Mạch – Thanh

Chương 10: Tình cảm


Đọc truyện Mạch – Thanh – Chương 10: Tình cảm

Hôm sau, sáng sớm. Ly Nhật Diệu đi đến hồ nước bên hòn giả sơn ở ngự hoa viên, nơi ngày hôm qua gặp được Tiếu Mạch. Phất tay cho bọn thị vệ nấp vào chỗ tối. Hắn tại đây chờ thiếu niên kia. Ly Nhật Diệu đoán rằng thiếu niên sẽ tới nơi này, hắn cũng không muốn để thị vệ dọa đến thiếu niên.

Thiếu niên hẳn là đã nhận được thánh chỉ đi? Nhìn thấy thánh chỉ kia hắn sẽ có phản ứng gì? Hắn sẽ cao hứng chăng! Ly Nhật Diệu có chút hưng phấn nghĩ như vậy, nhưng đại não vừa nghĩ lại cảm thấy được thiếu niên sẽ không có phản ứng này, vì cái gì thì hắn không thể nói ra được.

Hắn còn chưa có tới sao? Ly Nhật Diệu chờ lâu có chút lo lắng, xoay người muốn xem xem thiếu niên đã đến hay chưa. Vừa lúc hắn xoay người lại nhìn thấy thiếu niên đang định lặng lẽ rời đi, tuy rằng thiếu niên lúc phát hiện chính mình nhìn thấy hắn thì đã đánh mất  ý niệm muốn rời đi. Hắn vì cái gì vừa thấy trẫm đã nghĩ muốn rời đi, là không muốn thấy trẫm sao? Ly Nhật Diệu trong lòng cảm giác thực mất mát. Nếu không phải trẫm vừa lúc xoay người, hắn liền tính toán như vậy rời đi sao? Thở dài, Ly Nhật Diệu thu hồi ý nghĩ của mình nhìn về phía thiếu niên, phát hiện thiếu niên chính là đang cúi đầu tựa hồ phiền não cái gì.

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Ly Nhật Diệu hỏi, muốn xem thử mình có thể chiếu cố gì cho hắn không. Một chút cũng không có bởi vì bị thiếu niên bỏ qua mà cảm thấy tức giận. Thiếu niên —— giống như bị trẫm dọa sợ hãi rồi, bất quá hắn như vậy thật là thú vị.


“Trẫm hỏi, ngươi suy nghĩ cái gì?” Ly Nhật Diệu hỏi lại, xem ra thiếu niên thực sự phiền não, cũng chưa nghe rõ câu hỏi của trẫm.

“Không muốn nói cho trẫm sao?” Ly Nhật Diệu lại hỏi, ngữ khí bên trong hơi có chút thất vọng. Thiếu niên quả nhiên là không tín nhiệm trẫm, không muốn nói cho trẫm.

Thiếu niên cúi đầu. Hắn đang sợ trẫm sao? Không, trẫm không cần ngươi sợ hãi trẫm! “Không cần cúi đầu!” Ly Nhật Diệu nói có chút kích động. Ngồi xổm trước người thiếu niên, Ly Nhật Diệu nâng đầu thiếu niên lên thẳng tắp nhìn vào đôi mắt màu lam của hắn. Cho dù thiếu niên trong mắt không có chính mình, Ly Nhật Diệu vẫn là hy vọng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn.

Thiếu niên giống như kinh ngạc cùng nghi hoặc, không biết trẫm vì cái gì bắt hắn nhìn trẫm, chẳng lẽ hắn không biết hay sao? “Tiểu tử kia, ngươi biết không? Ánh mắt là có thể nói. “Quả nhiên tiểu tử kia không biết. Hơn nữa hắn giống như thực ảo não. A! ‘ tiểu tử kia?! ’ trẫm vừa rồi là gọi hắn sao? Bất quá trẫm thực thích cái cảm giác thân mật này. Chính là tiểu tử kia tựa hồ rất không thích trẫm gọi hắn như vậy, không quan hệ chỉ cần trẫm thích là đủ rồi. ‘ tiểu tử kia ’ đây sẽ là cái tên trẫm cho hắn, chỉ có trẫm mới có thể gọi hắn tiểu tử kia.

