Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 12: Là cậu


Đọc truyện Mạch Thượng Nhân Như Ngọc – Chương 12: Là cậu

Ngày hôm sau, toàn trường dậy sóng với việc hai nam thần hot nhất trường là Sở Hàn và Lục Duệ xuất hiện với khuôn mặt bầm tím. 

Lúc Sở Hàn vừa mới đến cổng đã bị đám người đứng tụ chỗ bản tin chặn đường. Còn chưa kịp khó ở dẹp đường lên lớp thì đã nghe tiếng Lục Duệ cười há há ặc ặc đứng ở vị trí trung tâm. Thằng nhóc này mắt liếc cũng kinh lắm, lấp ló thấy bóng anh là lập tức hô lớn một tiếng: “Anh Sở! Ở đây!”

Lục Duệ vừa nói một tiếng, đám người đang tụ tập gần như tức khắc dẹp đường ra hai bên nhường chỗ cho “anh Sở”. Sở Hàn hơi khó hiểu với ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh. Hiếm lắm mới có dịp Sở thiếu lúng túng kéo chỉnh lại chiếc khẩu trang trên mặt. 

Anh đi về phía Lục Duệ, còn chưa tới nơi đã nghe thấy cậu ta nói: “Đại ca, anh đeo khẩu trang làm gì nữa? Mọi người đều thấy cả rồi.”

Theo tay chỉ của người kia, Sở Hàn thấy khuôn mặt mình với bên má sưng vù dị dạng đang chình ình ngay trên bảng tin trường. Bên cạnh còn có mấy dòng chữ chú thích vô cùng “thiện chí”: thanh niên ghẹo gái bị ăn đập. 

Mắt cậu chủ Sở muốn bốc hỏa. Trong lòng đã đoán chắc được tác giả trò hai này là ai, nghiến răng ken két phun ra một cái tên: “TRÚC_NGẢI_MẠCH!”

Điềm Nhi thấy Sở Hàn vội vàng quan tâm hỏi: “Sở Hàn cậu ổn chứ?”

Nếu là mọi khi bạn học Sở nhất định sẽ thân sĩ mỉm cười đáp lại Điềm Nhi rằng: “Ồ, tớ ổn mà.” Nhưng hôm nay thì không.

Sở Hàn lạnh lùng giật bức anh kia xuống rồi đi thẳng một đường lên lớp, mặc kệ Điềm Nhi lo lằng theo sau cùng cái tên Lục Duệ vừa đi vừa cười ngoặt nghoẹo kia.

Khoảnh khắc Sở Hàn bước vào lớp, lập tức bị ngấn chìm trong sự quan tâm của các bạn nữ.

Bạn học A: “Ôi, Sở Hàn, cậu có sao không?”

Bạn học B: “Cậu ổn chứ?”

Bạn học C: “Kẻ khốn nào dám làm thế với khuôn mặt đẹp trai kia?”


A Lỵ: “Nhất định là cậu đã bảo vệ A Duệ nên mới thành ra thế. Cool lắm Sở Hàn! Cậu chính là cường công trong lòng tớ!”

Trúc Ngải Mạch ngồi cuối lớp đang cầm một cuốn sách, ra chiều chăm chú đọc lắm, nhưng khóe môi lại không ngừng run lên. CMN, thật sự là cô muốn cười ầm lên lắm rồi, nhưng vẫn phải nhịn. Nhìn Sở Hàn đang chặt vật giữa một đám con gái ở kia, trong lòng cô lại càng nở hoa. 

Chồi ôi, nào, thân sĩ đi, lịch sự đi, giả tạo tiếp đi. Tôi xem cậu có thể giả bộ đến khi nào? Ha ha, Sở Hàn, trò chơi của chúng ta còn dài lắm mới đến hồi kết cơ. Cậu khiến tôi thất bại một, tôi sẽ khiến cậu thất bại một trăm. Mỗi ngày đều chuẩn bị cho cậu thật nhiều bất ngờ, cứ yên tâm mà hưởng thụ nhé!

