Mạc Vũ Thanh Thông

Chương 30: Kiếm quang san ảnh máu chan hòa


Đọc truyện Mạc Vũ Thanh Thông – Chương 30: Kiếm quang san ảnh máu chan hòa

Chu Nhuận Ba ngày thường hay lo xa nghĩ sâu, nhìn cao thấy rộng, vậy mà lúc này cũng không ngờ rằng tính mệnh quần hùng đều nằm trong tay Đồ Viễn Trí.
Khi nghe Đồ Viễn Trí đề nghị đánh đơn mười trận trước, ông bèn cười nhạt nói :
– Đồ Viễn Trí, ngươi đã đề nghị đánh đơn, ta cũng bằng lòng, nhưng ngươi hãy giữ lấy đôi chút khí khái anh hùng, trong khi hai bên chưa phân thắng bại, chưa quyết tử sinh, thì không được cho người thứ ba đánh giúp, đánh trộm.
Mấy câu nói ấy chính trúng tâm lý Đồ Viễn Trí, hắn cười một cách đanh ác nói :
– Được lắm, chúng ta cứ thế mà làm!
Lúc này, Vũ Văn Kỳ đã được Hàn Nguyệt sư thái đem về bản trận ôm vào lòng vừa vuốt ve, ngợi khen, vừa an ủi nàng đừng quá nghe Đồ Viễn Trí phao tin thất thiệt về Nhạc Long Phi mà đau đớn thương cảm.
Tây Môn Túy nhìn Chu Nhuận Ba cười ha hả nói :
– Chu giáp chủ, Vũ Văn điệt nữ vừa ra trận đã hiển uy linh, làm cho mọi người đều khoái lạc, Tây Môn Túy này cũng xin tiên sinh ra lệnh cho thử sức với môn võ học của Tạng phái xem sao!
Chu Nhuận Ba gật đầu cười nói :
– Tây Môn huynh thần công tuyệt nghệ, uy chấn Trung Nguyên, bọn ác tăng hèn mọn kia làm sao đương nổi một cái đảm hàng ngàn cân của huynh được? Chu Nhuận Ba này xin rót sẵn ba chén rượu ngon đợi mừng huynh thắng trận!
Tây Môn Túy đôi mắt quắc lên thần quang tỏa ra bốn phía cười khà khà hỏi :
– Giáp chủ rót sẵn rượu nóng, hay rượu lạnh?
Chu Nhuận Ba chỉ các thứ rượu thịt hoa quả bày trên bàn cười nói :
– Rượu ngon còn nóng, Tây Môn huynh hỏi thế ý hẳn muốn bắt chước câu chuyện thiên cổ kỳ đàm: “Hán Thọ Đình Hầu chém xong đầu tướng Hoa Hùng mà chén rượu mừng công vẫn chưa nguội phải không?”
Tây Môn Túy xếch đôi mày rậm, cười một cách kiêu ngạo :
– Tây Môn Túy này tuy không dám sánh với thần uy của Hán Thọ Đình Hầu, nhưng giết xong một tên Tạng tăng nhỏ mọn thì chén rượu nóng, may ra cũng có thể chưa đến nỗi nguội!
Tây Môn Túy vừa nói vừa bước rảo ra võ đài, mặt đằng đằng sát khí cất tiếng gọi to :
– Lư Sơn Cuồng Khách Tây Môn Túy xin mời Tạng phái cao tăng Hồng Vân tôn giả ra nói chuyện!
Đồ Viễn Trí nghe gọi, chính trúng gan ruột bèn nhìn Hồng Vân tôn giả nhướng mày cười nói :
– Hồng Vân tôn giả, Tây Môn Túy danh liệt Kiếm, Tuyệt, Thư, Cuồng một cao thủ giới võ lâm Trung Nguyên! Nếu đại sư thi triển môn tuyệt học của Tạng phái, giết chết được tên hung bạo ấy, không những khiến tiểu đồ dưới suối vàng bớt được nỗi uất hận, mà đại sư cũng lập được một kỳ công.
