Đọc truyện Mạch – Thanh – Chương 31: Thành thỉ
“Xem kịch đủ rồi đấy! Còn không mau đi ra? Thành Thỉ.” Ly Nhật Diệu lạnh nhạt nói.
“A Liệt! Bị phát hiện rồi!” Theo lời Ly Nhật Diệu, Thành Thỉ xuất hiện trước tầm mắt hắn. Thành Thỉ cũng là một thân áo bào trắng, tóc dài tùy ý buộc sau đầu. Gương mặt tuyệt mỹ lộ ra, nếu không nhìn kỹ rất khó tin tưởng đó lại là một nam tử. Trên mặt nở nụ cười thản nhiên, khí chất trên người Thành Thỉ so với Ly Nhật Diệu lại càng như tiên nhân, thánh khiết mà cao quý.
“Diệu Diệu! Đã lâu không gặp, người ta rất nhớ ngươi nga!” Thành Thỉ hưng phấn bắn người về phía Ly Nhật Diệu. Cái gì thánh khiết cao quý, toàn bộ đều vứt tuốt lên chín tầng mây vô tung vô ảnh.
“Nha ___” Hét thảm một tiếng. Nhìn lại Thành Thỉ, hắn đã ngã chổng vó trên mặt đất, không còn hình tượng gì để mà nói. Nguyên lai ngay khi hắn sắp bổ nhào lên người Ly Nhật Diệu, ngay lập tức đã bị Ly Nhật Diệu cấp văng ra. “Hảo ___ đau. Diệu Diệu quá đáng, người ta đáng yêu như vậy lại đối người ta thế!”
“Ngươi cũng không phải không biết, trẫm tối không thích người khác tùy tiện đụng chạm trẫm. Còn có trẫm đã sớm nói qua, không được kêu trẫm như vậy!” Ly Nhật Diệu sắc mặt u ám, trừ bỏ Tiếu Mạch ra có thể làm hắn biến sắc mặt cũng chỉ có kẻ trước mắt này. Bất quá đối Tiếu Mạch là ôn nhu sủng nịch, còn tên này lại khiến cho Ly Nhật Diệu chỉ có ham muốn đem hắn ra băm thành trăm mảnh.
“Không chịu nha!” Thành Thỉ thần tình ủy khuất bĩu môi nói: “Người ta nhìn ngươi cùng ngũ hoàng tử tay trong tay cũng không nói như vậy.”
“Ngươi không phải tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu ý thức rõ ràng, ai khiến hắn không phải Tiếu Mạch đâu! Đãi ngộ tự nhiên bất đồng.
“Sao có thể như vậy ____” Thành Thỉ rất không cam tâm. Trong mắt ầng ậng nước, ngón tay nhỏ bé nõn nà đặt ở miệng cắn cắn. Nghiễm nhiên rất có bộ dạng của một tiểu tức phụ.
“Được rồi, không cần nháo, Thành Thỉ. Ba ngày sau ngươi sẽ kế thừa cái tên Âm Vũ, chuẩn bị tốt chưa?” Ly Nhật Diệu hỏi.
“Người ta đương nhiên chuẩn bị tốt lắm! Lại nói tiếp, Diệu Diệu, người ta thực sự đã lâu không có nhìn thấy ngươi sử dụng sức mạnh, ngươi vừa rồi hảo thủ úc! Giống như trước kia, cực kỳ lợi hại.” Vẻ mặt Thành Thỉ sùng bái hai mắt sáng rực, tựa hồ còn có thể nhìn đến bên trong lấp lánh ánh sao.
“Thành Thỉ, Âm Vũ nói như thế nào cũng là sư phụ của ngươi. Ngươi thực tuyệt không oán hận trẫm?” Ly Nhật Diệu vẻ mặt khó lường nhìn Thành Thỉ.
“Lão sư?!” Giống như nghe không hiểu Ly Nhật Diệu đang nói cái gì. “Kia chẳng qua là trên danh nghĩa, hắn là tế sư của tiên hoàng. Mà ta – Thành Thỉ là thuộc về ngài, nguyện vọng của ngài chính là kỳ vọng của ta. Hoàng Thượng!” Bỏ đi thái độ không bình thường trước đấy, Thành Thỉ phi thường trang trọng nói ra.
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Ly Nhật Diệu tựa hồ rất vừa lòng câu trả lời của Thành Thỉ. “Như vậy trẫm cũng không cần thiết khổ cực đối với ngươi hạ cấm chế, ngươi có thể tư do xuất nhập thần miếu.” Kỳ thật cũng không phải trở thành tế sư liền không thể rời khỏi thần miếu, mà là khi mỗi vị tế sư kế thừa cái tên Âm Vũ, quân vương lại đối hắn hạ cấm chế xuất thần miếu. Bởi nếu tế sư phản bội quân vương rời xa thần miếu, hậu quả phi thường nghiêm trọng. Tuy rằng trong lịch sử trước giờ chưa từng xuất hiện việc tế sư phản bội quân vương. Mà chỉ cần hạ cấm chế tế sư liền không thể rời khỏi thần miếu, vì chỉ cần ra khỏi phạm vi thần miếu cấm chế trên người tế sư sẽ khiến hắn chịu nỗi thống khổ mà thường nhân không thể ngờ. Mỗi đại tế sư đều tự nguyện nhận cấm chế, bởi bọn họ không nghĩ cũng sẽ không cho chính mình cơ hội phản bội vương của bọn họ.
