Đọc truyện Mạch Thượng Nhân Như Ngọc – Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
Sở Hàn nhìn đống quần áo kia. Tâm trạng hôm nay đã tệ lại càng xuống dốc trầm trọng.
Nghe Thường Nga bên cạnh nói thêm chuyện về vụ giày nữ, anh thật sự không thể chịu nổi nữa.
Sở Hàn cần người để trút giận. Ngay bây giờ!
Anh hít một hơi sâu, bên môi nở nụ cười lạnh: “Chị gọi Lưu Doanh đến đây đi!”
Thường Nga hơi rợn người trước nụ cười của cậu thiếu niên. Sau đó, chỉ đành ngoan ngoãn gọi đến cho tên bại hoại Lưu Doanh kia đến dọn dẹp mớ hỗn độn ở đây.
Lúc Lưu Doanh mò được đến Studio, đã thấy ông giời con của mình ngồi như vua chúa ở giữa phòng thử đồ. Đồ đạc, quần áo thì bị ném hết dưới sàn. Bên ngoài có mấy nhân viên tụ tập hóng hớt.
Lưu Doanh thở dài. Hít sâu mấy hơi mới đi vào, khép cửa lại.
Còn chưa kịp mở lời đã bị kẻ kia đánh phủ đầu: “Đống đồ bỏ đi này, anh moi từ bão rác nào về thế?”
Haizzz
Lại thêm một tiếng thở dài. Lưu phó tổng mệt mỏi kéo một cái ghế khác ngồi xuống bắt đầu công tác trò chuyện của mình.
“Cũng đâu có tệ lắm đâu?”
Sở Hàn nhếch môi cười nhạt: “Nhãn hiệu do người bồi ngủ với anh mang tới hả?”
Lưu Doanh đen mặt: “Cậu giữ chút thể diện cho anh đi!”
Sở Hàn: “Em đã bảo với anh rồi. Anh muốn pr cho mấy người bồi ngủ với anh thì cứ tùy tiện; muốn mấy bộ đồ chẳng có gì kia lên bìa Nhân Tự thì tùy anh. Nhưng, đồ của em mặc, phải là thứ em vừa mắt. Ok? Lưu Doanh, có phải anh quên mất thỏa thuận của chúng ta rồi không hả?”
Lưu Doanh xoa xoa bên thái dương, có hơi nhức đầu một chút, nói chân thành: “Anh cậu dám sao? Anh mà quên không phải cậu sẽ lóc xương anh ra à? Chỉ là, Hàn, cậu phải hiểu cho anh. Liễu Thư Giang kia, nếu anh cậu mà sơ múi được gì thì anh cậu cũng không thấy ấm ức đâu. Nhưng mà, đcm, anh đã được miếng nào đâu!”
Sở Hàn liếc xéo: “Chuyện xôi thịt của anh, em không quan tâm.”
“Anh biết! Anh biết! Chắc cậu cũng rõ mấy năm nay Phong Vân có vấn đề, thiếu vốn nghiêm trọng. Lần này, có người đầu tư mạnh, điều kiện chính là muốn pr cho nhãn hiệu Giang Hà kia. Anh cậu cũng chả biết làm sao mới phải kéo đến cậu.”
Lưu phó tổng còn tự tạo hiệu ứng bằng cách chèn thêm âm thanh tiếng thở dài não nề. Thấy Sở Hàn không quan tâm, Lưu Doanh lại muối mặt tiếp tục câu chuyện: “Cậu đừng nhìn vẻ ngoài Phong Vân hào nhoáng, có bìa Nhân Tự nổi tiếng. Thật ra ý à, nó đã mục nát từ lâu rồi. Não bộ đã tê liệt thì tay chân có tốt mấy cũng bỏ. Vì thế, bọn anh cũng phải vớt vát chứ…”
Chưa để anh nói xong, người vẫn ngồi khoanh tay nãy giờ đã chặt đứt: “Lưu Doanh!”
