Mạc Vũ Thanh Thông

Chương 17: Hối coi gian tặc làm tri kỷ


Đọc truyện Mạc Vũ Thanh Thông – Chương 17: Hối coi gian tặc làm tri kỷ

Vũ Văn Kỳ tuy cũng nhận thấy vừa đi chưa được một quãng tại sao Lãnh Băng Tâm đã đòi vào rừng nghỉ? Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không nghi ngờ gì cả, vừa thủng thỉnh bước theo Lãnh Băng Tâm, vừa cười nói :
– Lãnh tỷ tỷ, chúng ta men theo biên giới Thiềm, Ngạc rồi vào Xuyên, con đường ấy phong cảnh đẹp lắm, nhiều chỗ đáng cho chúng ta thưởng ngoạn.
Lúc này Âu Dương Bình đã sửa soạn sẵn mê hương, nghĩ bụng chẳng cần phải chờ đợi mất thời giờ, bèn cong ngón tay búng mạnh một cái, tức thì một đám sa mù màu phấn hồng bay ra chiếu thẳng phía sau gáy Vũ Văn Kỳ đánh tới.
Mê hương như đám bụi mù, nguyên không có tiếng động, khi búng ngón tay, cũng nghe thấy một tiếng “tách” nho nhỏ.
Vũ Văn Kỳ thính tai tinh mắt, vừa nghe thấy tiếng động, đã nghi ngờ là bị ám toán, liền không ngoảnh đầu lại, kéo tay Lãnh Băng Tâm tung mình nhảy sang một quãng xa, ước tới trượng rưỡi.
Hai chân vừa đứng xuống đất, bất chợt quay lại, nhìn đám sa mù màu phấn hồng, ngạc nhiên nói :
– Lãnh tỷ tỷ, kẻ nào ám toán chúng ta một cách vô sỉ như vậy.
Lãnh Băng Tâm chưa kịp trả lời, Âu Dương Bình đã thủng thẳng từ trong rừng bước ra, nhơn nhơn đắc ý, nhướng mày cười ha hả :
– Tại hạ đây! Chắc Vũ văn cô nương không ngờ hả?
Lãnh Băng Tâm thấy Âu Dương Bình không những không trốn lánh, lại còn phơi mặt ra ngay, biết là hắn định đánh ngã Vũ Văn Kỳ tức khắc.
Làm như vậy, thật ra có nhiều điểm đáng lo, vì nơi đây còn gần Tị Trần am quá, lỡ bị Hàn Nguyệt sư thái hoặc Phù Vân Tử nghe tin chạy đến, thì có phải thêm khó ra không?
Nàng còn đang cau mày tỏ vẻ không bằng lòng, thì Vũ Văn Kỳ đã kêu “ồ” lên một tiếng, nói với Lãnh Băng Tâm :
– Lãnh tỷ tỷ, thật quả tiểu muội không thể ngờ được người ám toán ta lại là Âu Dương Bình!
Lãnh Băng Tâm tuy biết hạ thủ nơi này có nhiều sự nguy hiểm nhưng không sao vớt lại được nữa, bèn ngầm tụ công lực, cười nhạt nói :
– Âu Dương Bình mặt dày vô sỉ, điên dại ngông cuồng, Kỳ muội đừng để hắn chạy thoát!
Vũ Văn Kỳ gật đầu, đăm đăm nhìn Âu Dương Bình, lạnh lùng hỏi :
– Âu Dương Bình, hôm ở trên Nam Hải đảo, chúng ta đã hai lần cứu mạng ngươi, sao ngươi vẫn không sửa cái tính độc ác đi?
Lãnh Băng Tâm thủng thỉnh bước lại gần Vũ Văn Kỳ, cười nhạt nói :
– Kỳ muội chửi đáng lắm, chửi thêm cho nó mấy câu nữa đi!
Vũ Văn Kỳ cười nói :
– Lãnh tỷ tỷ…
Ba chữ “Lãnh tỷ tỷ” vừa thoát ra khỏi miệng chợt thấy bên sườn bị tê cứng, thì ra đã bị Lãnh Băng Tâm thừa lúc bất ngờ, điểm vào huyệt đạo.
Lãnh Băng Tâm đã chặn được Vũ Văn Kỳ rồi mới dằn giọng mắng Âu Dương Bình.