Hồng Vân tôn giả nhân hôm ở Ô Mông xà cốc đã dùng Phục Hổ kim hoàn đấu với ngọn Bát Vân phủ của Tiêu Tử Bình chưa từng bị thua, nên đối với Tây Môn Túy cũng không ngại lắm, bèn cất tiếng cười ha hả, dõng dạc bước ra. Trước khi hai bên giáp trận, Tây Môn Túy chợt nghe văng vẳng có một người thứ ba dùng Nghĩ Ngữ Truyền Âm nói vào tai, nghe rõ là tiếng Nhạc Long Phi.
– Tây Môn lão tiền bối, xin nói lại với gia sư và Vũ Văn cô nương rằng: tiểu điệt Nhạc Long Phi chưa từng bị hại, chỉ tạm thời chưa thể ra mặt được! Hồng Vân tôn giả có công phu hoành luyện công lực cao lắm, nhưng vị trí tử huyệt của hắn đã bị tiểu điệt lưu tâm khám phá ra được, nó ở trên Ế Phong huyệt cổ bên phái, lão tiền bối lưu ý một chút, chỉ đánh một nhát là chết!
Tây Môn Túy trong bụng đã hiểu rõ ràng, biết rằng lối Nghĩ Ngữ Truyền Âm này không thể đi xa được, vì mình đứng ở vòng chiến, không cách xa mấy, nên Nhạc Long Phi mới tìm cách nhắn tin, nhờ chuyển lời cho Chu Nhuận Ba và Vũ Văn Kỳ biết.
Vừa rồi trong khi Vũ Văn Kỳ và Cận Vạn Tôn động thủ, mà Nhạc Long Phi không trực tiếp nói chuyện với nàng, có lẽ vì chàng biết nàng đã quan tâm đến mình thái quá, nếu đột ngột biết tin này, rất có thể mừng quá, buột miệng nói ra, thì hỏng cả việc lớn!
Tây Môn Túy đang mải nghĩ ngợi, chợt tiếng Nhạc Long Phi lại nổi lên lần nữa :
– Còn một việc rất khẩn yếu, xin lão tiền bối chuyển cáo ngay với gia sư, là lão tặc Đồ Viễn Trí đã sắp sẵn mấy chục chiếc thanh la, nói rằng nhờ mấy chiếc thanh la ấy có thể tóm được hết thảy quần hiệp trong Đan Tâm giáp! Công dụng của mấy chiếc thanh la ấy thế nào khó lòng dò xét được, lão tiền bối nhớ báo cho gia sư biết ngay, để tìm cách đề phòng.
Nói đến đây, Hồng Vân tôn giả đã bước vào vòng chiến, thần tình cực kỳ kiêu ngạo, nhướng mày cười nhạt nói :
– Tây Môn Túy, chúng ta dùng chưởng đối chiêu, hay là dùng binh khí?
Tây Môn Túy đã định dùng chưởng, nhưng nghe Nhạc Long Phi nói đối phương luyện công có tử huyệt ở Ế Phong huyệt, bèn chợt nghĩ ra một kế, đổi hẳn chủ ý, lập tức cười ha hả nói :

– Trận vừa rồi đã dùng chưởng, thì trận này tất nhiên phải thay trò khác, ta dùng Cửu Hợp Kim Ty bổng, còn ngươi dùng binh khí gì?
Trong khi nói, tay đã rút cây kim bổng ra cầm tay.
Cây Cửu Hợp Kim Ty bổng của Tây Môn Túy dùng rất nhiều những sợi tơ vàng, chế một cách đặc biệt, se lại với nhau mà thành, hai đầu đều có hai cái cặp bằng vàng cặp lại, muốn cứng muốn mềm tùy ý, đao kiếm khó lòng chém đứt.
Lần này vì Tiêu Tử Bình và Mộ Dung lão nhân đều bị chết một cách thê thảm, Tây Môn Túy nóng lòng muốn báo thù, một phần cũng vì cuộc chiến hôm nay quan hệ rất lớn đối với đại nghiệp phục hưng của dân tộc nên ông quyết định dùng một thủ đoạn đặc biệt không quá giữ tiểu tiết nữa.
Thủ đoạn đặc biệt ấy là trong khi rút cây kim bổng ra, ngầm dùng trọng thủ nội gia bóp nát cái cặp vàng ở trên hai đầu cây bổng.