Lưu Doanh ngoan ngoãn ngậm miệng khi nhận được thẻ vàng. Nhưng trong lòng lại muốn chửi tục, cái thằng oắt con này, bé tẹo đã bắt đầu ra lệnh cho anh nó rồi.
Còn chưa kịp oán thán xong, cả khuôn mặt đẹp trai lai láng của Lưu phó tổng đã hứng chọn một bộ đồ ốp thẳng vào.
Giọng người kia lành lạnh trong không khí: “Lưu Doanh, dù là Sở Hàn hay M, em đã từng nói rồi, chúng ta là hợp tác, đừng có lợi dụng em. Nếu không, cho dù chúng ta có thân thiết cỡ nào, em cũng sẽ không bỏ qua đâu! Đặc biệt, lại còn vì một ả đàn bà!”
Lưu Doanh thở mạnh ra một hơi, sau đó xoay người, vứt mạnh bộ đồ vừa bị ném vào người xuống đất, gầm lên một tiếng: “Ashiiiii…..”
Anh biết chứ, anh biết rõ việc không thông báo cho Sở Hàn và tùy tiện trong công việc là sai làm của anh. Vì thế, Lưu phó tổng cả một bụng nóng không thể phát hỏa với gã kia được, bực tức rút điện thoại ra, ấn một dãy số.
Tiếp sau đó, mấy nhân viên tụ tấp hóng hớt bên ngoài lần đầu tiên được chứng kiến Lưu phó tổng văn nhã của bọn họ nổi giận: “Liễu Thư Giang, cô bị điên à? Có muốn hợp tác với nhau nữa không? Cô nghĩ có người chống lưng cho mình thì hay lắm sao? Cái…. à, thật là! Đừng nghĩ nhà họ Lục cho cô dựa là có thể dựa cả đời. Cô nghĩ cô là ai? Cái thứ đàn bà đã không có tài gì lại cứ thích học đòi, hại biết bao nhiêu người. Giờ lại tự cho mình là hay đi coi thường người khác…..”
Lưu Doanh mất trọn 15 phút đồng hồ để xả hết bực tức trong lòng. Anh nói như súng bắn liên thanh đến mức Liễu Thư Giang ở đầu dây bên kia bị chửi đến 15 phút mà vẫn ngớ người. Mãi đến khi tiếng “Cụp” khô khốc vang lên, Liễu tiểu thư mới hay bản thân vừa mới bị chửi thẳng vào mặt.
Đầu bên này, Lưu Doanh chửi xong, mới quay lại nhìn Sở Hàn. Dáng vẻ hùng hổ ban nãy đã bay sạch, thay bằng vẻ chân chó: “Hàn, cậu xem, mắng anh cũng mắng rồi. Đống đồ này cậu không thích thì bỏ đi, chúng ta chọn đồ khác. Anh đi bảo người chuẩn bị. Nể tình, chúng ta cùng nhau lớn lên, tính ra cũng ở chung mười mấy năm, coi như cậu “bố thí” cho anh chút mặt mũi, nhé!”
Sở Hàn hiểu lo lắng của người kia. Có vẻ Phong Vân quả thực đã bắt đầu tồi tệ. Nhưng, anh thì vẫn đang cố giữ.
Điều Lưu Doanh thật sự lo sợ là gì? Không đơn giản chỉ là mất đi một người mẫu nam có lưu lượng, có khả năng hút tiền. Mà còn là một cái cột kèo trong cuộc chiến tranh giành quyền lực gia tộc của anh.
Mười mấy năm làm bạn, những điều nên biết hay không nên biết, Sở Hàn dường như đều thấu rõ. Những gì Lưu Doanh phải chịu đựng trong cuộc đời của anh luôn là điều khiến Sở Hàn phải lo lắng.
Cuối cùng, anh vẫn dẹp bỏ nguyên tắc của bản thân, nhường bộ trước Lưu Doanh: “Bìa lần này em sẽ không chụp. Và, Lưu Doanh, anh biết mà, em không nói lại về thỏa thuận của chúng ta thêm lần nữa đâu!”