– Bình ca ca sao lại lỗ mãng quá thế? Ai bảo huynh phơi mặt ra nhanh thế? Nếu Hàn Nguyệt sư thái hay Phù Vân Tử nghe tin chạy đến thì sao?
Âu Dương Bình mỉm cười nói :
– Băng muội, bàn về tâm cơ thì Băng muội còn kém huynh xa lắm! Tâm lý con người ta, bao giờ cũng chỉ phòng xa chớ không ai phòng gần! Hàn Nguyệt sư thái và Phù Vân Tử khi nào lại ngờ là Vũ Văn Kỳ bị thảm họa ngay khi chưa ra khỏi đất Tung Sơn này?
Lãnh Băng Tâm nghe hắn nói cũng có lý, bèn đổi giận làm mừng, nói :
– Ca ca nói thế cũng phải, nhưng chúng ta còn phải tìm một chỗ kín đáo, mới có thể từ từ thanh toán Vũ Văn Kỳ được!
Âu Dương Bình cười nói :
– Vừa rồi huynh chờ Bằng muội lâu quá sốt ruột, mới đi dạo quanh trong rừng thông chơi, thấy bên trong chỗ giáp vách núi đằng kia, có một tòa thạch động, khu ấy rất vắng vẻ hẻo lánh có thể dùng được!
Lãnh Băng Tâm cười nói :
– Thế thì tốt lắm, Bình ca ca đưa ta đến xem ngay đi!
Nói xong ôm ngang lưng Vũ Văn Kỳ theo Âu Dương Bình đi sâu vào giữa khu rừng rậm.
Đi sâu vào bên trong tới hơn hai mươi trượng, thấy có một vách đá màu xanh biếc, trên vách quả có một tòa thạch động.
Lãnh Băng Tâm vào động nhìn khắp xung quanh, thấy trong động có cả lò luyện đan giá phơi thuốc, xếp đặt ngăn nắp, rõ ràng là một nơi tu thân dưỡng tính của một vị đạo đức cao nhân nào đó nhưng bây giờ vắng vẻ, không một vết chân người.
Âu Dương Bình đắc ý cười nói :
– Băng muội trông nơi đây có tốt không? Đủ để chúng ta hủy bỏ dung nhan Vũ Văn Kỳ rửa hận, mà thần không hay quỷ không biết, kín đáo vô cùng.
Lãnh Băng Tâm từ lúc gặp Vũ Văn Kỳ, thấy nàng một điều tỷ tỷ, hai điều tỷ tỷ thân ái mặn nồng, thân hình lại mềm mỏng dịu dàng, trong bụng đã có ý hối, không nỡ hạ độc thủ đối với một người em gái kết nghĩa ngây thơ trong trắng như vậy.
Khi nghe Âu Dương Bình nói vậy, liền nhè nhẹ đặt Vũ Văn Kỳ nắm lên đan sàng, quay mình lại cau mày ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

– Bình ca ca, Vũ Văn Kỳ ngây thơ trong trắng, ai thấy cũng thương, nàng lại không có tội gì với muội cả, vậy muội có nên lợi dụng nàng để làm cớ báo thù Nhạc Long Phi không?
Âu Dương Bình đã hiểu rõ tất cả sự thật, biết cái cớ làm cho nàng căm hận Nhạc Long Phi ngày nay là do ngày trước nàng đã đem lòng yêu trộm dấu thầm Nhạc Long Phi, mà lại bị Vũ Văn Kỳ chiếm quyền ưu tiên, nên đành ném mối tình uất ức nay chỉ nhân một cớ nhỏ, liền được dịp bùng lên.
Chỉ cốt nàng và Nhạc Long Phi không hòa hảo nữa thời mình mới có hy vọng đạt được tâm nguyện, nếu chẳng may hai người lại vuốt giận làm lành, thời một tấm tình si của mình vĩnh viễn chỉ là mộng ảo.
Vì nghĩ như vậy, nên Âu Dương Bình phải hết sức cản trở những cái gì có thể làm cho Nhạc Long Phi và Lãnh Băng Tâm lại đi đến chỗ hòa hảo được, nói một cách khác, thì Âu Dương Bình cố sức gây cho Nhạc Long Phi và Lãnh Băng Tâm một mối thù không bao giờ có thể gột bỏ được, hoặc tha thứ cho nhau được.
