Đọc truyện Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ) – Chương 3: Giết con thỏ và giết người
Edit: EU
Beta: Bella
Đến sông Bạch Lang của Yến Quận Thành, so với những nơi từng đi qua cũng khá giống nhau, rất náo nhiệt. Túy Vân Lâu ở Thành Bắc khách đến người đi, tiểu nhị đang đứng ở trước cửa trách mắng một đứa bé ăn xin hơn mười tuổi, đứa bé kia mình mẩy dính đầy bụi đất, lại cứ cô chấp đứng trước cửa không chịu đi, trong miệng chỉ lẩm bẩm mãi một câu: “Ta muốn ăn cơm…” Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng vó ngựa, trong chớp mắt đã đến trước cửa, tên tiểu nhị vội đẩy đưa bé đi chỗ khác, đứa bé bất ngờ bị té ngã, hắn lại không thèm đếm xỉa, bước tới nghênh đón.
Dẫn đầu nhóm người đang đến là một thiếu niên mặc áo trắng, tuổi chừng mười sáu mười bảy, hắn ngồi trên con ngựa trắng, một người một ngựa thu hút ánh mắt của nhiều người. Đi theo phía sau hắn có bốn con hắc mã, cưỡi bởi bốn vị nam nhân mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh tanh.
“Các vị khách quan, phía trên lầu có một phòng yên tĩnh, ngựa này để tôi giúp các ngài dắt ra phía sau cho ăn?” Tiểu nhị sưu mi nịnh hót đón khách, một bên giương giọng hô vào bên trong: “Năm vị khách quan, phòng trên lầu.”
Thiếu niên đi phía trước hơi cau cau mày, tựa hồ không thích mấy chỗ như vầy, không kiềm được quay đầu nhìn đưa bé kia một cái, đứa bé kia trên mặt đầy bụi bặm, đôi mắt lại giống như hai ngôi sáng lóng lánh sinh động, lấp lánh ánh sáng, lúc này trong đôi mắt trong sáng kia đầy vẻ quanh co mù mịt, không khỏi khiến cho người ta thương xót.
Đứa bé vì bị một nam nhân sáng sủa đến chói mắt như vậy nhìn chằm chằm, không khỏi lúng túng, nó còn ngồi trên mặt đất, lại vội vàng lục soát trong người, sau cùng lấy ra một cái túi, trong đó có mấy bình thuốc nhỏ, đặt hết trên mặt đất, lắp ba lắp bắp nói với tên tiểu nhị: “Ta, ta cũng không định ăn không, ăn quỵt, mấy thứ này của ta, ngươi muốn thứ nào thì cho ngươi cái đó, đổi lấy một chén cơm.”
Tiểu nhị kia cũng không biết phân biệt thật giả: “Đi đi đi, ta lấy mấy cái thứ rách nát của ngươi về làm gì, xin khách quan đừng e ngại mời quý vị bước vào trong dùng cơm.”
Thiếu niên áo trắng có lẽ cảm thấy đứa bé này có chút đáng yêu, vì thế hắn ngồi chồm hổm xuống hỏi: “Mấy thứ này của ngươi dùng để làm gì?”
“Đều là thuốc tốt của ta a, có thể giải các loại độc và chữa trị thương tích.” Vẻ mặt đứa bé rất nghiêm túc, thật sự không giống như đang nói dối.
Thiếu nhiên kia lúc này mới phát hiện đưa bé này hóa ra là một tiểu cô nương, chỉ vì tóc tai nàng rối tung lên, quần áo dính đầy bụi đất, không nhận ra được màu gì, chỉ có điều giọng nói ngược lại rất dịu dàng dễ nghe.
“Ngươi đừng có khoác lác quá, nếu thuốc này của ngươi mà là thuốc tốt, vậy mấy thứ thuốc dán ở ngoài đường đều là thuốc tiên chắc, có muốn bán thuốc cũng nên biết lựa chỗ.” Tên tiểu nhị đứng ở phía sau cười khẩy.
