Mạch – Thanh

Chương 13: Sáng tỏ


Đọc truyện Mạch – Thanh – Chương 13: Sáng tỏ

Ai —— Tiếu Mạch phát giác hôm nay hắn thở dài rất nhiều lần, so với hai mươi bảy năm của kiếp trước, còn muốn nhiều hơn. Tựa vào ghế nằm, Tiếu Mạch cực nhàm chán cùng bất đắc dĩ nghĩ. Sau khi rời khỏi giảng viện, Ly Nhật Diệu liền trực tiếp ôm hắn đi vào ngự thư phòng, tiếp đó sai người lấy ghế nằm, đem Tiếu Mạch đặt trên ghế rồi bắt đầu phê duyệt tấu chương. Trước đó, hắn còn vỗ vỗ đầu Tiếu Mạch, giống như là chủ nhân đối với sủng vật ngoan ngoãn.

Tiếu Mạch cảm thấy được chính mình thật là nhìn không thấu Ly Nhật Diệu, không biết hắn làm vậy là có lợi ích gì. Hắn không thể tiếp thu ý nghĩ Ly Nhật Diệu là thật tâm  sủng ái hắn như một đứa con. Ngẫm lại xem, đối với đứa con mười năm cũng chưa nhìn đến một lần đột nhiên tốt như vậy, là ai lại không cảm thấy khả nghi. Huống chi vị phụ thân này lại là vua của một nước, nhất thế vô tình đế vương gia, thân là quân vương làm sao có thể có tình cảm giống như người bình thường. Ở hoàng cung, sự sủng ái của đế vương chính là lý do để hắn bị người khác công kích, sự sủng ái của thiên tử chính là hung khí đáng sợ nhất. Điểm ấy, Tiếu Mạch không tin Ly Nhật Diệu không biết, cho nên hắn càng thêm hoài nghi mục đích Ly Nhật Diệu sủng ái hắn.

“Làm sao vậy tiểu tử, thực nhàm chán sao?” Buông tấu chương trên tay, Ly Nhật Diệu ngồi lên ghế nằm nhìn Tiếu Mạch hỏi. Cảm giác nhàm chán của tiểu tử kia cũng thực là đáng yêu! Ly Nhật Diệu nghĩ thầm. Ly Nhật Diệu kỳ thật cũng không có dụng tâm xem tấu chương, hắn chính là một mực trộm quan sát Tiếu Mạch, nhìn hắn nhàm chán thở dài, nhìn hắn trầm tư.

Ngươi có mục đích gì? Tiếu Mạch nhìn thẳng vào mắt Ly Nhật Diệu, đây là lần đầu tiên hắn chủ động cùng Ly Nhật Diệu đối diện.


“Mục đích?! Tiểu tử, ngươi muốn hỏi cái gì?” Ly Nhật Diệu hỏi lại. Đây là lần đầu tiên tiểu tử kia chủ động nhìn vào hai mắt của hắn!

Ngươi có mục đích gì, vì cái gì đột nhiên đối ta tốt như vậy? Tiếu Mạch không tin Ly Nhật Diệu không biết chính mình hỏi cái gì.

“Thân là một phụ thân, đối tốt với con của chính mình còn cần lý do sao?” Ly Nhật Diệu trả lời, trong lòng lại xẹt qua một tia chua xót. Tiểu tử quả nhiên không tin trẫm, nhưng trẫm có thể trách ai đây, dù sao cũng là trẫm thương tổn tiểu tử trước. Giả như đổi lại là trẫm, phụ hoàng trẫm không nhìn đến chính mình mười năm, bỗng nhiên đối với trẫm nói sẽ là một phụ thân có trách nhiệm. Chỉ sợ trẫm cũng …… không, trẫm tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Ngươi là hoàng đế! Tiếu Mạch thật sự nhìn Ly Nhật Diệu.