Nay nghe Lãnh Băng Tâm chợt lại đổi ý, tỏ vẻ ái ngại cho Vũ Văn Kỳ, làm cho Âu Dương Bình kinh hoàng, cặp mắt trợn trừng, tóe ra những tia lửa hung dữ.
Lãnh Băng Tâm nói xong, lại quay lại nhìn Vũ Văn Kỳ đang nằm thiêm thiếp trên đan sàng, rồi nói với Âu Dương Bình bằng một giọng xa xăm u uất :
– Bình ca ca nghĩ coi, muốn báo thù Nhạc Long Phi, ta có thể dùng mọi thủ đoạn, hà tất phải làm hại một đời hạnh phúc của Vũ Văn Kỳ?
Âu Dương Bình ngầm ngưng tụ công lực, ngoài mặt làm ra vẻ tự nhiên như người đi bách bộ, thủng thỉnh bước đến trước đan sàng, miệng cười một cách đanh ác :
– Băng muội có hai câu này, Băng muội có biết không?
Lãnh Băng Tâm lúc này đã giận Nhạc Long Phi, lại thương Vũ Văn Kỳ, ruột rối như canh hẹ, mất hết tự chủ, khi nào còn nhận thấy Âu Dương Bình đã có ý độc ác, nên chỉ thuận miệng hỏi :
– Hai câu gì? Bình ca ca nói cho muội nghe!
Âu Dương Bình cười nhạt, xếch ngược đôi mày rậm như sâu róm lên, rồi nói :
– Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu!
Trong khi nói, tay phải Âu Dương Bình đã giơ ra liền mấy cái hướng vào Vũ Văn Kỳ nằm trên đan sàng, cách không điểm ba ngón vào yếu huyệt trên người nàng.
Lãnh Băng Tâm giật mình kinh sợ, vội kêu lên :
– Âu Dương Bình, ngươi làm gì thế?
Âu Dương Bình thấy mục đích đã đạt, bèn vui vẻ rụt tay lại, sắc mặt lại đổi ra vẻ hòa nhã, nhìn Lãnh Băng Tâm mỉm cười nói :
– Băng muội cứ yên tâm, ta chưa giết Vũ Văn Kỳ, đâu, chỉ mới hủy bỏ võ công của nàng trước.
Lãnh Băng Tâm nghe nói, chạy đến bên đan sàng xem, quả nhiên thấy tính mệnh Vũ Văn Kỳ chưa can gì, nhưng ba yếu huyệt đã bị điểm, chân khí đã tan, công lực thượng thừa khổ luyện bao năm, thế là đã mất hết.
Phàm người luyện võ võ công bị hủy, lại còn cảm thấy đau khổ hơn là chết, Lãnh Băng Tâm đau xót, nước mắt rơi thấm cả vạt áo, quay lại mắng Âu Dương Bình :
– Âu Dương Bình, sao tự nhiên ngươi hạ độc thủ, làm hại Vũ Văn Kỳ tiểu muội ta, mà không nói cho ta biết trước?
Âu Dương Bình nhăn nhở cười :
– Huynh sợ Băng muội đổi ý, không nỡ hạ thủ Vũ Văn Kỳ, nên phải quyết đoán thay, phải biết nếu Băng muội tha nàng, nàng cũng không tha Băng muội kia mà!
Lãnh Băng Tâm “hừ” một tiếng, rồi hỏi :
– Ngươi nói câu ấy là cớ làm sao?
Âu Dương Bình cười nói :
– Đó là câu chuyện nghe được trên đảo Độc Long, trước khi Nhạc Long Phi đi, Vũ Văn Kỳ tỏ ý rằng Băng muội suốt ngày ở chung với đàn rắn, tính tình tất cũng hung độc như loài rắn vậy, dặn hắn khi ở một mình với Băng muội, cần phải để ý cẩn thận lắm mới được!
Mây câu nói dối đó, dựng đứng lên như thật, làm cho Lãnh Băng Tâm nghe xong, đôi mắt ráo hoảnh, giận dữ nói :
– À, nó hiềm ta ở với rắn suốt ngày, vậy tính mệnh của bọn Kiếm, Tuyệt, Thư, Cuồng, nếu không nhờ đàn rắn thì liệu có còn sống được không?
