng trứng mỏng còn chẳng thèm nhìn anh bằng ánh nhìn dịu dàng bình thường.

Anh tròn mắt nhìn mẹ mình ôm lấy Trúc Ngải Mạch cùng nhau đi vào trong phòng ăn, tựa như hoàn toàn quên mất tiêu có đứa con trai chính là anh đây.

Sở Vũ Triết quăng cho Sở Hàn một cái nhìn đắc thắng. Trước nay trên dưới trong ngoài nhà họ Sở đều biết, trước kia mẹ Sở sinh Sở Hàn bị sinh non một tháng, hồi nhỏ còn vô cùng ốm yếu nên trước nay vẫn luôn cưng chiều ông anh lớn này. Điều này làm cho Sở Vũ Triết thân là con út vô cùng ấm ức. Nay nhìn thấy Sở Hàn bị mẹ cho ăn bơ như thế, trong lòng cũng trộm vui vẻ hơn mấy phần.

Sau đó thằng nhóc con đó lại vui vẻ quắp đuôi chạy vào phòng ăn, còn chừa lại mỗi Sở đại thiếu một đen như đít nồi đứng ở phòng khách.

“Còn đứng như trời trồng ở đó làm gì? Đợi phải hầu vào ăn cơm à?”


Ba Sở không vui hắng giọng.

Hừ, mọi ngày có mẹ bây chống trời cho bây, ba không hơn thua được miếng nào. Hôm nay tranh thủ lúc vợ yêu nhà mình còn mải bận tâm đến Ngải Mạch thì ông nhất định phải bắt nạt thằng nhóc kia một chút cho hả lòng hả dạ.

Bàn ăn nhà họ Sở hôm nay nhiều thêm một người, Sở Hàn cảm thấy rất không quen.

Ông Sở vẫn ngồi ở vị trí trung tâm, bà Sở ngồi ghế đầu bên tay trái, Sở Hàn ngồi đối diện bà, Sở Vũ Triết ngồi bên cạnh Sở Hàn. Đối diện thằng nhóc vốn dĩ là ghế trống, bây giờ lại có thêm một người ngồi đó. Hơn nữa, người đó còn là người khiến anh cảm thấy rất điên đầu nữa chứ.

Mẹ Sở trong bữa ăn chỉ toàn ngồi gắp cho Trúc Ngải Mạch, rồi cứ liên tục tâm sự chuyện con gái với cô, rằng hôm nay bà tập thể dục bao lâu, đi mua sắm bao lâu, chọn được bộ đồ nào, đôi giày nào,… hoàn toàn coi ba người còn lại trên bàn ăn là không khí.

Có vẻ là ba Sở và em trai Sở đều đã sớm quen với hình ảnh này, chỉ chuyên tâm ngồi ăn cơm. Riêng mình Sở Hàn, miếng cơm không sao nuốt trôi được, cứ nghẹn ngang cổ họng.

Anh rời nhà đã bao lâu đâu mà thời thế đã đảo điên thế này rồi?

Bữa trưa kết thúc, nhân lúc mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi cả rồi, Sở Hàn tới gõ cửa phòng Trúc Ngải Mạch, muốn nói chuyện một chút. Dù sao anh cũng không tin nổi việc mình có duyên quả tạ này với cô. Nói khó nghe một chút, có khi người kia đang cố ý tiếp cận anh cũng nên.

Trúc Ngải Mạch vừa thay bộ đồng phục sang một bộ quần áo ở nhà khác, một chiếc áo phông dáng suôn cùng chiếc quần thể thao. Cô lười biếng đứng dựa vào cửa, nhếch mày nhìn người kia: “Xin chào!”

“Vào trong đã!” Sở Hàn nhỏ giọng.

Dù sao thì ở đây cũng không cách quá xa phòng ngủ của bố mẹ anh, Sở Hàn không mong mẹ mình nghe thấy cuộc trò chuyện vô nghĩa này chút nào.

