Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 34: Xuân dược đẳng cấp


Đọc truyện Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ) – Chương 34: Xuân dược đẳng cấp

Bên trong Nghênh Xuân quán, gương mặt của tú bà dày giống như vỏ quýt phơi khô, bên trên trét một lớp phấn dày, thấy tôi và mập mạp, phấn trên mặt do cười mà rơi lả tả xuống.

Mặc dù tôi còn tự cho mình là phong lưu tiêu sái, nhưng vỏ quýt dày vẫn lao thẳng tới mập mạp, uốn éo cái cổ như đường dính chặt lấy mập mạp: “Ấy tiểu công tử, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé Nghênh Xuân quán vậy?”.

Thần sắc mập mạp hiếm gặp nhăn nhó, đối với vỏ quýt dày vừa đỏ lại vừa hồng kia, không biết nên lôi lý do gì ra đây.

Vỏ quýt dày quá rõ cười rộ lên, “Tiểu công tử không nói mụ mụ cũng hiểu mà, hôm nay bảo đảm sẽ khiến cho hai vị đây hài lòng ra về!”.

Tôi cười mập mờ với bà ta: “Mụ mụ không cần phải đi đâu, vị huynh đệ này của ta muốn cùng mụ mụ…”.

Vỏ quýt dày thoạt ngẩn ngơ, tiếp đó là thụ sủng nhược kinh cười như một nhúm hoa, “Tuy rằng mụ mụ đây đã sớm không còn buôn bán, có điều nếu như hôm nay tiểu công tử cố ý… Vậy thì mụ mụ cũng không dám chối từ”, bàn tay mập ù tiện thể vuốt ve sờ sờ trước ngực mập mạp: “Quan gia, hóa ra đây mới là khẩu vị của ngài, ta bảo hèn gì cô nương ở Nghênh Xuân quán ta ngài không trúng chấm được cô nào?!”.

Gương mặt mập mạp như mây ráng màu hồng như quả dưa hấu mới bổ, ánh mắt u oán liếc nhìn tôi, ngụ ý là: huynh đệ, chủ ý bẩn thỉu của cô chính là thế này đây hả?

Tôi vốn dĩ hết sức quanh co, hôm nay cố ý ăn mặc thế này, đầu đội mũ bạch ngọc, chân mang giày lưu vân, gấm cẩm chức xanh nhạt phú quý, thắt lưng xanh ngọc, linh kiện trên người, không chỗ nào không được chọn từ trong cái rương đồ thượng đẳng củ mập mạp, đến cả cái chiết phiết ngọc cốt trên tay ngọc trỵ cũng là dương chi mỹ ngọc. Trang phục cả người phú quý thế này, biện pháp chính là sắc dụ, mục tiêu chính là vỏ quýt dày này, ai ngờ vào Nghênh Xuân quán xong, vỏ quýt dày này lại dính lấy mập mạp không tha, coi cái kẻ phong lưu tiêu sái trước mặt là tôi đây như không có, đúng là có mắt như mù…

Lúc đầu nhớ lại từng nhìn thấy đại danh Vân Châu Nghênh Xuân quán trên sổ sách của Vãn Li cô cô, mỗi tháng thu nhập mười vạn lượng, giờ nhìn thấy thái độ của mụ tú bà này, thật hoài nghi ánh mắt của Vãn Li cô cô…

Bị xô xô đẩy đẩy, mập mạp đi theo tú bà vào một cái sân nhỏ cực đẹp sau viện, bà ta nhấc tấm màn phóng mị nhãn với mập mạp: “Mời công tử vào, đây là khuê phòng của ta! Vì tiểu ca này phiền ngài đứng ngoài, khi nào xong mụ mụ ta sẽ trả công tử nhà ngài lại cho ngài!”.

Hở… hóa ra nãy giờ người ta tưởng đâu tôi chỉ là người hầu tầm thường theo cạnh cơ đấy?

Tôi nửa xấu hổ nửa bực bội liếc mắt đưa tình nhìn tú bà nói: “Sao mụ mụ khiến cho tiểu sinh ta đau lòng vậy? Tiểu sinh ta cũng vì hâm mộ đại danh mụ mụ mới đến đây, này… mập mạp… Trình công tử đã đáp ứng cho tiểu sinh có thể cùng các người…”.