Âu Dương Bình nhân lửa cháy đổ thêm dầu, lại bồi thêm một câu nữa :
– Chính Nhạc Long Phi cũng cho rằng sư phụ nàng là Ô Mông Xà Nữ Thiệu Hàm Yên, tính tình hung dữ độc ác bảo Vũ Văn Kỳ cứ yên tâm, hắn là học trò đắc ý của Nhật Nguyệt Thần Phan Chu đại hiệp dòng dõi Tiên Minh hoàng đế, quyết không khi nào lại thân thiết với môn hạ phái bàng môn tả đạo, mà lo!
Lãnh Băng Tâm nghiến răng kèn kẹt giận dữ nói :
– Hèn nào mà Nhạc Long Phi lên tới Tiên Hà lĩnh, vừa nghe nói sư phụ ta mất, còn cho rằng sư phú ta báo thù cách đó là quá tàn nhẫn!
Âu Dương Bình thừa cơ hội nắm lấy hai bàn tay ngọc của Lãnh Băng Tâm, hết sức ôn tồn nói nhỏ :
– Băng muội là bực thông minh, nên nhận rõ đâu là thực đâu là giả, và phải hiểu thế nào là lợi, thế nào là hại! Vũ Văn Kỳ nhan sắc so với nàng, tuy cũng là say hoa đắm nguyệt, mỗi người một vẻ, nhưng Vũ Văn Kỳ chiếm được hai cái lợi, nên Nhạc Long Phi không thể yêu Băng muội được.
Lãnh Băng Tâm hỏi :
– Hai cái lợi gì?
Âu Dương Bình mỉm cười nói :
– Cái lợi thứ nhất là nàng quen biết Nhạc Long Phi trước Băng muội, Nhạc Long Phi xưa nay vẫn tự khoe mình là người nghĩa hiệp, hàng ngày chỉ mua chuộc tiếng khen, tất nhiên không khi nào hắn chịu thay cũ đổi mới.

Lãnh Băng Tâm gật đầu, tỏ ý chịu Âu Dương Bình phân tích như thế là hợp lý.
Âu Dương Bình nhướng cao đôi mày, đắc ý nói tiếp :
– Cái lợi thứ hai là sư phụ Vũ Văn Kỳ là Hàn Nguyệt sư thái liệt danh trong hàng Kiếm Tuyệt Thư Cuồng, môn hộ chính đại, còn phái Ô Mông của Băng muội vẫn bị bọn họ coi là những bàng môn tả đạo, hung ác gian tà, vậy nếu Nhạc Long Phi có chung tình với Băng muội chăng nữa thì mặc dù Vũ Văn Kỳ không ngăn trở, nhưng làm sao khiến cho Chu Nhuận Ba, một người vẫn tự coi mình là lãnh tụ giới võ lâm, không có cái ý so sánh về môn hộ được!
Lãnh Băng Tâm càng nghe càng thấy hắn nói có lý, bèn gật đầu cười :
– Bình ca ca phân tích như vậy thật rất hợp lý!
Âu Dương Bình nhìn Lãnh Băng Tâm bằng một con mắt hết sức âu yếm ân cần, đoạn lại nói tiếp :
– Băng muội, không phải là huynh cố ý lấy lòng nàng đâu, nên biết rằng bọn họ giả ý giao kết chỉ là để lợi dụng Băng muội, hoặc là vì khiếp sợ uy lực sai khiến đàn rắn của bưng muội, mà giả ý ôn tồn. Duy chỉ có Âu Dương Bình này dù chịu bao thiệt thòi cay đắng, mà vẫn không hề thay đổi, vẫn một lòng một dạ yêu có một mình nàng mà thôi.
Âu Dương Bình đối với Lãnh Băng Tâm quả có chân tình thực ý, hết sức ân cần, nên Lãnh Băng Tâm không hề thấy ngứa tai, mà chỉ cảm thấy cõi lòng được ai ủi vô hạn, bèn ngả vào lòng Âu Dương Bình, mỉm cười nói :
– Bình ca ca, muội vẫn biết ca ca đối với muội tốt lắm, hiện nay Vũ Văn Kỳ đã ở trong tay ta, chỉ còn chờ lấy được con Thanh Thông mã nữa là chúng ta…
Nói đến đây, đôi má chợt đỏ bừng, mái tóc óng mượt như mây từ từ rủ xuống.