Tiểu quỷ trong lòng Trúc Ngải Mạch bắt đầu giơ nanh múa vuốt, còn thiên sứ đứng phía đối diện nó cũng vẫy vẫy đôi cánh vui mừng.

Chỉ đến khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Sở Hàn mới có thể lết xác về chỗ ngồi. Anh tức giận nhìn Trúc Ngải Mạch, nhưng không có hành động tiếp theo, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi vào chỗ của mình.

Từ qua tới nay cậu chơi tôi hơi nhiều rồi đấy, Trúc Ngải Mạch!

Tiết học đầu tiên bắt đầu bằng một môn học khiến nhiều người cảm thấy nhàm chán: Lịch sử.

Trúc Ngải Mạch không thích môn học này, không phải vì cô không thích lịch sử, ngược lại, thật ra cô rất đam mê tìm hiểu về những gì đã qua của tổ tiên, ông cha. Nhưng cô lại phát ngán với những điều được in trong sách giáo khoa. Thà rằng cô tự mình về tìm hiểu còn hơn. Trúc Ngải Mạch có thể đi tìm một vị giáo sư ngành khảo cổ học cùng trường ba Trúc để tìm hiểu, và điều ấy thì 100% ý nghĩa hơn cái trò đọc chép này nhiều.

Được rồi, giải thích nhiều thế cũng chỉ là cái cớ để bạn học Trúc vứt xó cuốn sách Sử và lôi cuốn bài Vật Lý ra để làm mà thôi. Đang trong lúc Trúc Ngải Mạch loay hoay với phần bài tập tính mãi không ra, người phía trên lẳng lặng đưa xuống một mẩu giấy cho cô. Bên trên vỏn vẹn hai chữ và một dấu chấm câu khẳng định: “Là cậu.”

Tuy Sở Hàn không viết rõ ra những anh tin Trúc Ngải Mạch sẽ hiểu mình đang nói về vấn đề gì. Và tất nhiên, cô nàng sẽ không khiến anh thất vọng. Tuy nhiên, việc hiểu và có thừa nhận là mình hiểu hay không thì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. 

Trúc Ngải Mạch hí hoáy viết một tràng vào tờ giấy rồi dán lên vai người ngồi phía trên. Sở Hàn lấy lại tờ giấy trên vai, mở ra xem: “Điều 122 khoản 1 Bộ luật Hình sự quy định, người nào bịa đặt, loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm. Thân ái!”

Sở Hàn muốn quay xuống phun thẳng vào khuôn mặt phía dưới, dù biết như thế là rất mất vệ sinh và bất lịch sự. Cái con người này sao giỏi khiến người ta sôi máu thế nhỉ?

Mảnh giấy lại tiếp tục được quăng xuống chỗ Trúc Ngải Mạch. Nhưng lần này cô vừa mở ra, còn chưa kịp đọc đã thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của giáo viên môn Sử đi xuống. Theo bản năng, Trúc Ngải Mạch lập tức nhét mẩu giấy vào trong ống tay áo, sau đó xé vội một mảnh nháp của mình ra.


Vừa dừng tay, vị giáo viên nọ đã đứng ngay trước mặt cô, hai mắt híp lại, giọng nói đanh gắt: “Đưa đây!”

“Dạ?” Giả bộ ngây thơ.

“Tôi bảo đưa đây! Đưa cái tờ giấy hai cô cậu chuyền nhau ra đây.” Giáo viên môn Sử_ một bà cô ba năm rồi nhưng vẫn ế, nguy hiểm nhìn cô học sinh trước mặt.

Rồi chưa để Trúc Ngải Mạch dằng co thêm câu nào, bà cô ấy lập tức rút mảnh giấy trong tay cô ra. Đôi mắt híp sau cặp kính cận bé tèo tẹo nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, con số trên đó: “Giỏi nhỉ. Giờ Sử lại lôi Toán ra học. Các cô các cậu không coi môn của tôi ra gì phải không?”