Tú bà hồ nghi liếc mắt nhìn tôi: “Chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn chiếm tiện nghi của mụ mụ ta, phiền ở đây giùm!”. Không khỏi phân trần bước về phía trước gõ lên trán tôi, tôi thuận thế cười hì hì chặn lại cái tay mập béo phì đang sờ soạng người của bà ta, chẳng hề để ý mà xoay người rời đi.

Con bà nó!

Ai bảo da mặt của tôi phấn nộn chi chứ?

Điều đó cho thấy tôi chăm sóc rất tốt!


Không phải tôi chỉ thiếu thước tấc thôi sao?

Sao có thể hoài nghi vóc người tôi không nẩy nở được chứ?

Chẳng lẽ nữ nhi bọn tôi phải cao lớn thô kệch, giống như cái tên mập mạp đó?

Nghe thấy tiếng đóng của sau lưng, ước chừng đã đến lúc, đang định gõ cửa bước vào, bỗng nghe thấy tiếng kêu thê thảm của mập mạp vang lên: “Thiên Tinh ơi cứu ta! Thiên Tinh…”.

Tựa như một cô gái trước khi bị thất tiết lâm vào tuyệt vọng giãy dụa la lên, tôi anh dũng bước tới, đá văng cửa, chuẩn bị mỹ nhân cứu anh “hùng” (con gấu), thấy cảnh tượng trong phòng, mặt đỏ tai hồng quay đầu bước đi…

Trong phòng vỏ quýt dày đã cởi hết đồ chỉ còn một cái yếm cộng với tiết khố, nhào tới đang định lột quần áo của mập mạp ra, mập mạp bộ dạng cứ như cô gái tiết liệt túm lấy quần áo không buông tay, chỉ nghe mấy tiếng rẹt rẹt âm thanh xé quần áo, mập mạp mắt thấy mình sắp trần truồng, lại kêu la chỉ sợ lúc này mới gọi e cũng đã quá muộn, lúc tôi đi vào chỉ nhìn thấy hai đống thịt trắng bốc, mập mạp chỉ còn cái khố và vỏ quýt dày chỉ còn cái tiết khố và yếm màu hồng, nối liền nhau, rất đủ kích thích.

Tôi đứng ở cửa tiến không được lùi cũng không xong, sau lung, mập mạp lại vô cùng thê lương vô cùng ai oán kêu lên: “Thiên Tinh cứu ta…!”.

Nghe mà run rẩy a…

Băng tiêu ti luyện trong tay áo xuất ra, cuốn theo một cái thân hình to mọng ném ra cửa, cái thân hình ở ngoài cửa lăn hết hai vòng mới ngừng lại được, lúc tôi này mới phát hiện là cuốn nhầm người rồi, trên thân hình to mọng này là màu hồng, chứ không phải màu xanh trứng muối… Huynh đệ à, không cẩn thận cuốn nhầm rồi…

Sau lưng có một khối cơ thể lao thẳng tới, tôi bị giam trong một lồng ngực ấm áo đầy thịt, mà người đang giam tôi kia thịt mỡ cả người đang run lên đâu đẩu: “Thiên Tinh, đáng sợ thật… Xíu nữa thôi là ta không còn được gặp cô nữa rồi…”.

Tôi bị ghìm thiếu chút nữa không thở được, tên mập này nhìn bình thường, hôm nay mới thấy, sức lực cũng mạnh thật, tôi giãy cả buổi cũng không thoát ra được, đành phải luồn một tay ra sau lưng vỗ vỗ trấn an hắn: “Mập mạp, không sao rồi, không sao rồi, về nhà ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì nữa!”.

Chợt cảm thấy sau lưng có hơi nóng tới gần, dưới tư thế gần như là bị mập mạp cường hôn khó khăn xoay đầu lại, chống lại gương mặt dữ tợn, con ngươi màu đỏ, gương mặt trắng bệch, đáng sợ không nói nên lời, gương mặt kia áp sát tôi, cười ha ha đến nước miếng búng ra, một mùi hương nồng nặc xông đến mức tôi phải lùi thẳng ra sau.

“Ha ha ha, diện mạo xinh đẹp thế này, để cho mụ mụ yêu thương ngươi nhá!”.

Mùa hè năm Tuyên Đức thứ mười ba, con em trong những gia đình phú quý quyền thế quần là áo lụa ở Vân Châu đều lén dốc hết sức ra để mua được một bình nhỏ Túy Tiên Nhân lấy làm vinh.

