Mạch – Thanh

Chương 46


Đọc truyện Mạch – Thanh – Chương 46

Suốt một đêm Ly Nhật Diệu chưa từng đi vào giấc ngủ, si ngốc nhìn Tiếu Mạch không biết mệt mỏi, cho đến mặt trời dần lên, tầm mắt của hắn cũng chưa từng dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, thậm chí ngay cả lâm triều cũng không đi, chỉ nhìn Tiếu Mạch, chỉ  nhìn Tiếu Mạch.

“Ân ~” Âm thanh nhẹ nhàng phảng phất ngây thơ phát ra, mí mắt khẽ động, lông mi run rẩy. Thấy vậy Ly Nhật Diệu cẩn thận thu hồi tình yêu nồng cháy trong mắt, ôn nhu nhìn Tiếu Mạch.

“Tỉnh ngủ sao? Tiểu gia hỏa!” Nhìn thấy cặp mắt trạm lam còn mang theo buồn ngủ mê mang kia, Ly Nhật Diệu lần đầu phát giác, phải khống chế tình cảm của chính mình là khó khăn như thế nào.

Ly Nhật… Diệu? vừa mở mắt cái đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tuyệt trần của Ly Nhật Diệu, đại não Tiếu Mạch trong nháy mắt có chỗ trống, không rõ tình cảnh trước mắt.”Ân ~ phụ hoàng!” Tiếu Mạch khinh gọi, nhớ tới hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh đêm qua.”Phụ hoàng sớm an!” Tiếu Mạch dâng tặng Ly Nhật Diệu một khuôn mặt sáng lạn tươi cười.

Tiểu gia hỏa! Xem nụ cười sáng lạn kia, Ly Nhật Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau lại lập tức vươn tay ôm chặt Tiếu Mạch vào trong lòng ngực.”Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa của trẫm!”


“Phụ… Hoàng…” Ở trong lòng ngực Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch nháy mắt rất là khó hiểu.

“Hư… Không cần nói gì, tiểu gia hỏa, cứ như vậy để trẫm ôm một lát.” Ly Nhật Diệu giống như là đang khẩn cầu nói.

Tuy rằng không rõ dụng ý của Ly Nhật Diệu, nhưng là…  đây là nguyện vọng của phụ thân, hơn nữa ôm ấp của phụ thân thật ấm áp.”Ân!” Tiếu Mạch gật đầu.

Tiểu gia hỏa! Ôm ấp Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu cảm thấy được chính mình giống như sắp không thể áp chế được tình yêu tràn ngập trong lòng. Cũng không biết chính mình sẽ có tình cảm mãnh liệt như vậy, chỉ là một nụ cười, chỉ là một nụ cười Ly Nhật Diệu liền cảm thấy được sắp không thể khống chế chính mình, bức thiết nghĩ muốn hướng thiên hạ trong lòng ngực nói cho hắn biết chính mình có bao nhiêu thương hắn.

Một hồi lâu, Ly Nhật Diệu xác định chính mình có thể giống như bình thường đối mặt với Tiếu Mạch mới buông hắn ra.”Tối hôm qua ngủ có ngon không? Tiểu gia hỏa!”

“Ân! Ngủ rất say sưa!” Tiếu Mạch nhu thuận trả lời.”Phụ hoàng ngươi không cần vào triều sao? Đã trễ thế này.” Phát hiện Ly Nhật Diệu còn mặc áo ngủ Tiếu Mạch hỏi.

“Đừng lo lắng, trẫm đã truyền lời xuống, trẫm hôm nay không lâm triều!” Tiếu Mạch quan tâm làm Ly Nhật Diệu thực hưởng thụ.

“Như vậy a! Bất quá có được không? Không đi vào triều.” Tiếu Mạch có điểm lo lắng.

“Trẫm là hoàng đế!” Ly Nhật Diệu cười nói.


“Nga!” Tiếu Mạch không phản đối, ở nơi này hoàng đế lớn nhất.