“Ok!”
Lưu Doanh khẽ thở ra một hơi. Có lẽ đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Sở Hàn rồi. Vẫn may là cậu không quyết định ra đi và rũ bỏ bản hợp đồng như tờ giấy nháp vẩn vơ kia. Lưu phó tổng hiểu, người kia vẫn luôn coi anh là bạn nên mới làm vậy.
Trong thế giới của những kẻ giàu có, đôi khi, tình cảm giữa người với người rất mong manh. Chỉ chút xíu quan tâm nhợt nhạt không nói nào đó thôi cũng đủ khiến người ta cảm động rồi.
Mà chàng trai suốt ngày tỏ ra lạnh lùng kia, luôn có cách khiến người ta phải rung động.
_______________
Lúc Sở Hàn trở về căn hộ, Lục Duệ không có ở nhà. Bên trong tĩnh lặng như tờ.
Anh cũng chẳng mấy quan tâm. Chỉ lạnh nhạt thay giày rồi trở về phòng mình.
Có vẻ như hôm nay ra đường không xem giờ nên mọi chuyện đều khiến cho anh cảm thấy bực mình. Từ con nhóc con mới chuyển tới đến vụ đồ đạc ở Studio.
Sở Hàn nằm vật xuống giường, cố gắng đè ép cảm giác khó chịu muốn xông thẳng lên đầu kia xuống. Nếu không được, có lẽ anh sẽ phá tan mọi thứ mất. Chưa bao giờ mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của anh như thế.
Đặc biệt, là về Trúc Ngải Mạch.
Hàm răng của Sở Hàn nghiến ken két. Tựa như muốn nghiền nát lên người mình mới gặp lần đầu vào sáng nay kia vậy.
Trong lúc tâm trạng của Sở Hàn đang khá âm trầm, tiếng chuông báo điện thoại bất ngờ vang lên.
Có một tin nhắn đến.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại đến gần, mở ra xem thử.
Là Đại Nhất gửi đến: “Anh Hàn, bọn em bị vây ở khu trò chơi của trung tâm thương mại rồi! Cầu tiếp viện!”
Sở Hàn có chút nhức đầu, nhưng rốt cuộc vẫn lết thân đến trung tâm thương mại.
Nhìn hàng chữ đỏ rực chạy trên biển quảng cáo ngay giữa sảnh trung tâm: Trung tâm thương mại Nhu Mỹ, chàng trai trẻ thấy cơn nhức đầu của mình có vẻ càng nặng thêm.
Cố tản lờ đi cảm giác ấy, anh bước nhanh tiến đến khu vui chơi tầng 5.
Cả khu vui chơi rộng lớn, đủ trò từ cho trẻ con đến cho đứa nhỡ nhỡ, từ những trò nhảm xít đến mấy trò online đầy hấp dẫn với tụi thiếu niên.
Sở Hàn thật sự không hiểu nổi đám người Lục Duệ, Đại Nhất nữa. Ở nhà đâu có thiếu máy chơi game gì, thích thì mua, mà sao cứ phải lôi kéo nhau đến những chỗ ồn ào đông người này? Sau đó, lại có vấn đề, và gọi anh tới giải quyết cho bọn họ ư? Thực nực cười!
Ấy vậy mà Sở thiếu vẫn phải cắp mông đi làm cái chuyện nực cười ấy thật.
Quá hiểu tính tình của lũ bạn, Sở Hàn chẳng tốn mấy công sức để tìm thấy cả lũ trong khu game online.
Cả một đám người loi choi tụ lại, quây quanh một đôi bàn đối diện nhau. Có vẻ đang có một trận battle. Tiếng nói cười, tiếng hú hét, thậm chí của tiếng chửi thề xen kẽ nhau vang lên.
Chẳng ai quan tâm đến kẻ vừa tới. Dường như tất cả lực chú ý đều đã đổ dồn vào góc kia.