“Không Hoàng Thượng, thỉnh cấp Thành Thỉ cấm chế!” Thành Thỉ yêu cầu.
“Sao vậy?! Chẳng lẽ ngươi đối lòng trung thành của chính mình không có tin tưởng!” Ngữ khí của Ly Nhật Diệu mang theo nguy hiểm.
“Không phải, Thành Thỉ tuyệt đối sẽ không phản bội ngài!” Thành Thỉ vội vàng nói.
“Vậy không cần.” Ly Nhật Diệu quyết định không để cho phản bác. Trung thành không hẳn là hoàn toàn cho dù phản bội cũng không là gì, hạ cấm chế đã nói lên ngay cả bản thân cũng vô pháp tin tưởng chính mình.
“Vâng!” Thành Thỉ cảm thấy thất vọng. Hoàng Thượng quả nhiên không thể hoàn toàn quản giáo ta, Hoàng Thượng có lẽ ai cũng không hội quản giáo hoàn toàn. Không hạ cấm chế lên ta là thử thách ta sao? Ta quyết sẽ không làm ngài thất vọng.
“Âm Vũ không chết, trẫm bất quá là phong bế ngũ giác của hắn. Ba ngày sau ngươi kế thừa tên Âm Vũ thì hắn tùy ngươi xử trí.” Ly Nhật Diệu lạnh nhạt nói.
“Thành Thỉ hiểu.”
“Diệu Diệu, ngươi giống như thực thích ngũ hoàng tử!” Nháy mắt Thành Thỉ lại biến trở về bộ dáng bất bình thường kia. “Diệu Diệu vì hắn làm nhiều như vậy, còn muốn tự mình đưa hắn đến thần miếu làm lễ rửa tội. Chưa từng gặp qua ngươi đối hoàng tử kia tốt như vậy, người ta hảo hâm mộ a!”
“Tiểu gia hỏa là đứa con duy nhất của trẫm.” Đây là câu trả lời của Ly Nhật Diệu.
“Duy nhất sao?”
“Đúng!”
“Ngũ hoàng tử chính là con của Diệu Diệu a?!” Thành Thỉ hỏi có chút quái dị.
“Tiểu gia hỏa không phải con trẫm, còn có thể là ngươi sao?” Ly Nhật Diệu lạnh lùng nói, hắn cũng dám hoài nghi tiểu gia hỏa của trẫm.
“Người ta không phải ý đó! Diệu Diệu không cần bày cái mặt đó ra, người ta sợ quá nè!” Nói xong Thành Thỉ còn làm bộ vỗ vỗ ngực, ra vẻ chính mình thực sợ hãi.
“Không còn sớm, trẫm nên trở về cung. Hắn giao cho ngươi xử lý.” Tế sư Âm Vũ còn nằm trên mặt đất, Ly Nhật Diệu cũng không quay đầu lại liền rời đi.
“Đứa con duy nhất sao?” Nhìn bóng Ly Nhật Diệu biến mất, Thành Thỉ tự nói với chính mình, trong mắt còn có sầu lo. “Thật sự là con sao? Hoàng Thượng! Hy vọng thật sự là như thế. Nhưng vì cái gì ta còn nhìn thấy trong mắt ngươi còn có mặt khác.”
Thu hồi mớ suy đoán tình cảm của Ly Nhật Diệu, Thành Thỉ khôi phục một thân thánh khiết cao quý đi đến bên cạnh tế sư Âm Vũ. Sau đó làm ra hành động cùng kia thánh khiết cao quý hoàn toàn không cân xứng, Thành Thỉ giơ chân rất không văn nhã nhẹ nhàng đá mấy cái vào tế sư Âm Vũ.
“Thật đúng là không chết, bất quá bị phong bế ngũ giác so với chết còn thảm hơn. Lão sư a lão sư, ngươi đúng là ngu ngốc tự đi kiếm Hoàng Thượng rước họa vào thân. Ngài thực cho rằng Hoàng Thượng ôn hòa như hắn biểu hiện ra ngoài sao? Ngươi hoàn hảo còn có giá trị lợi dụng, đáng tiếc hiện tại ngươi chỉ biết ngăn cản hắn. Bất quá yên tâm, đệ tử ngươi còn rất có lương tâm a! Ba ngày sau để đệ tử ta kế thừa tên Âm Vũ, liền lập tức giúp ngươi đi gặp Hoàng Thượng của ngươi. Hảo hảo cám ơn người đáng yêu lương thiện là ta đi!”