Âu Dương Bình đã là một con quỷ háo sắc, lúc này giai nhân đã kề bên cạnh, lẽ nào lại nhắm mắt làm ngơ? Chỉ vì Lãnh Băng Tâm công lực không kém mình bao nhiêu, tính tình lại nóng lạnh bất nhất, nên đành phải cố nén, không dám giở trò khinh bạc.
Lãnh Băng Tâm sau khi đã bị Âu Dương Bình mê hoặc, chút tình thương tiếc ái ngại đối với Vũ Văn Kỳ vừa rồi đã tan đi như mây khói, máu hung ác lại nổi lên, bèn nhướng cao lông mày, hỏi Âu Dương Bình :
– Theo ý ca ca, ta nên đối xử thế nào với Vũ Văn Kỳ bây giờ?
Âu Dương Bình mỉm cười hỏi lại :
– Lúc đầu Băng muội định làm thế nào?
Lãnh Băng Tâm mắc quắc lên những tia sáng hung dữ, nói :
– Lúc đầu muội định hủy bỏ dung nhan của nàng đi.
Âu Dương Bình gật đầu nói :
– Đại trượng phu toàn thủy toàn chung, nói sao làm vậy, Băng muội cứ chiếu theo kế hoạch trước mà làm!
Lãnh Băng Tâm cau mày nói :
– Muội chỉ định hủy bỏ dung nhan của nàng, sao mà ca ca lại phá bỏ võ công của nàng trước?
Âu Dương Bình cười nói :
– Muốn hủy dung nhan của Vũ Văn Kỳ, thời trước hết hãy phá hủy võ công của nàng đã, vì con gái phần nhiều đều coi dung mạo quý hơn tính mệnh, nếu nàng biết dung mạo của mình đã bị hủy, thì nhất định sẽ liều chết đánh nhau với Băng muội để báo thù! Nếu không phá luôn võ công của nàng, thì kể cũng phiền lắm!
Lãnh Băng Tâm nghe nói mỉm cười nói :
– Bình ca ca nói nghe có lý lắm!
Âu Dương Bình cũng cười nói :
– Nếu Băng muội đã cho là phải thì nên làm ngay đi, dùng dằng mãi, lỡ xảy ra việc gì thì lỡ cả công việc.
Lãnh Băng Tâm lại hỏi :
– Dùng thủ đoạn nào hủy dung mạo dễ tốt nhất?
Âu Dương Bình nghĩ một lúc, rồi cười một cách nham hiểm nói :
– Những dấu vết ở trên mặt, khó chữa nhất là những vết dao, Băng muội lấy dao vạch hai chữ thập thật sâu ở hai trên má nàng là đủ.
Lãnh Băng Tâm quay lại nhìn Vũ Văn Kỳ đang nằm trên đan sàng một lượt, rồi nghiến răng nói với Âu Dương Bình :
– Bình ca ca cho muội mượn mũi chùy!
Âu Dương Bình luôn miệng cười một cách nanh ác, lấy trong bọc ra một mũi chùy rất bén, đưa cho Lãnh Băng Tâm.
Lãnh Băng Tâm cầm lấy mũi chùy, rảo bước chạy đến bên đan sàng đưa dao lên định rạch xuống.
Nhưng khi trông thấy Vũ Văn Kỳ nằm ngủ một cách say sưa, thần thái kiều mỵ an nhàn, thời bàn tay phải đã nắm chắc mũi chùy, không sao hạ xuống được.
Âu Dương Bình cau mày lại, giục :

– Băng muội sao không hạ thủ đi! Mau lên!
Lãnh Băng Tâm bỏ mũi chùy xuống, cười gượng nói :
– Muội muội… không thể làm được!
Âu Dương Bình cười nhạt :
– Băng muội đừng coi nàng là một người muội muội kết nghĩa, phải coi là kẻ tình địch mới được.
Lãnh Băng Tâm nhướng cao đôi lông mày, lại giơ mũi chùy lên định ấn xuống.
Âu Dương Bình đang khấp khởi mừng thầm, thì bàn tay Lãnh Băng Tâm đã hạ xuống.