Túy Tiên Nhân, quả là xuân dược đẳng cấp, không mùi, nhưng dùng hoặc ngửi vào thì cực khoái, tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả a.


Đây được gọi là chỉ có vừa ý, chỉ có thể bằng lòng thử mà không thể truyền… không thể truyền a…

Nhưng loại xuân dược đẳng cấp này lại ngàn vàng khó mua, nghe nói phải ở kỹ viện Nghênh Xuân quán lớn nhất Vân Châu tiêu xài số tiền nhất định mới có đủ tư cách mua được xuân dược này.

Lúc dược này mới được lưu thông, tú bà Nghênh Xuân quán vì để cảm tạ một vị quý công tử nào đó đã nhiệt tình đến ủng hộ nên tặng một bình nhỏ, vị công tử này sau khi dùng xong khó mà kiếm chế được vui mừng, liền khoe với mọi người.

Sau đó thì có người tới cửa cầu muốn mua loại dược này, mới biết là giá cả xa xỉ.

Dù giá cả có xa xỉ, nhưng tiêu thụ thì vẫn rất tốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Túy Tiên Nhân danh tiếng vang xa.

Nói tới ngày đó, tôi bị đôi mắt dữ tợn của tú bà trừng sợ tới mức suýt ngất xỉu, thời khắc mấu chốt, mập mạp bi phẫn chết được ấn tôi vào cái lồng ngực béo phì của mình, bịch một tiếng, đôi môi đỏ mọng tuyệt mệnh của tú bà dừng trên mặt mập mạp.

Tôi lấy lại tỉnh táo quăng băng tiêu ti luyện trong tay ra, quấn lấy một gốc cây đại thụ trong viện, ôm lấy hông mập mạp tà tà vọt lên, dựa vào lực của băng tiêu ti luyện chật vật lắm mới dừng được trên tán cây.

“Tiểu huynh đài mau xuống đây đi!”. Tú bà khàn giọng hét giậm chân ở phía dưới.

Tôi thở hổn hển xong mới đáp: “Không xuống!”.

Mập mạp chết tiệt, mệt chết ta, chưa từng kéo vật gì nặng bay lên thế này.

Quay đầu lại chợt phát hiện gương mặt của mập mạp tái nhợt gắt gao túm lấy tay tôi, “Thiên… Thiên Tinh… ngã xuống dưới có bị biến thành bánh thịt không…”.

Tôi trợn mắt, huynh đệ à, ngã xuống chỉ có ngươi thành cái bánh thịt, ta không có nhiều thịt thế đâu!

Lộp bộp…

Bên tai truyền đến tiếng răng va lộp cộp, bộ dạng mập mạp rất sợ hãi, chỉ thiếu điều ngồi phịch ở trên cây trở thành một đống thịt nát, “Thiên… Thiên Tinh… Ta sợ độ cao…”.


Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà!

Tôi dở khóc dở cười liếc nhìn hắn, bỗng dưng có chút thông cảm cho người cha Vân Châu đô đốc của người này, nghĩ tới người nọ cũng là nam tử hán thân 7 thước cao, tôi từng lén rình trộm trên nóc phòng, giọng nói vang vang, khuôn mặt nghiêm nghị, mới nhìn đã biết là chinh chiến sa trường, sao lại sinh ra đứa con không nên thân như vậy chứ, văn không được võ không xong, bộ mặt xấu xí nhát gan như chuột, quả thực là không đúng tý nào!

“Thiên… Thiên Tinh…”.

Tôi tính toán khoảng cách, lại thở dài tiếp, rơi thì rơi vậy, cũng may, ngã xuống cũng có cái làm đệm lưng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đệm lưng phía sau, khiến cho hắn bình tĩnh trở lại, “Mập mạp, sợ thì nhắm mắt lại đi, chỉ cần ôm chặt lấy ta là được rồi… Ta muốn sang nóc nhà ở phía đối diện…”.

Hắn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tôi nhịn không được sờ sờ đầu của hắn, chưa thấy ai nghe lời tôi như vậy… Haha.

Kỳ thật, từ rất lâu tôi đã biết, giữa tưởng tượng và hiện thực có sự chênh lệch, mục tiêu của tôi là nóc nhà gần nhất, nhưng tôi quên mất là lúc này không thể mượn lực của băng tiêu ti luyện, cho nên lúc giẫm được mái ngói rồi rơi xuống trong lòng vẫn nén giận, nhắm mắt lại nghĩ tới cảnh lúc ngã xuống có khi nào thành bánh thịt hay không… thế nhưng… ủa… không đau đớn như trong suy tính, cảm giác mềm nhũn.