Những tay nội gia cao thủ bó bùn làm gậy, chỉ nhu thành cương nên Tây Môn Túy tuy đã bóp nát chiếc cặp ở đầu bổng ra, nhưng lại ngầm ngưng tụ chân lực khiến cho những sợi tơ vàng vẫn dính chặt vào nhau không rời.
Tây Môn Túy thần uy phấn khởi, mắt báo tròn xoe, dùng chiêu “Nộ Phách Ngũ Nhạc”, nhắm vào đầu vai bên trái của Hồng Vân tôn giả đánh xuống.
Loại chiêu thức đó với cái dáng điệu hùng dũng ấy tỏ ra rằng Lư Sơn Cuồng Khách Tây Môn Túy định lấy thịt đè người, cậy mạnh hiếp yếu.
Nhưng Hồng Vân tôn giả xưa nay vẫn chuyên luyện Tạng phái Đại Thủ Ấn thường tự khoe chân lực mạnh vô cùng, khi nào chịu nhục, bèn dùng chiêu “Già Thiên Tế Nhật” hai tay đưa đôi vòng Phục Hổ kim hoàn ra đỡ lấy.
Tây Môn Túy đã được Nhạc Long Phi mật báo, biết Hồng Vân tôn giả khắp mình đều có gồng, mà vị trí tử huyệt thì ở Ế Phong huyệt cổ bên phải, nhưng đòn thứ nhất lại cố ý đánh vào vai bên trái.
Một đòn ấy tuy là đánh vờ, nhưng cũng dồn đủ mười một thành nội gia chân lực.
Hai vòng Phục Hổ kim hoàn, một cây Cửu Hợp Kim Ty bổng vừa chạm vào nhau, bật thành một tiếng vang rất lớn, Tây Môn Túy và Hồng Vân tôn giả bước lùi một bước.
Nhưng Hồng Vân tôn giả đã nhận ngay thấy về mặt nội gia chân lực, Tây Môn Túy còn hơn mình chừng nửa thành hoặc một thành.
Tây Môn Túy quát lên một tiếng, rồi cười ha ha nói :
– Lão trọc già quả có thủ đoạn, bây giờ ngươi lại tiếp ta một chiêu “Tống Phật Quy Tây” nữa nào!
Miệng nói tay làm, cây Cửu Hợp Kim Ty bổng vút lên như xẻ luồng không khí, lần này đánh sang vai bên phải là chỗ yếu mệnh của Hồng Vân tôn giả.
Hồng Vân tôn giả đâu có ngờ trong trận tuyến của mình có nội gián của địch và hắn đã để ý dò xét khám phá ra sự bí mật của mình, mà tiết lộ cho đối phương biết.
Nên khi đôi vòng Phục Hổ lại đưa lên, dùng chiêu “Kim Lân Xuất Hải” đón đỡ, miệng còn cười một cách kiêu ngạo nói :
– Hòn ngọc bằng hạt tấm, cũng đòi phóng ánh sáng! Ngươi hãy nếm thử mùi chân lực hàng long của Phật gia ngươi xem thế nào!
Tây Môn Túy phóng chiêu lần nhứ nhất là dồn tụ thực lực chỉ nhu hóa cương, hóa cây Cửu Hợp Kim Ty bổng đã bị bóp nát cặp vàng biến thành một cây gậy lớn chế bằng một thứ sắt thật tốt.
Chiêu phóng lần thứ hai, mới thoạt đầu là dồn tụ thực lực, nhưng chờ lúc bổng, hoàn chạm vào nhau trong một khoảng nháy mắt, đột nhiên thu chân lực về, trừng mắt quát to :
– Lão trọc Hồng Vân, trả mạng Tiêu Tử Bình huynh và Mộ Dung lão nhân của ta đây!
Hồng Vân tôn giả nghe tiếng, còn ngờ là Tây Môn Túy còn có đòn gì khác, vừa tụ hết tinh thần để phòng bị, nhưng muôn vàn sợi tơ vàng đã phủ xuống đỉnh đầu.
Thì ra, Tây Môn Túy đã thu hết nội kính bao khắp thân cây kim bổng về, tức thì cây bổng lại đang cương trở lại thành nhu, hồn nhiên trở về bản chất.