Trước kia thật đúng là không chú ý, Ly Nhật Diệu thật sự rất thích hợp mặc trang phục màu vàng, long bào này giống như chính là vì hắn lượng thân làm thành. Tiếu Mạch trong lúc được cung nữ hầu hạ mặc quần áo trộm đánh giá Ly Nhật Diệu cơ bản đã đổi tốt trang phục cảm thán.

Cung nữ đó đang làm cái gì? Mặc quần áo không lo mặc cho tốt, sờ tiểu gia hỏa của trẫm muốn làm gì?! Tiếu Mạch trộm xem Ly Nhật Diệu đồng thời Ly Nhật Diệu cũng đang nhìn chăm chú vào hắn. Còn có phía dưới cấp tiểu gia hỏa mặc hài, vì cái gì phải nâng chân của tiểu gia hỏa, mặc một cái hài cần lâu như vậy sao không? Ly Nhật Diệu hơi hơi nheo lại mắt, rất muốn đem các cung nữ đang hầu hạ Tiếu Mạch toàn bộ đuổi đi.

Chờ đến lúc cung nữ vì Tiếu Mạch mặc y phục chải đầu xong, chuẩn bị vì Tiếu Mạch rửa mặt, Ly Nhật Diệu rốt cục nhịn không được lệnh các nàng toàn bộ đi xuống, chính mình cầm đao ra trận vì Tiếu Mạch rửa mặt.

“Phụ hoàng ta có thể chính mình làm.” Tiếu Mạch tiếp nhận chiếc khăn mặt trên tay Ly Nhật Diệu, không chú ý tới trên mặt Ly Nhật Diệu đảo qua một chút ảo não.

Sáng sớm trên con đường nhỏ ở ngự hoa viên, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ tay trong tay dung nhập tại đây làm cho phong cảnh như bức tranh lại trở nên phá lệ hài hòa. Nhìn bàn tay đang nắm tay hắn, nắm tay phụ thân cùng nhau tản bộ giống như vậy, từ trước đến giờ Tiếu Mạch nằm mơ cũng không dám nghĩ muốn. Ngẩng đầu nhìn Ly Nhật Diệu bên người, như vậy cũng là một loại hạnh phúc đi! Tiếu Mạch nghĩ như thế.


“Nơi này, là hòn giả sơn chúng ta lần đầu gặp mặt đi!” Ly Nhật Diệu có chút cảm khái, bất tri bất giác hai người đi vào nơi bọn họ lần đầu sơ ngộ.

Tiếu Mạch buông tay Ly Nhật Diệu, ngồi bên hòn giả sơn.” Trước lúc đó, phụ hoàng cơ hồ đã quên còn có một người con trai tên Ly Thanh.” Tiếu Mạch nói nhỏ, là Ly Thanh mà không phải là ta.

“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu cảm thấy căng thẳng có chút bối rối, không chú ý tới Tiếu Mạch dùng từ.”Ngươi… Khi đó là hận trẫm đi?” Ly Nhật Diệu nhớ tới lúc mới gặp, biểu tình của Tiếu Mạch đạm mạc đến vô thần.

“Không, ta không hận ngươi.” Tiếu Mạch nói chính là lời nói thật, hắn không phải Ly Thanh, không có lý do hận Ly Nhật Diệu, nếu muốn nói khi đó hắn có cảm giác gì, vậy chỉ có trái tim băng giá, vì Ly Nhật Diệu đối với Ly Thanh lạnh lùng vô tình mà cảm thấy trái tim băng giá.”Khi đó phụ hoàng với ta mà nói bất quá là một người xa lạ, ta không tất yếu đi hận một người mà ta không biết!”

“Người xa lạ?!”  Ly Nhật Diệu lặp lại cười mở. Đúng vậy! Trẫm đã quên tiểu gia hỏa không phải Ly Thanh, khi đó trẫm đối với hắn bất quá là một người không liên quan gì, chính là… Ly Nhật Diệu nghi hoặc, khi đó tiểu gia hỏa vì sao lại đối với trẫm cảm thấy chán ghét đâu? Ly Nhật Diệu không thể quên khi đó trong mắt Tiếu Mạch trong mắt chợt lóe lên sự chán ghét.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.