“Tiểu muội muội, để ta dẫn muội đi ăn cơm.” Thiếu niên kia đưa tay nắm lấy tay tiểu cô nương, vào trong mắt tên tiểu nhị thật sự vô cùng thảm thương thê thảm, giống như một miếng bạch ngọc đặt trên cái khăn lau được dùng đã lâu trong phòng bếp, vô cùng không cân xứng.
Ở phía sau có một nam tử mặc áo đen đứng giữa bước lên trước: “Nhị thiếu gia, để thuộc hạ dẫn xuống dưới.”
Thiếu niên dùng ánh mắt ngăn lại, tiếp tục dắt tay tiểu cô nương đi vào. Cũng không ngờ tới tiểu cô nương lại bỗng nhiên quay đầu lại hỏi người kia: “Ngươi chê ta bẩn sao?”
Hắc y nam tử bất ngờ bị nàng nói ra suy nghĩ trong lòng, đứng tại chỗ khó xử.
Tiểu cô nương kia lại quay sang nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình, dựa nửa người vào trên mình thiếu niên, đáy mặt hiện lên tia giảo hoạt, bụi bặm trên người nàng đều dính hết sang thiếu niên áo trắng, nàng cười hì hì quay đầu lại nhìn nam tử mặc áo đen.
Thiếu niên khẽ nở nụ cười, hắn thật không nghĩ tới tiểu cô nương này nhảy vào ôm ngực hắn, lấy tuổi của nàng, thật sự không bằng thuộc hạ của hắn.
Hắc y nam tử nhìn nhìn chủ tử của mình phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ đánh phải hừ lạnh một tiếng đi theo phía trước. Tiểu cô nương thấy hắn có vẻ nhẫn chịu, cảm thấy không vui, cũng không hề dựa vào trong người thiếu niên nữa. Nhìn thấy quần áo của thiếu niên bên cạnh bị bẩn, nhất thời nảy lên vô số ý niệm trong đầu: tại sao hắn không đẩy mình ra? Trên dọc đường đi, không phải có rất nhiều người ghét bỏ nàng sao?
…
“Muội tên là gì?” Thiếu niên ở bên cạnh nàng dịu dàng hỏi.
“A, Mạc Thần Vũ. Còn huynh?”
Ngay lúc nàng đang nghĩ rằng thiếu niên sẽ không trả lời thì hắn đã nói: “Đông Phương Ngọc”.
“Đông Phương Ngọc.” Gọi cả tên lẫn họ, đây chính là tác phong trước giờ của nàng.
“Muội có thể gọi huynh là Đông Phương đại ca.” Thiếu niên dịu dàng sửa lại lời nàng. Mặt mày hắn đẹp giống như trong tranh vẽ, trong bức tranh lại có thêm sự ấm áp hòa nhã, đẹp giống như dòng suối trong êm dịu, nắm lấy tay của nàng, vô cùng ấm áp, vô cùng ấm cúng.
“Ngọc ca ca, muội sẽ gọi huỳnh là Ngọc ca ca nha.”
Không biết tại sao, Đông Phương Ngọc khiến cho nàng nhớ tới một khuôn mặt khác, vẻ mặt kiêu căng liếc nhìn người khác, nói chuyện cay nghiệt, khuôn mặt cũng vô cùng tuấn mỹ, lại khiến cho người khác không thể tới gần.
Thở dài, nàng đi theo Đông Phương Ngọc đi vào nhã gian.
“Nhị thiếu gia, người thật sự muốn dẫn theo tiểu nha đầu đó sao?” Trước đó bị Thần Vũ chọc cho tức giận không nói nên lời, nam tử mặc áo đen lại xác nhận thêm lần nữa.
“Vô Huyền, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mấy lọ thuốc đặt trên mặt đất của cô nương đó sao?” Đông Phương Ngọc cười nhã nhặn.