Cặp vàng trên đầu cây bổng đã bị Tây Môn Túy bóp nát từ trước nên khi trở lại thành bản chất, thì đâu còn giống như một cây bổng nữa, mà đã biến thành một mớ Cửu Hợp Kim Ty lồng bồng, bên trong cái mềm mại đó còn ẩn giấu một chất cứng rắn vô biên.
Phục Hổ kim hoàn đón lên, Cửu Hợp Kim Ty đánh xuống, hai món binh nhận gặp nhau, những sợi tơ vàng, gặp chất cứng rắn tự nhiên cũng cứng lại, tất cả đều quay theo chiều chiếc vòng, đánh vào vai vào cổ, vào lưng bên phải của Hồng Vân tôn giả.
Cứ tình hình đó, thì đối phương chống đỡ càng mạnh bao nhiêu, đòn giáng xuống càng nặng bấy nhiêu.
Hồng Vân tôn giả tự cậy sức mình mạnh hơn đối phương, định hạ Tây Môn Túy ngay tại trận, nên tự nhiên phải dốc hết toàn lực vào chiêu “Kim Luân Xuất Hải”.

Vì vậy nên suốt nửa mình bên phải của lão bị mớ Kim Ty của đối phương đánh xuống, sức mạnh phi thường.
Trong mớ Kim Ty đó, có mấy sợi đánh trúng vào Ế Phong huyệt ở cổ bên phải của Hồng Vân tôn giả.
công phu hoành luyện (luyện gồng) các môn như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo… v. v… Sau khi luyện thành thân thể trở nên cứng rắn như sắt, dao búa chém không vào, nhưng trên chỗ trảo môn thì không chịu nổi một cái búng.
Vậy nên phàm những nhân vật võ lâm có luyện gông đều đặt trảo môn vào một chỗ không ai ngờ tới, và cũng phải giữ thật bí mật.
Ba vị cao tăng Tạng phái đều có công phu luyện gồng rất thâm hậu, Hồng Vân tôn giả thì luyện trảo môn ở trên Ế Phong huyệt sau cổ bên phải.
Trảo môn ở chỗ đó, người ngoài quyết nhiên không ai có thể ngờ tới, nhưng một là vì Hồng Vân tôn giả vô tâm, thường hay cậy tài, buột miệng nói ra, nên mới bị tiết lộ, hai là vì Nhạc Long Phi đã chú ý dò xét, vì thế mới gây ra cái họa sát thân hôm nay.
Ế phong huyệt đã bị trúng Cửu Hợp Kim Ty, Hồng Vân tôn giả không kịp kêu một tiếng, thần hồn lập tức bay về Tây trúc, còn thi thể thì ngã xuống chiến đài.
Hắc Sát đầu đà gầm lên một tiếng, nhảy phắt ra mặt trận.
Tây Môn Túy vì vội muốn báo tin lành của Nhạc Long Phi và những tin tức bí mật quan trọng do chàng báo cáo cho bọn Chu Nhuận Ba. Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm biết, nên không dám tham công, chỉ trừng mắt nhìn Hắc Sát đầu đà, cười khẩy mấy tiếng, rồi lập tức nhảy về bản trận.
Chu Nhuận Ba cười ha hả, bưng chén rượu chờ sẵn, rượu trong chén quả nhiên hãy còn hơi âm ấm.
Tây Môn Túy không uống rượu vội, khẽ ghé tai nói nhỏ với Chu Nhuận Ba.
– Chu giáp chủ phái người khác ra trận đối địch với Hắc Sát đầu đà, Tây Môn Túy còn việc cơ mật cần báo cáo.
Chu Nhuận Ba nghe nói, đưa mắt nhìn quần hiệp, định cắt người ra ứng địch, Truy Hồn Học Cứu Vưu Nam Báo đã chắp tay mỉm cười nói :
– Chu giáp chủ, Vưu Nam Báo dẫu bất tài, cũng xin Giáp chủ phát cho một chi lệnh tiến ra nghênh chiến Tạng tăng.
Chu Nhuận Ba gật cười :
– Vưu huynh thần uy cái thế, đã ra tất phải toàn thắng.