“Tiểu tử kia, ngươi thực chán ghét trẫm?” Ly Nhật Diệu hỏi, ngữ khí chỉ có chính hắn mới biết có hàm chứa bao nhiêu sợ hãi. Lại nữa, trẫm như thế nào lại hỏi cái vấn đề không nên hỏi này. Vì cái gì ở trước mặt tiểu tử kia, trẫm luôn phạm loại sai lầm này. Tiểu tử kia sẽ trả lời như thế nào, trẫm hy vọng hắn trả lời như thế nào. Rõ ràng ngày hôm qua đã từ trong mắt hắn biết đáp án, chẳng lẽ trẫm là hy vọng tiểu tử kia nói dối sao?

Tiểu tử trong ánh mắt lóe lên, tựa hồ có chút bối rối không dám nhìn thẳng trẫm. Hắn cũng không biết phải trả lời trẫm như thế nào đi! Trẫm thật là thực ác liệt, mới cùng tiểu tử nhận thức không bao lâu liền một … mà …là, mà là ba lần đặt câu hỏi làm hắn khó xử. “Hôm qua trẫm nhìn đến ngươi liền phát hiện, là bởi vì trẫm không nhìn ngươi lâu như vậy sao?” Không đành lòng làm hắn khó nữa, Ly Nhật Diệu tự đáp.


Ánh mắt tiểu tử lóe lên là cam chịu  sao! Quả nhiên, vô luận là ai đều sẽ chán ghét như vậy đi! “Quả nhiên là như thế này!” Ly Nhật Diệu nói ảo não lại bất đắc dĩ. Trách nhiệm phụ thân như thế, trẫm chẳng lẽ còn trông cậy vào tiểu tử kia sẽ tôn kính và  yêu thích sao?!

“Thánh chỉ sáng nay, ngươi có biết không?” Ly Nhật Diệu cố ý tránh đi đề tài kia hỏi. Tiểu tử kia giống như rất không tự tại? Với, mặc kệ là ai bị chính phụ thân mình hỏi như vậy cũng sẽ rất khó chịu đi!

Tiểu tử kia nghiên ánh mắt nói cho trẫm hắn không hiểu trẫm vì cái gì hỏi như vậy, không hiểu đến thánh kia chỉ cùng hắn có quan hệ gì.”Ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi sẽ không hiểu được cũng không thể hiểu được.” Ly Nhật Diệu có lệ nói. Tuy rằng đáp án này có lẽ sẽ làm tiểu tử kia cảm thấy khó hiểu, nhưng có một số việc tiểu tử kia không – biết  cũng không cần biết.

Nhìn thấy thiếu niên, Ly Nhật Diệu đột nhiên có ý muốn nghĩ muốn ôm lấy hắn, không chỉ là muốn, thân thể hắn đã đi trước đại não từng bước đem thiếu niên ôm lấy. thật nhẹ!  đây là Ly Nhật Diệu sau khi ôm lấy thiếu niên sau có cảm giác thứ nhất. Tiểu tử kia như thế nào lại nhẹ như vậy, hơn nữa dáng người nhìn qua tựa như chỉ có bảy tám tuổi, một chút đều không nhìn ra bộ dáng mười tuổi. Cho dù là sinh non cũng không thể gầy yếu như vậy, mười năm qua tiểu tử kia đến tột cùng là như thế nào lớn lên. Ly Nhật Diệu trong lòng toát ra từng trận chua sót.


Tiểu tử kia chẳng những thân mình nhẹ, ngay cả khí lực cũng thật đáng thương. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chắc là dùng hết lực toàn thân đi! Bất quá tiểu tử kia như vậy cũng thật là đáng yêu, tiểu tử kia cho dù có hờ hững như thế nào chung quy vẫn là một tiểu hài tử.

Tiểu tử kia mệt mỏi đi! Nhìn thấy thiếu niên ghé vào trên vai chính mình mà thở, Ly Nhật Diệu nghĩ. Cũng tốt, như vậy hắn sẽ im lặng đứng ở trong lòng ngực trẫm Hảo hảo nghỉ ngơi đi, tiểu tử kia! Ly Nhật Diệu nhẹ vỗ về sau lưng thiếu niên, trên gương mặt tuấn mỹ khóe miệng hơi hơi kiều họa xuất lên một độ cung, sủng nịch tươi cười. Gương mặt mỉm cười làm cho hắn vốn đã tuyệt trần lại càng thêm thoát tục. Chỉ tiếc này cảnh đẹp không ai may mắn có thể thấy.

Ôm ấp  thiếu niên, Ly Nhật Diệu trong lòng trào ra một loại tình cảm hắn chưa bao giờ trải nghiệm. Này —— chính là cảm giác của thân nhân sao?! Thanh, tiểu tử kia! Đứa con của trẫm, trẫm sẽ bảo vệ ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.