Nhưng bàn tay hạ xuống không phải là tay phải, mà lại là tay trái, Lãnh Băng Tâm đã giải huyệt cho Vũ Văn Kỳ.
Âu Dương Bình giật mình kêu lên :
– Ơ kìa! Băng muội…
Lãnh Băng Tâm xua tay nói :
– Bình ca ca đừng nói nhiều, muội còn muốn hỏi nàng mấy câu đã!
Lúc này Vũ Văn Kỳ đã được giải huyệt, bèn từ từ tỉnh dậy.
Lãnh Băng Tâm đứng bên giường, trong bụng bối rối mâu thuẫn, không biết nên nói thế nào.
Vũ Văn Kỳ muốn ngồi lên, chợt thấy khắp mình xương cốt mềm nhũn, hình như công lực đã mất hết, bất giác kinh sợ hỏi Lãnh Băng Tâm :
– Lãnh tỷ tỷ, tiểu muội làm sao thế này? Hay đã bị Âu Dương Bình…
Lãnh Băng Tâm gật đầu nói :
– Kỳ muội đoán đúng đấy, Âu Dương Bình đã phá hủy hết công lực của Kỳ muội rồi!
Vũ Văn Kỳ ngạc nhiên nói :
– Hôm ở trong thuyền trên biển Nam Hải, tiểu muội và Long ca ca đã lấy đức báo oán, không nhớ thù gì cả, cố sức cứu mạng cho Âu Dương Bình, đối với hắn có điều gì xấu đây, sao hắn lại cố làm hại tiểu muội như vậy?
Lãnh Băng Tâm lạnh lùng đáp :
– Vì ta muốn hại ngươi, nên Âu Dương Bình đã giúp ta một tay.
Vũ Văn Kỳ nghe nói, đưa mắt nhìn, quả thấy Âu Dương Bình cũng có mặt trong động, thì kinh sợ vô cùng, vội hỏi Lãnh Băng Tâm :
– Lãnh tỷ tỷ nói đùa đó ư? Tỷ là tỷ tỷ của muội, tại sao lại muốn làm hại muội?
Lãnh Băng Tâm đỏ bừng mặt, nghiến răng giận dữ nói :
– Ta giận Nhạc Long Phi, ta phải làm hại ngươi để báo thù hắn!
Vũ Văn Kỳ lắc đầu mỉm cười :
– Lãnh tỷ tỷ đừng nên giận Long ca ca, Long ca ca đối với tỷ tỷ lúc nào cũng tỏ ra hâm mộ vô cùng, muội đã bàn với chàng chờ sau khi quyết chiến ở Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp tiêu diệt hết lũ ưng khuyển xong sẽ ngỏ lời cầu hôn với tỷ tỷ, ba chúng ta từ anh em kết nghĩa đổi ra ân ái phu thê, tình nghĩa lâu dài, không bao giờ xa nhau nữa.
Trong khi Vũ Văn Kỳ nói, thì Lãnh Băng Tâm vẫn gạt thầm giọt lệ, tới lúc nàng nói xong, Lãnh Băng Tâm bất giác nước mắt tuôn như suối, rồi phục xuống đan sàng, ôm ghì lấy Vũ Văn Kỳ, buông tiếng khóc rầm lên.
Âu Dương Bình thấy tình huống đã xoay ra như vậy, bất giác cau rúm đôi lông mày lại ngầm tính kế độc.
Vũ Văn Kỳ lấy tay áo lau nước mắt cho Lãnh Băng Tâm mỉm cười dịu dàng nói :
– Tỷ tỷ đừng thương tâm nữa, hãy nói cho muội biết, tỷ và Long ca ca hiểu nhầm nhau về chuyện gì?
Lãnh Băng Tâm nằm trong lòng Vũ Văn Kỳ, nước mắt ràn rụa sụt sùi nức nở, đem chuyện cùng Nhạc Long Phi cắt bào đoạn nghĩa ở Tiên Hà lĩnh thế nào nói hết cho Vũ Văn Kỳ nghe.