“Cô ơi, đấy là Lý ạ.”

Bạn học Trúc “lí nhí” nói, vừa đủ cho cả lớp nghe thấy. Cả bọn mím chặt môi, nhịn cười muốn nội thương.

Cô giáo đáng thương mặt “bùng” cái đỏ ửng lên, chẳng rõ là do quê hay giận. Cô đập cái thước lên mặt bàn, giận dữ: “Giỏi quá rồi, bây giờ các cô các cậu còn trả treo à? Các cô các cậu cho rằng môn học này là trò đùa ư? Vì các cô các cậu học chuyên tự nhiên nên coi thường môn xã hội chúng tôi phải không?”

“Em không coi thường ạ.” Trúc Ngải Mạch thẳng thắn.

Nhưng cái sự thẳng thắn ấy giờ này càng làm cho vị giáo viên kia khó chịu hơn.

“Không coi thương ư? Vậy hành động này là gì? Cậu, đứng dậy cho tôi! Cậu nói xem, cậu có coi thường môn này không?”

Cô giáo đưa gậy đập đập vào ghế của Sở Hàn, dáng người dong dỏng cao đứng dậy. Vì bên má vẫn hơi sưng nên trong có chút buồn cười, tuy thế, anh vẫn trả lời rõ ràng từng chữ: “Không ạ.”

“Thế mà hai cô cậu lại ngồi làm Lí trong giờ của tôi ư?” 


Cô giáo đập tờ nháp xuống trước mặt Sở Hàn, rồi chỉ vào cuốn bài tập Lí của anh, giọng gắt gỏng.

“Hay là do tôi dạy chán quá, hả?”

“Vâng!”

Lần này là cả hai người cùng lên tiếng. Cả lớp nín thở, còn cô giáo thì muốn tăng máu não. Chẳng ai ngờ có một ngày làm giáo viên mà lại bị học trò cho một đòn trực diện thế này hết. 

Câu trả lời quá thẳng thắn của Trúc Ngải Mạch và Sở Hàn khiến cho cô loạng choạng. Trời đất muốn đảo điên rồi.

“Cô cứ đọc hết các mốc thời gian và sự kiện ra, liệt ra một cách chớp nhoáng và hời hợi. Những điều cô cho chúng em ghi em đều đã biết cả. Vậy tại sao em phải lãng phí thời gian vào điều mình đã biết chứ?” Trúc Ngải Mạch nói rõ.

“Và những thứ trong sách này thì quá là một chiều.” Sở Hàn tiếp lời.

Giáo viên Sử hé môi, muốn lên tiếng, lại không sao nói được. Hít sâu một hơi, cô mới có thể đáp trả: “Cho học thì các cô các cậu gào ầm lên là chuyên tự nhiên không muốn học kĩ xã hội, chỉ cần biết qua môn là được. Giờ dạy theo tiêu chuẩn của các cô các cậu rồi mà cũng không chịu học.”

“Nhàm chán à? Thuộc hết rồi phải không?”. Cô giáo hỏi, nhìn Trúc Ngải Mạch. Bạn học Trúc gật đầu. Cô lại liếc nhìn Sở Hàn, anh cũng gật đầu đáp lại.

“Được, nếu hai cô cậu trả lời được hết câu hỏi của tôi thì năm học này không cần học bất kì tiết sử nào nữa.”

“Câu thứ nhất: Nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến tranh thế giới thứ 2?”

“Theo như sách giáo khoa lịch sử của chúng ta thì chia làm hai phần nguyên nhân sâu xa và nguyên nhân trực tiếp. Nguyên nhân sâu xa: Tác động của quy luật phát triển không đều về kinh tế và chính trị giữa các nước tư bản trong thời đại đế quốc chủ nghĩa,so sánh lực lượng trong thế giới tư bản thay đổi căn bản. Và việc tổ chức và phân chia thế giới theo hệ thống Véc-xai – Oa-sinh-tơn không còn phù hợp nữa. Đưa đến một cuộc chiến tranh mới để phân chia lại thế giới. Còn nguyên nhân trực tiếp là do: Cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới 1929 – 1932 làm những mâu thuẫn trên thêm sâu sắc dẫn tới việc lên cầm quyền của chủ nghĩa phát xít với ý đồ gây chiến tranh để phân chia lại thế giới. Thủ phạm gây chiến là phát xít Đức, Nhật Bản Italia. Nhưng các cường quốc phương Tây lại dung túng, nhượng bộ, tạo điều kiện cho phát xít gây ra cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai.”