“Thiên Tinh, mau đỡ ta ngồi dậy với!”.

Tôi mở to mắt, thấy thời khắc cuối cùng mập mạp ôm tôi vào ngực, mập mạp làm điệm thịt cho tôi, đau đến nhe răng, không khỏi thấy xúc động, người này, trong mắt tôi chính là một tên ngốc có thể quậy phá với tôi bất cứ lúc nào, không có võ công, đến nỗi còn sợ độ cao, lại vào thời khắc mấu chốt giúp tôi chống đỡ đau đớn.

Tôi cũng sợ đau, rất sợ rất sợ đau, thật sự.

Tôi nhẹ nhàng hỏi hắn: “Ngươi không sợ đau sao?”.

Hắn đáp, “Sợ! Rất sợ! Nhưng càng sợ cô đau hơn!”.

“Huynh đệ”, tôi kéo hắn, “Ta có loại thuốc tốt nhất, ngã cũng không sợ!”.

Cười hì hì kéo hắn ngồi dậy, cố sức xem nhẹ cái cảm giác ấm áp hiện lên trong lòng.

Rất lâu, đã rất lâu rồi, chỉ thấy mình lạnh lẽo, trong ngực trong tâm đều rất lạnh, lạnh thấu xương.

Thuận tay sờ sờ xoa bóp cánh tay mập mạp, ừ, sờ mập mạp vẫn rất ấm áp đấy chứ.


Mụ tú bà nhào tới, tôi kéo mập mạp bỏ chạy, chỗ ngã xuống vừa vặn gần cửa viện, rất thuận lợi chạy ra sân.

Sang tiền sảnh, trước khi chạy ra tới cửa Nghênh Xuân quán không quên kéo tấm màn ở hành lang bao lấy người mập mạp.

Ngày thứ hai tôi lại đến, tú bà hai mắt lấp lánh ánh vàng đón tôi vào trong.

Trải qua một trận kinh hồn như hôm qua, mập mạp sống chết cũng không dám cùng tôi đến Nghênh Xuân quán nữa.

Thương nghị xong xuôi, tôi lấy mỗi cái bình dược nhỏ giá là tám trăm lượng bán cho tú bà, mà chuyến này, tôi chỉ mang theo mười bình nhỏ.

Tú bà vui sướng hài lòng hỏi tôi: “Không biết thuốc này của công tử có tên chưa?”.

Tôi lắc đầu, chuyên chú bắt tay vào việc điếm ngân phiếu.

“Vậy gọi là Túy Tiên Nhân đi!”.

“Tùy bà!”.

Tôi thong thả chậm rãi ra khỏi Nghênh Xuân quán, lại không biết nhờ vào mỹ danh của Túy Tiên Nhân, trong nhân gian còn lưu truyền một câu chuyện cười khác: rằng công tử béo đô đốc phủ, ngày đó sau khi dùng Túy Tiên Nhân, cưỡng cầu tú bà Nghênh Xuân quán, trần truồng lộ thể hồi phủ!

Trên phố truyền đến truyền đi, cuối cùng cũng có người bừng tỉnh đại ngộ: A, hóa ra đây là khẩu vị của Trình công tử, thích nữ nhân lớn tuổi!

Từ đó về sau, mỗi lần tôi với mập mạp đi trên phố luôn có người chỉ trỏ, phụ nữ hơi lớn tuổi xa xa nhìn thấy mập mạp, đều trốn tránh, sợ bị cưỡng cầu…

Chương sau anh Đông Phương Ngọc ra sân, nhưng anh này ra sân là mình lại thấy buồn! Mà anh mập mạp trong truyện này cũng chí tình chí nghĩa thật! Điểm danh các anh nam trong truyện xem nhỉ:

– Anh Phong Tiếu Thiên: quen từ nhỏ, làm thịt thỏ cho chị ăn, làm bánh không ngọt cho chị ăn…

– Anh Đông Phương Ngọc: lúc chị làm ăn xin, anh này đã cưu mang chị…

– Vân Khiêm: lúc chị bị thương thì cứu chị…

– Mập mạp: lúc té ngã thì làm điệm thịt cho chị…

Thật ra viết đến chương này, tác giả vẫn chưa biết cho ai làm nam chính!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.