Vũ Văn Kỳ lẳng lặng nghe xong, mỉm cười nói :
– Lãnh tỷ tỷ, việc này chỉ nên giận Long ca ca, nói không biết lựa lời, chớ đâu phải lỗi tại tỷ tỷ, vì Thiệu lão tiền bối vừa mất, tỷ tỷ thương nhớ ân sư, đang lúc đau đớn khi nào lại muốn cho ai phê bình sư phụ mình một câu, nếu đổi địa vị muội, thì muội cũng sẽ báo thù không kèm gì tỷ tỷ, có điều rằng…
Lãnh Băng Tâm ngượng nghịu, buồn bã ngắt lời :
– Nếu đổi địa vị Kỳ muội, tất Kỳ muội sẽ cãi nhau với Long ca ca ngay lúc ấy, chớ có đâu lại hèn hạ vô sỉ như tỷ, lợi dụng muội để báo thù!
Lãnh Băng Tâm thẹn quá, mặt đỏ tưng bừng khi nào còn nói ra được. Nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc mới gạt nước mắt ngập ngừng nói :
– Kỳ muội, đáng lẽ ra ngu tỷ không thể đem cái ý nghĩ hèn hạ ấy nó rõ cho Kỳ muội biết được, nhưng suy nghĩ lại, thà tự thú tội đi, họa may lương tâm còn đỡ cắn dứt phần nào.
Vũ Văn Kỳ bật cười nói :
– Trời! Sao tỷ tỷ nói nặng lời như vậy, võ công muội đã bị hủy, thì có gì là quan trọng? Quá lắm thì muội lại tập lại từ đầu là cùng chứ gì? Huống gì muội hãy còn nhỏ tuổi, có lo gì việc ấy mà lo.
Lãnh Băng Tâm gượng cười, lắc đầu :
– Kỳ muội làm sao có thể đoán được là bụng tỷ độc ác đến thế nào? Tỷ định hủy bỏ dung nhan của Kỳ muội đi, để Nhạc Long Phi phải đau đớn suốt đời!
Vũ Văn Kỳ nghe nói thực quả ra ngoài ý liệu, bèn kêu lên :
– Lãnh tỷ tỷ định làm thế thật ư? Tỷ… Tỷ nhẫn tâm định xử với muội thế thật sao?

Lãnh Băng Tâm hai má nóng như lửa đốt, đỏ mặt tía tai, ứa nước mắt nói :
– Hai lần ngu tỷ giơ dao lên, nhưng rút cục lại không nỡ hạ thủ, cuối cùng tỷ mới giải huyệt cho Kỳ muội!
Vũ Văn Kỳ thở dài nói :
– Nghĩ ra cho cùng, thì nhan sắc có bị hủy, cũng chẳng có gì đáng kể! Bữa qua hồng nhan, ngày nay bạch phát, ai là người có thể giữ mãi được tóc xanh không trắng, trẻ mãi không già?
Vũ Văn Kỳ càng không tỏ vẻ gì oán hận, Lãnh Băng Tâm càng thấy áy náy không yên, nước mắt chảy vòng quanh, đứng lên nhìn Âu Dương Bình kêu to :
– Âu Dương Bình!…
Âu Dương Bình nhướng cao lông mày, cười nhạt nói :
– Ta đã có dự cảm, quả nhiên không sai, lại đã từ Bình ca ca thành Âu Dương Bình rồi!
Lãnh Băng Tâm cười một cách buồn bã nói :
– Ngươi tuy là người chẳng ra gì, nhưng đối với ta thì quả là có tử tế thật, ngươi đã không thích ta gọi là Âu Dương Bình, thì ta gọi người là Bình ca ca cũng được…
Âu Dương Bình cũng hơi yên tâm, sắc mặt hòa dịu nói :
– Băng muội gọi ta có việc gì?
Lãnh Băng Tâm mặt mày ủ rũ, nói :
– Bình ca ca, ta nghĩ thực không phải với Kỳ muội quá, từ nay xin dốc lòng che chở cho nàng, và giúp nàng luyện lại võ công, còn ngoài ra những chuyện tình duyên đều nhất thiết bỏ qua hết, ta sẽ không kết duyên với Nhạc Long Phi và với cả huynh nữa, huynh đi đi.
Âu Dương Bình không biết làm sao, cau mày nói :
– Băng muội đã quên hết những lời chúng ta đính ước với nhau ở trên Tiên Hà lĩnh rồi ư?