Trúc Ngải Mạch tuôn một tràng, rồi kết thúc bằng câu hỏi: “Đủ rồi chứ ạ?”

Vị giáo viên khẽ nuốt nước bọt, nhìn lên Sở Hàn. Người con trai thân thiện mỉm cười: “Cô có muốn em đọc hết nội dung hiệp ước Versailles không?”

“Nếu là đọc nội dung Hiệp ước Versailles thì cậu nên đọc bằng tiếng Anh, bạn học ạ.” Cô bạn ngồi sau bạn học Sở đâm chọt. Sở Hàn cũng chẳng thay đổi nụ cười trên môi: “Nếu bạn muốn, bạn học ạ.”


Sau đâu cô giáo chảy ba vạch đen. Cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này mình chắc sẽ tức chết hoặc không thì cũng mất mặt chết mất. Đúng lúc này, một con dê đáng thương cứ thế nhảy vào làm người thế tội.

Lục Duệ khổ sở nhịn cười nãy giờ, rốt cuộc không nhịn nổi nữa cười phụt ra. Thật ra thì nội dung họ nói cũng chẳng buồn cười lắm đâu, nhưng khuôn mặt anh Hàn của cậu ta khi nói thì tức cười chết đi được.

Ngay lập tức bạn nhỏ Lục đáng thương bị đưa lên thớt thay cho hai người vừa gây chuyện kia.

“Lục Duệ, đứng dậy. Cười cái gì? Cậu trả lời tôi, Liên Xô tan rã khi nào và quá trình tan rã của Liên Xô.”

Nụ cười trên môi Lục Duệ héo rũ, ú ớ mấy câu cầu cứu viện mà không ai cứu được. 

Kết quả của buổi học hôm đấy: Hai đương sự gây chuyện thì vẫn yên ổn ngồi trong lớp học, chỉ có mình bạn học Lục bị đẩy ra ngoài đứng hành lang chịu phạt.

Bạn nhỏ Lục cảm thấy thực quá bất công rồi!

Lục Duệ đứng phạt lê thê hơn ba mươi phút, cuối cùng cũng hết tiết. Hai chân tê cứng còn chưa lấy được cảm giác đã bị Đại Nhất từ trong lớp xông ra kéo khuỵu xuống: “Lục bảo đáng thương của chúng ta, cậu ổn không?”

Lục Duệ rất muốn khóc, vì sao người chịu tổn thương luôn là cậu chứ. Nhưng nước mắt đang định rơi, lại lập tức bị ngăn lại. Có người đẹp tiến đến, tuyệt nhiên không thể làm mất hình tượng được. 

Vuốt vuốt lại mớ tóc, Lục Duệ đẩy Đại Nhất ra, quên luôn cái chân tê cứng chân chó đi nghênh đón người đẹp đang tiến tới.

Hứa An Kỳ đạp đôi bốt đen ngầu lòi bước đến, phía sau còn có mấy đàn em đi hộ tống. Cô lướt qua Lục Duệ đang đi đến, hất cằm nhìn cái loa bát quái Đại Nhất: “Nghe nói lớp cậu có người mới tới, tên Trúc Ngải Mạch?”

Đại Nhất hơi nuốt nước bọt, máy móc gật đầu: “Phải.”

Người kia khẽ nhếch môi cười, cao ngạo bảo: “Gọi cậu ta ra đây. Nói, có Hứa An Kỳ muốn gặp.”

________________

Halo, lâu quá rồi nè! Có ai ở đó không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.