Sở Hàn không thể thấy rõ tâm của cơn bão người ấy là thằng nhóc nào. Anh chỉ nghe thấy tiếng Lục Duệ gào rống lên như một con heo đang thời kì động dục cực kì phấn khích: “Cái đó, cái đó, đm, ashiiii, win! Win rồi! Đm, sao cậu lại trâu bò thế hả? Ôi, tôi! Ôi, trả biết nói sao nữa!”
Cùng theo đó là những tiếng reo vang xung quanh. Còn có cả tiếng chửi thề lầm rầm.
Sở Hàn chẳng thèm quan tâm lắm, anh lặng lẽ kéo một cái ghế, ngồi xuống một bên.
Giữa những thanh âm ồn ào, bỗng phát ra tiếng “Suỵt” rất nhẹ, nhưng cực kì có uy lực. Chung quanh lập tức tĩnh lại.
Sở Hàn dường như có thể nghe thấy tiếng móng tay người kia gõ lên bàn, rất vang.
Chơi game bàn phím và vẫn để móng tay dài? Cũng không tệ lắm nhỉ?
Còn chưa kịp để anh nghĩ nhiều, âm thanh ấy đã bị chặt đứt bằng một tiếng “Ầm” khá lớn.
Một tên trai đô con cao lớn đứng vụt dậy từ giữa đám người. Hẳn là kẻ thua cuộc.
Gã hung hăng xô đổ chiếc máy tính đáng thương trước mặt xuống đất sau cú ném chuột vừa rồi. Sau đó, giận dữ chống tay xuống bàn, gầm lên với khuôn mặt ẩn sau chiếc máy tính đối diện: “Mày hack phải không?”
Người kia khẽ cười lên một tiếng. Nhưng còn chưa lên tiếng đáp, Lục Duệ đã áp lời trước: “Đm, sao đây? Thua rồi bùng à? Hèn vừa chớ! Đô con như vậy mà thua lại không dám nhận ư? Mày còn đáng mặt đàn ông không?”
Gã kia trợn mắt nhìn Lục Duệ, quát một tiếng: “Im mồm! Tao không nói chuyện với mày! Cấm sủa!”
Lục thiếu gia muốn xông máu não, gầm lên một tiếng: “Mày…”
Nhưng còn chưa kịp ra oai đã bị khí thế của mấy kẻ to béo gấp hai, gấp ba mình đằng sau gã kia đè bẹp.
Xung quanh cũng đã lạnh ngắt như tờ.
Gã đại ca kia lại liếc mắt nhìn về người kia, hỏi lại: “Tao hỏi là, mày chơi đểu với bố mày đây, hả?”
Lần này, đáp lại gã vẫn là tiếng cười. Giọng cười hơi lảnh ấy khiến Sở Hàn ngạc nhiên.
Và, câu hỏi bật thốt ra trong đầu anh lập tức có câu trả lời.
Người kia đứng dậy, dáng người nho nhỏ. Nếu không phải do đám người kia nhát cáy lùi ra sau tránh chiến trường thì có lẽ cô đã chìm nghỉm giữa đống nhốn nháo ấy.
Một cô gái, tóc cột đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần bò mài, đơn giản, gọn gàng.
Nhưng vào trong mắt anh, lại nhức nhối kì lạ.
Người kia nhổm người ngồi lên trên bàn. Hai chân bắt chéo, một tay tì lên máy tính.
Khoảnh khắc cô xoay người, tầm mắt khẽ lướt về phía Sở Hàn nhưng chẳng dừng một giây nào. Còn anh, anh đang bận cảm thán cho cái câu “oan gia ngõ hẹp” mà từ xưa các cụ đã truyền lại.
Cô gái nghiêng người về phía trước. Khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía gã bại tướng dưới tay mình, cằm hơi huếch lên, môi nở nụ cười trào phúng. Thật sự là điển hình của một khuôn mặt thiếu đòn.
Nhưng, lời cô nói ra còn khiến người ta sôi máu hơn: “Ờ, phải thì sao? Mà không phải thì sao chứ?”