Đọc truyện Mạch – Thanh – Chương 85: Thông suốt
Cầm lấy thùng ô doa tưới mấy bồn hoa cỏ ở trên bệ cửa sổ, cuối cùng lại dùng bút lông ghi lại tình hình sinh trưởng của chúng nó, sau lại ghi vào giấy giai đoạn tiếp theo cần theo dõi, Tiếu Mạch mới dừng viết, bưng tách trà trên bàn lên tinh thế thưởng thức.
thùng ô doa: bình phun, thùng tưới.
Mấy bồn hoa cỏ này nhìn thoáng qua là bình thường, nhưng thực tế là dược liệu giải nhiều kịch độc do Quý Nhàn Hoài đưa cho Tiếu Mạch dưỡng, ‘không cần tâm đào tạo cập nan dưỡng thành’.
Trong lời nói của Quý Nhàn Hoài chính là, một thầy thuốc xuất sắc chẳng những phải có y thuật cao minh, có kiến thức bách thảo, còn phải là một người có kĩ thuật trồng hảo dược liệu. Vì thế, cuộc sống mỗi ngày của Tiếu Mạch thêm một nghề chăm thực vật nữa.
“Vũ Lục, phụ hoàng bãi triều chưa?”
Tiếu Mạch thuận miệng hỏi một cung nữ phía sau.
Vũ Lục là thị nữ do Ly Nhật Diệu sắp xếp cho Tiếu Mạch, thông minh lại am hiểu ý người, nhưng có trời biết nàng có phải hay không lại là một ảnh vệ. Khi mới gặp Vũ Lục, Tiếu Mạch đã âm thầm tự giễu.
Mà Tử Y, từ lúc Tiếu Mạch hồi cung cho tới giờ cũng chưa từng gặp lại nàng, điểm ấy Tiếu Mạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Từ lúc bắt đầu quyết định thoát đi, Tiếu Mạch đã biết, Tử Y không có khả năng sẽ ở bên cạnh y, bởi vì Ly Nhật Diệu sẽ không cho người để cho mình thoát đi tiếp tục ở bên cạnh y.
Tiếu Mạch chỉ hy vọng Tử Y không bị trừng phạt quá nặng, còn có Diệp Minh Hoa, hắn cũng đồng dạng không thấy.
“Hoàng thượng đã bãi triều, hiện tại đang ở ngự thư phòng.”
Vũ Lục trả lời.
“Nga!”
Buông chén trà, Tiếu Mạch cầm lấy thùng ô doa tưới tiếp mấy bồn dược thảo.
Từ đêm đó đến nay cũng đã hơn mười ngày, rất nhanh cũng đã trở thành quá khứ, chuyện ngày đó phát sinh trừ bỏ ảnh vệ đuổi bắt cùng với đương sự, không ai biết ngày đó phát sinh cái gì.
Ngay cả thần y Quý Nhàn Hoài cũng chỉ cho rằng Tiếu Mạch là bởi vì dỗi mà rời nhà trốn đi, sau này bị phụ thân truy trở về, như thế mà thôi. Khoảng thời gian sau đều thực yên lặng, lui tới bình thường.
Chính là thực sự cái gì cũng chưa thay đổi sao? Bất quá là ‘nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí chuyện’, ít nhất Tiếu Mạch tự biết có cái gì đang lặng yên thay đổi, không thể vãn hồi.
“Nột! Vũ Lục, trời mưa.”
Nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên mây đen dày đặc, Tiếu Mạch cảm thấy được tâm tình của mình cùng khí trời hôm nay giống nhau, áp lực thâm trầm, không biết khi nào mới có thể trong.
“Ngũ hoàng tử ngài muốn đi? Trời đang mưa a!”
Vũ Lục vội la lên.
“Đi một chút mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại.”
Tiếu Mạch đi xa bỏ lại một câu như vậy, cũng không quay đầu lại. A! Không biết hiện tại có bao nhiêu người âm thầm theo dõi mình a!
Kiếp trước Tiếu Mạch cũng rất thích ra ngoài tản bộ một chút, lúc đó chính là tâm tình không tốt hoặc đang buồn bực. Cho dù trời mưa xuống cũng không tránh né, mưa mặc mưa vẫn chậm rãi bước đi.
Cảm thấy được mưa có thể tẩy hết tất cả nôn nóng cùng bất an, cho dù khi về nhà sẽ bị Lâm hướng cái tai mắng to, tất cả buồn lo sẽ hóa thành hư không, còn lại chỉ có tràn đầy khoái hoạt cùng vui sướng. Chính là hạnh phúc như vậy không còn nữa, kể từ ngày đẩy cánh cửa kia ra.