Lãnh Băng Tâm thở dài nói :
– Ta hiện nay xấu hổ vô cùng, không còn mặt nào muốn sống nữa, còn nói gì đến những lời giao ước ở Tiên Hà lĩnh! Bình ca ca nếu quả thật bụng yêu ta, thời xin lập tức đi ngay đi, đừng nán lại đây nữa, khiến cho ta thêm khó xử.
Âu Dương Bình giậm chân thở dài nói :
– Được, được, được! Cái gì ta cũng xin chiều lòng Băng muội, ta đi dây Băng muội thận trọng!
Nói xong nhìn Lãnh Băng Tâm, đôi mắt long lanh ngấn lệ, hai hàm răng nghiến chặt, quay mình chạy ra khỏi động.
Lãnh Băng Tâm thấy hắn đối với mình quả nhiên tốt thật, bất giác trong lòng chua xót, bước rảo lên vài bước, ứa nước mắt nói :
– Bình ca ca đừng lấy thế làm buồn, chẳng qua đôi ta kiếp trước không có duyên với nhau thì làm thế nào được, thôi để ta tiễn ca ca ra ngoài cửa động một chút!
Âu Dương Bình thở dài nói :
– Thôi Băng muội ở lại, nàng đưa ta thêm một quãng đường, chỉ làm cho những ngày đau đớn của ta sau này thêm dài ra một chút nữa, chớ có ích gì đâu!
Lãnh Băng Tâm không biết dùng câu gì an ủi hắn được, chỉ gượng cười :
– Bình ca ca xin đừng nói vậy, trượng phu lo gì không có vợ.
Âu Dương Bình xua tay lia lịa, ngắt lời :
– “Từng qua biển lớn, đâu là nước? Trừ ở Vu Sơn chẳng phải mây”. Âu Dương Bình này trừ Lãnh Băng Tâm ra, thì dù Tây Tử, Nam Uy phục sinh tái thế, ta cũng coi như đống đất bùn!
Âu Dương Bình tính tình giảo hoạt, rất khéo đánh trúng nhược điểm của người ta, mấy câu nói ấy quả nhiên làm cho Lãnh Băng Tâm hết sức cảm động, nàng ứa nước mắt, giơ tay nắm lấy áo Âu Dương Bình.
Âu Dương Bình cho là sự tình đã có biến chuyển, bèn dừng bước quay lại mỉm cười hỏi :
– Băng muội còn dặn gì nữa?
Lãnh Băng Tâm nước mắt vòng quanh, nghẹn ngào nói :
– Bình ca ca, “kiếp này chẳng vẹn chữ tình, nguyền xin kiếp khác ba sinh lại tròn” đôi ta…
Âu Dương Bình nghe nói, thất vọng vô cùng, hắn thở dài thườn thượt giơ tay gạt Lãnh Băng Tâm ra, quay mình nhảy phắt ra cửa động thoáng chốc đã mất hút.
Lãnh Băng Tâm đứng ngây người như cây gỗ, nước mắt chảy như mưa lẩm nhẩm nói một mình :
– Chàng đối với ta tốt quá, chẳng biết là duyên hay nợ?
Nói chưa hết lời, Vũ Văn Kỳ nằm trên đan sàng đã cất tiếng gọi tới :
– Lãnh tỷ tỷ…
Lãnh Băng Tâm gạt lệ quay vào đến bên giường, Vũ Văn Kỳ hỏi :
– Lãnh tỷ tỷ, Âu Dương Bình đi rồi ư?
Lãnh Băng Tâm gật đầu nhưng trong lòng đau như dao cắt nước mắt lại chạy vòng quanh, Vũ Văn Kỳ nhắm mặt lại nghĩ một lúc, sắc mặt ôn hòa thủng thỉnh nói :
– Lãnh tỷ tỷ đừng giấu muội, trong bụng tỷ tỷ nghĩ thế nào, xin cứ nói thực cho muội biết, tỷ yêu Long ca ca hay Âu Dương Bình?
Lãnh Băng Tâm sắc mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào, và Vv cứ hỏi căn vặn mãi, Lãnh Băng Tâm mới ứa nước mắt, nói :
– Tỷ chẳng yêu ai cả, chờ khi Kỳ muội khôi phục được võ công, tỷ sẽ về bên mộ sư phụ, dựng một gian lều cỏ tụng kinh niệm Phật cho hết kiếp sống thừa, thế thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.