“Trẫm biết trẫm là hoàng đế, nhưng trẫm cũng là một phụ thân.” Ly Nhật Diệu cũng đồng dạng thật sự trả lời.


Vậy ngươi vì cái gì không đi hướng những hoàng tử khác biểu đạt tình thương của ngươi? Tiếu Mạch khó hiểu.

“Bởi vì bọn họ không phải là ngươi, tiểu tử!” Ly Nhật Diệu trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Đâu có gì liên quan tới ta, ta bất quá cũng chỉ là một trong nhiều đứa con của ngươi thôi. Ý tưởng của hoàng đế đều khó hiểu vậy sao? Ly Nhật Diệu trong mắt Tiếu Mạch dĩ nhiên là một người kỳ quái.

“Sai lầm rồi tiểu tử kia, bọn họ đều là hoàng tử của trẫm, chỉ có ngươi mới là đứa con của trẫm.” Xem ra tất yếu phải hảo hảo cùng tiểu tử nói rõ ràng, hắn cùng với những người kia là khác nhau.”Ở trước mặt bọn họ trẫm đầu tiên là hoàng đế, tiếp theo mới là phụ thân. Mà ngươi, tiểu tử, ở trước mặt ngươi, trẫm chỉ là một phụ thân.”


Ở trước mặt ta chính là phụ thân. Câu này cùng với tâm tình trong lời đã làm cho Tiếu Mạch nghĩ thông suốt chuyện hắn hai mươi bảy năm qua vẫn không hiểu được. Kiếp trước cha mẹ đối với chính mình cùng đệ đệ, muội muội thái độ côi cút bất đồng, cho tới nay hắn vẫn cho rằng là chính mình làm không tốt, cho nên cha mẹ mới có thể không thích mình. Nhưng hiện tại hắn rốt cục hiểu được Nguyên lai bọn họ ở trước mặt đệ đệ, muội muội là một phụ thân cùng mẫu thân,  mà ở trước mặt chính mình bọn họ đầu tiên là một người xa lạ, tiếp theo mới là cha mẹ, không, có lẽ cuối cùng bọn họ mới là phụ mẫu ta.

Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy. Khó trách bọn họ chưa bao giờ đối xử với ta giống như đối đệ đệ muội muội, ôn nhu ôm ta, hiền lành mỉm cười  với ta,  lấy tay ôn nhu vuốt đầu ta nói ta là đứa con khiến bọn họ kiêu ngạo. Thì ra là thế, bởi vì ta cuối cùng mới là đứa con của bọn họ, cuối cùng mới là đứa con của bọn họ. Đau quá, lòng đau quá, thật sự đau quá. Tiếu Mạch bỗng nhiên cảm thấy được tâm của chính mình thật đau, đau đến mức nước mắt hắn đều chảy ra. Nguyên bản nghĩ đến thời khắc lúc linh hồn rời khỏi thân xác kia tâm của mình cũng đã chết, không nghĩ tới nó hiện tại cư nhiên còn có thể cảm giác được đau. Đau quá, đau quá, đau đến sắp chịu không nổi. Tay phải gắt gao ôm lấy ngực, nước mắt trào ra như thế nào cũng dừng không được.

“Tiểu tử, ngươi làm sao vậy, tiểu tử?!” Ly Nhật Diệu lo lắng gọi. Vốn tưởng rằng tiểu tử kia nghe trẫm nói xong sẽ cao hứng, lại không nghĩ rằng tiểu tử lại khóc, nước mắt chảy xuống tuyệt vọng cùng thê thảm “Tiểu tử! Tiểu tử! Ngự y, mau truyền ngự y!” Ly Nhật Diệu hô to  ôm lấy Tiếu Mạch nhằm hướng Diệu Hoa điện. Tiếu Mạch lúc này đã té xỉu trong lòng Ly Nhật Diệu, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy ngực,  biểu tình trên mặt rất là thống khổ. “Tiểu tử, ngươi nhất định không thể có việc gì, nhất định không thể!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.