Lâm! Đã bao nhiêu lâu, ta đã bao nhiêu lâu không suy nghĩ về ngươi? Tiếu Mạch vẻ mặt mờ mịt.
Lâm mỉm cười, Lâm phẫn nộ, Lâm thương tâm, còn có kỉ niệm sống cùng Lâm, chỉ cần nhớ lại sẽ tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào trong lòng.
Nhưng, không biết từ bao giờ, chỉ cần nhớ lại liền thống khổ không chịu nổi, cho dù tới thế giới này cũng không thoát khỏi.
Như vậy lại từ đâu khi nhớ lại mà không thống khổ? Tựa hồ….. Tựa hồ là bắt đầu từ ngày gặp phụ thân, bắt đầu từ ngày đó chính mình không có thời gian dư thừa nhớ lại Lâm, nhớ lại khoảng thời gian khoái hoạt hoặc thống khổ cùng Lâm.
Tất cả đều bị phụ thân thay thế, dần dần số lần nhớ Lâm càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn quên đi, không hề nhớ lại.
“Lâm! Nguyên lai ta đã không còn yêu ngươi!”
Nhẹ giọng nói xong, trong nháy mắt Tiếu Mạch trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
“Còn có phụ thân mẫu thân, ta cũng không còn oán hận các ngươi!”
“Kì thật các ngươi đều không có sai, đơn giản là ta không phải người quan trọng nhất!”
Tiếu Mạch thanh âm trầm thấp mà áp lực.
“Ta không cần phải….. Làm thế giới lưu luyến ta. Ta thậc ích kỉ, thật sự! Ta ích kỉ hy vọng người ta coi trọng cũng đồng dạng coi trọng ta, chính là tại thế giới đó ta không tìm thấy tồn tại như vậy, cho nên ta mới có thể thống khổ, tự oán, hối tiếc, không thể thoải mái.
“Nhưng là…..”
Giống như những giọt mưa đang rơi, Tiếu Mạch mỉm cười, thông thấu thanh minh không có một tia tạp chất.
“Hiện tại có người đáp lại ta, có lẽ thứ hắn cùng ta theo đuổi không giống nhau, nhưng là chỉ cần hắn coi trọng ta, nguyện ý cùng ta trả giá, tình cảm như vậy cũng đủ rồi.”
“Phụ hoàng!”
Ngữ điệu Tiếu Mạch không áp lực mà nhẹ nhàng.
“Chỉ cần ngươi coi trọng ta, nguyện ý đáp lại tình cảm của ta, cho dù cái kia không phải thân tình thuần túy, chỉ cần ngươi không để ý ánh mắt người đời, ta sẽ ở bên cạnh ngươi không né tránh.
Có lẽ vĩnh viễn ta cũng sẽ không đáp lại tình cảm của ngươi, nhưng là chỉ cần ngươi không phản đối, ta sẽ cùng ngươi vĩnh viễn, thẳng đến….. Thẳng đến khi trong mắt ngươi không còn có ta, không cần ta nữa.”
“Sàn sạt…..”
Mưa xối xả, không lưu tình chút nào rơi xuống thân thể đơn bạc của Tiếu Mạch.
“A! Ha hả a ——— “
Tiếu Mạch cười thoải mái trong mưa to, tựa như hài đồng có được đồ chơi khát vọng đã lâu, khoái hoạt mà sung sướng.
“Ta vì cái gì lại nghĩ nhiều như vậy? Quản nó là thân tình hay là tình yêu, chỉ cần phụ hoàng nguyện ý coi trọng ta, để ý ta, ta cũng sẽ không rời đi phụ hoàng, chỉ cần như vậy là được không phải sao?
Chính mình rốt cuộc là tự mua dây buộc mình, kết quả hại bản thân giống như ngốc tử thống khổ lâu như vậy, còn làm hại phụ hoàng điên cuồng, kì thực sự tình cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng không phải sao? Chỉ cần nghĩ thoáng, hết thảy đều đơn giản như vậy.”
“Thực xin lỗi, phụ hoàng! Thời gian dài như vậy cho tới nay, ngươi nhất định rất thống khổ đi! Thực xin lỗi, phụ hoàng! Tiểu tử kia của ngươi hại ngươi thống khổ.”
Trong lòng Tiếu Mạch áy náy thật sự đối với Ly Nhật Diệu.