Tây Môn Túy đứng lên cười nói :
– Vưu huynh, Tạng tăng nội lực mạnh lắm, trận đại chiến hôm nay quan hệ rất lớn, chúng ta đấu sức với họ nên hết sức lấy cái sở trường mà lấp sở đoản, chúng ta chỉ nên đấu binh khí là hơn cả!
Vưu Nam Báo gật đầu cười thầm ung dung thủng thỉnh bước ra chiến đài.
Lúc ấy Tây Môn Túy mới cầm chén rượu lên uống cạn một nửa còn mặt nửa rót xuống đất lẩm bẩm khấn rằng :
– Tiêu Tử Bình huynh và Mộ Dung lão nhân anh linh còn phảng phất đâu đây, xin chứng giám cho Tây Môn Túy tự tay giết chết tên Tạng tăng Hồng Vân báo thù cho hai vị.
Chu Nhuận Ba đợi Tây Môn Túy khấn xong mới mỉm cười hỏi :
– Tây Môn huynh vừa nói có việc cơ mật quan trọng gì thế?
Tây Môn Túy vẫy Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm, rồi nói :
– Vũ Văn cô nương và Lãnh cô nương lại ngay đây, ta sẽ báo cho một tin này hay lắm!
Lãnh Băng Tâm và Vũ Văn Kỳ đang đứng bên cạnh Hàn Nguyệt sư thái đều vội vàng chạy lại.
Tây Môn Túy tỏ ra bộ rất đắc ý, mặt mày hớn hở, khẽ cười nói với ba người :

– Nếu cứ lấy công bằng mà bàn, thì võ công tạo nghệ của Hồng Vân tôn giả còn mạnh hơn ta một bực, vậy mà tại sao hắn bị ta đánh có một cái là chết ngay? Chu giáp chủ và hai vị cô nương đoán được vì có gì không?
Chu Nhuận Ba mỉm cười nói :
– Cứ theo ta nhận xét thì Hồng Vân tôn giả hình như có luyện phép gồng, hắn bị Cửu Hợp Kim Ty bổng của Tây Môn Túy huynh đánh trúng vào trảo môn là chỗ yếu hại, nên bị chết ngay, nếu không sao lại bị hạ nhanh thế được?
Tây Môn Túy gật đầu :
– Chu giáp chủ quả nhiên nhanh mắt, đoán việc như thần, nhưng chỗ yếu huyệt trảo môn của hắn luyện ở Ế Phong huyệt ở cổ bên phải, sở dĩ ta biết được, là do Nhạc Long Phi lão đệ ngầm cho biết, nên ta mới tìm cách hạ hắn dễ dàng như vậy.
Vũ Văn Kỳ giật mình, buột miệng kêu lên :
– Tây Môn sư thúc, Long ca ca cháu đã bị hại rồi cơ mà? Sao sư thúc lại nói thế?
Tây Môn Túy cười nói :
– Nhạc lão đệ thừa lúc ta ra trận nghênh địch, đôi bên cách nhau không xa lắm, mới dùng công lực Nghĩ Ngữ Truyền Âm báo cho ta ba việc rất quan trọng.
Lãnh Băng Tâm thấy Tây Môn Túy sắc mặt hớn hở tươi cười thì đoán chắc không phải là bịa đặt, bèn vui vẻ hỏi :
– Ba việc đó là việc gì?
Tây Môn Túy khẽ nói :
– Việc thứ nhất là mách kế hại Hồng Vân tôn giả, việc thứ hai là nhờ ta nói với Chu giáp chủ và hai vị cô nương là Nhạc lão đệ không bị hại, nhưng vì thời cơ chưa đến, nên chưa tiện ra mặt đó thôi!
Chu Nhuận Ba nghe nói gật đầu :
– Điều đó quả không ngoài dự liệu của ta, ta cũng nhận thấy Long nhi là người ổn trọng đoan trang, không phải tướng chết non…
Tây Môn Túy lại cười ngắt lời :
– Còn một việc quan trọng hơn hết, Nhạc lão đệ nói: Đồ Viễn Trí đã sắp xếp sẵn vài chục chiếc thanh la, hắn còn nói những cái thanh la ấy có uy lực đủ quét sạch bọn cô thần nghiệt tử trong Đan Tâm giáp.
Chu Nhuận Ba ngạc nhiên hỏi :
– Những chiếc thanh la ấy có uy lực ghê gớm thế nào? Mà hắn dám khoác lác như vậy?