Trúc Ngải Mạch nhìn anh, vẫn dáng vẻ cũ: “Không ai bảo với cậu là đòi vào phòng con gái là bất lịch sự à?”

“Nhưng đây là nhà tôi!” Sở Hàn cúi mắt nhìn cô.

Người kia khẽ chép miệng, sau đó nói: “Đúng là một tên badboy!”


Sở Hàn mím môi nhìn người kia tránh cửa cho mình vào, nín nhịn xuống mấy lời muốn móc mỉa lại cô.

Đợi đến khi anh vào trong, Trúc Ngải Mạch cũng khép cửa lại, ra một đòn phủ đầu: “Mong cậu đừng hiểu nhầm là tôi vào nhà này là vì có ý đồ gì với cậu. Dù tôi ghét cậu chết đi được, nhưng điều đấy không có nghĩa là tôi sẽ phí phạm thời gian được nghỉ ngơi vàng bạc châu báu của mình để nhìn mặt cậu. Điều đó quả là ngớ ngẩn đấy.”

Sở Hàn nhìn một lượt căn phòng đã được trang hoàng lại, hoàn toàn khác với căn phòng dành cho khách trước đây. Dường như nơi này đã bị biến thành phòng riêng thật sự của Trúc Ngải Mạch rồi vậy.

“Vậy cậu đến nhà tôi làm gì? Đừng nói tự nhiên bây giờ tôi lại lòi ra thêm một cô em họ mà mình không hay biết đấy nhé?”

Trên dưới nhà họ Sở, cũng chỉ có mình nhà bọn họ thôi, đào đâu ra thêm em họ gì chứ?

“Xin lỗi nhé! Nhưng cậu chẳng có cái diễm phúc đấy đâu. Tôi ở phía đối diện nhà cậu.”

Trúc Ngải Mạch cười khẩy nhìn Sở Hàn, ngồi phịch xuống giường. Cũng chẳng quản trong phòng có thêm một tên đàn ông. Ở đây tuy là nhà của người kia, nhưng phòng này là lãnh địa của cô rồi. Trong phạm vi lãnh địa của cô mà muốn chơi cô thì trừ phi kẻ đó muốn chết.

Những lời này của Trúc Ngải Mạch không ngờ lại khiến Sở Hàn ngạc nhiên: “Nhà đối diện? Cậu là con của giáo sư Trúc và bác sĩ Tần ấy hả?”

“Không thì là ai?” Rõ như thế mà còn phải hỏi là cái tên ngốc này?

“Không có gì. Chỉ là có chút ngạc nhiên là sao cả hai cô chú đều hiền lành như vậy lại sinh ra được một cô con gái như cậu thôi.” Sở Hàn cười nhẹ một tiếng.


Trúc Ngải Mạch cũng chẳng phản kháng gì, chỉ thản nhiên nhún vai đáp lại: “Tôi cũng đâu có ngờ chú Sở và dì Nhu lại có đứa con trai như cậu đâu. Đúng là đời người không định.”

Hai người, một đứng một ngồi, lườm nhau đúng hai phút.

Nếu không phải có tiếng gõ cửa vang lên thì chắc cả hai vẫn sẽ tiếp tục lườm như thế đến hết ngày mất.

“Mạch Mạch, con có ở trong đó không? Dì có thể vào không con?”

Khuôn mặt Trúc Ngải Mạch và Sở Hàn lập tức biến sắc. Thế nhưng cùng ăn ý không phát ra thêm tiếng nào

Mẹ Sở bên ngoài lại thúc giục: “Mạch Mạch! Tiểu Mạch Mạch à!”

Trúc Ngải Mạch đứng bật dậy, Sở Hàn cũng có chút luống cuống. Anh đang định lao về phía tủ quần áo, nhưng rất nhanh đã bị Trúc Ngải Mạch túm cổ áo kéo lại. Cô ra hiệu chỉ về phía dưới gầm giường. Lúc này Sở Hàn cũng chẳng tính toán gì nữa, cứ thế bò sấp xuống.

“Dì vào nhé, Mạch Mạch!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.