Tây Môn Túy lắc đầu nói :
– Chính Nhạc Long Phi cũng chưa dò xét được, chỉ dặn ta nói với Giáp chủ là phải đề phòng cẩn thận mà thôi.
Chu Nhuận Ba cười gượng :
– Đồ Viễn Trí đã nói vậy, tất phải có âm mưu sâu độc gì đây, nhưng ta không nắm được đầu dây mối nhợ gì cả, thì biết đề phòng bằng cách nào?
Vũ Văn Kỳ từ lúc biết tin Nhạc Long Phi chưa chết, bao nhiêu đau khổ sầu não, khác nào như một đám mây bị luồng gió cuốn đi hết sạch, sắc mặt trở nên rạng rỡ tươi vui, nghe Chu Nhuận Ba nói thế liền mỉm cười thưa?
– Chu lão tiền bối, tiểu điệt tin rằng trời xanh có mắt, không lẽ lại để cho bọn nghiệt tử cô thần một lòng trung hiếu, bị chết cả về tay bọn ưng khuyển võ sĩ hèn hạ kia hay sao?
Chu Nhuận Ba vừa gật đầu hiểu, vừa đưa mắt nhìn ra vòng chiến, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Thì ra hai bên giao thủ lúc này đã đi đến giai đoạn gay go hết sức.
Vưu Nam Báo dùng cây Cự Khuyết kiếm là một thần vật thời thượng cổ.
Hắc Sát đầu đà thì dùng một cây Cửu Hoàn phương tiện sản nặng ước chừng một trăm năm mươi cân.
Vì cây thuổng vừa to vừa nặng nên Vưu Nam Báo phải hết sức kiêng dè, lẩn tránh, không muốn cho hai môn binh khí chạm vào nhau. Hắc Sát đầu đà sức lực mạnh mẽ, nên chiêu phóng ra cũng cực kỳ trầm trọng, ngọn thuổng múa lên biến thành những tiếng vun vút ghê hồn, uy thế mạnh tưởng như có thể lay chuyển cả núi rừng, khiến đối phương phải kinh hồn bạt vía, không dám liều lĩnh xông vào.
Vưu Nam Báo là một tay danh kiếm độc nhất đương thời, kiếm chiêu cũng cực kỳ tinh diệu.
Hai bên đều trổ hết sở trường, đấu đến nỗi trời sầu đất thảm, cát bụi mịt mùi, kiếm lại thuổng qua, không phân thắng phụ.
Vũ Văn Kỳ đứng bên Chu Nhuận Ba khẽ cười nói :

– Chu lão tiền bối trong cây Cự Khuyết kiếm của Vưu lão tiền bối liệu có địch nổi cây Cửu Hoàn phương tiện sản của Hắc Sát đầu đà không?
Chu Nhuận Ba cau mày, lắc đầu :
– Hắc Sát đầu đà nếu chỉ có sức khỏe không thôi thì Vưu đại hiệp có thể thắng được dễ dàng nhưng chiêu thuật của lão cũng tinh lắm, nên chưa thể nói chắc được.
Vũ Văn Kỳ cười nói :
– Chỉ tiếc một điều là Chu lão tiền bối đã giao ước với Đồ Viễn Trí từ trước: Nếu chưa phân thắng bại, không được thay người không thì thể nào cháu cũng xin thay Vưu lão tiền bối thử sức với lão đầu đà một phen.
Lãnh Băng Tâm nói :
– Kỳ muội vừa chiếm công đầu rồi, lần này có ra trận nữa, thì phải nhường cho ngu tỷ.
Chu Nhuận Ba bật cười nói :
– Lãnh điệt nữ đừng lo, thế nào ta cũng chờ có cơ hội thích đáng sẽ mời điệt nữ ra trận!
Trong chiến trường lúc này, Vưu Nam Báo nhận thấy Vũ Văn Kỳ chỉ dùng một chưởng mà lập được kỳ công, Tây Môn Túy hai bổng giết giặc, mà mình thì đánh mãi không hạ nổi Hắc Sát đầu đà, tự lấy làm xấu hổ, bèn hú một tiếng như phượng hát rồng ngâm, cây Cự Khuyết kiếm trong tay múa rít lên, kiếm quang lấp loáng, thi triển môn Tiểu Chư Thiên Phong Lôi tam kiếm, là một môn sinh bình tuyệt học của mình.
Thân hình đi liền theo tiếng hú, bóng kiếm uốn như rồng lộn, cả người lẫn kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, kèm theo những tiếng ù ù như sấm dậy, nhắm Hắc Sát đầu đà lăng không cuốn tới, làm cho đối phương bạt hồn mắt hoa, không còn nhận rõ đâu là kiếm, đâu là người.
Hắc Sát đầu đà cũng không phải là tay vừa, tuy bị chiêu Tiểu Chư Thiên Phong Lôi tam kiếm uy thế quá mạnh làm cho rối mắt, nhưng hắn vẫn sinh hung, dùng chiêu “Tháp Vũ Tham Thiền”, múa lưỡi thương lên, trông như một đám mây đen, đón luồng kiếm quang lại.
Luồng kiếm quang hạ xuống, đám mây đen đưa lên, đồng thời từ miệng hai người cũng thốt ra một tiếng “ức”.
Hắc Sát đầu đà bị trúng luôn ba kiếm vào cổ tay trái, đùi bên trái và lưng bên trái, nửa mình bên trái máu phun ra như tưới, nhất là vết thương ở đùi, dài tới nửa thước, sâu đến một tấc.
Nhưng cánh tay phải của Vưu Nam Báo bị lưỡi thương của Hắc Sát đầu đà đâm trúng một mũi sâu đến ba thước, trông thấy tận xương.
Hai bên tuy trông thấy huyết, nhưng nhất định không chịu thôi, cứ lẳng lặng xông vào đánh nữa.
Chu Nhuận Ba trông thấy trước tiên, cau mày nói với quần hiệp :
– Ta phải tìm cách gì thay cho Vưu đại hiệp về nghỉ…
Nói chưa dứt lời, Chu Bạch Mi đã xua tay nói :
– Chu giáp chủ đừng lo, cứ để mặc họ tử chiến, Hắc Sát đầu đà bị thương nặng hơn Vưu lão quái nhiều, thế nào lão cũng giết được kẻ địch.
Chu Nhuận Ba gật đầu nói :
– Chu huynh nói tuy đúng, nhưng Vưu đại hiệp cũng mất nhiều máu lắm rồi…
Chu Bạch Mi nhướng cao đôi mày, cười một cách kiêu ngạo :
– Không sao, không sao! Miễn là Vưu Nam Báo không bị tắt hơi ngay trên mặt trận, Chu Bạch Mi này xin cam đoan trả lại ngài một Truy Hồn Học Cứu khỏe mạnh như thường!
Chu Nhuận Ba vẫn được nghe danh thần y của Chu Bạch Mi đã lâu, nên nghe thấy ông ta nói một cách quả quyết như vậy thì cũng hơi yên tâm.
Lúc này trên chiến trường chỉ còn trông thấy máu và máu, Vưu Nam Báo vẫn chảy máu không ngừng, mà Hắc Sát đầu đà lại bị thêm hai vết thương nữa, khắp người như nhuộm toàn máu.
Thần Lực Hoạt Phật Kim La Hán cũng không yên tâm quay sang bên cạnh nói với Đồ Viễn Trí.
– Đồ lão cung phụng xem chừng nhị đệ ta mất huyết nhiều quá! Các hạ có cách gì cho hai bên dừng tay không?
Đồ Viễn Trí thấy Hồng Vân tôn giả đã chết, Hắc Sát đầu đà cũng sắp nguy, mưu sâu đã gần thành được một nửa, trong bụng đang khấp khởi mừng thầm nhưng khi nghe Kim La Hán nói thế, lão cố làm ra vẻ lo lắng, băn khoăn cười gượng nói :
– Tại hạ cũng biết như vậy, nhưng vừa rồi đã chót hứa với Chu Nhuận Ba, trong khi hai bên chưa phân thắng bại, không được thay người, giờ thì đành bó tay chịu chết chớ còn biết làm thế nào được nữa!
Kim La Hán nhướng cao lông mày khẽ nói :
– Ta nhận thua một trận, cũng có sao đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.