Vô Huyền cũng không cho chủ tử mình là một người bình dị dễ gần, chỉ có nha đầu ngốc ngếch kia mới nghĩ chủ tử là một người khiêm tốn gần gũi. Đông Phương Ngọc hay cười, bất kể là lúc vui hay không vui, ngoại trừ mỉm cười, Vô Huyền cũng chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm khác của hắn, giống như: phẫn nộ, buồn rầu, hoặc là cái khác.
Như thế, mới rất đáng sợ. Bởi vì, ngay cả đến lúc hắn hạ lệnh giết một người, cũng vẫn mỉm cười.
“Mấy cái lọ thuốc kia cũng không phải lọ thuốc bình thường, đều là do Vân Tụ Ma ở núi Tự Vân luyện thành. Vân Sơn núi cao tận chót vót, người bình thường há lại dễ dàng lên trên đó lấy được? Năm đó phụ thên được đệ tử của Dược Vương là Tư Mạc cứu sống, từng thấy hắn sử dụng lọ thuốc ý như vậy, trong phủ của chúng ta bây giờ vẫn còn cất giữ một lọ thuốc của Dược Vương.”
“Thiếu gia, nói như vậy thì tiểu cô nương này cùng Dược Vương có quen biết sao? Chưa từng nghe nói Dược Vương thu nhận đồ đệ a?” Vẻ mặt của Vô Huyền đã vốn không tin giờ lại càng không thể tin, “nhưng Dược Vương ít nhất cũng gần tám chín chục tuổi rồi, sao lại thu nhận một tiểu cô nương mới có mười tuổi làm đồ đệ chứ?”
Hai người đang bàn bạc, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, Vô Mệnh đứng ở bên ngoài hơi có chút cà lăm nói: “Thiếu gia, Mạc cô nương đến đây.”
Không biết hắn nhìn thấy cái kỳ tình dị cảnh gì, cả nói chuyện cũng không gọn gàn.
Thần Vũ lại cười hì hì đẩy cửa vào: “Vô Mệnh đại ca, thì ra huynh bị cà lăm nha, quay đầu lại để cho muội giúp mình châm vài châm là hết hà.”
Chủ tớ hai người liếc nhau: “Quả nhiên nàng cùng Dược Vương có quen biết.”
Thần Vũ lúc này mới quay đầu lại, trong nháy mắt, đến ngay cả Vô Huyền cũng ngây người, đây chính là tiểu cô nương bẩn thỉu lúc nãy sao? Mái tóc đen nhánh hơi ướt, nhưng cũng được thắt thành hai bím tóc ngay ngắn, gương mặt xinh đẹp, giống như một tiểu yêu tinh, đôi mắt trong sáng mang theo một chút nghịch ngợm chút giảo hoạt một chút đắc ý. Y phục mặc trên người là một cái váy tim do Đông Phương Ngọc sai Vô Huyền mua về, mặc dù không có miếng trang sức nào, nhưng nàng lại cười đến mức hồn nhiên rực rỡ, hai lúm đồng tiền chợt ẩn chợt hiện, khiến cho người ta nhìn đến đui mù.
“Ngọc ca ca, chúng ta lên đường được chưa?” Nàng bước lại gần, nắm lấy tay áo Đông Phương Ngọc.
Chỉ vì Thần Vũ rất dơ bẩn, lúc ăn cơm Đông Phương Ngọc thấy nàng ăn uống hãi hùng, đủ thấy là đói lắm rồi, chắc hẳn đã lâu chưa tắm rửa, vì thế ở Túy Vân lâu đặt hai phòng thượng hạng, để cho nàng tắm rửa thay y phục. Ba tầng lầu phía trước sát mép đường của Túy Vân lâu đều là chỗ ăn cơm, phía sau là chỗ nghĩ ngơi.
Vô Huyền nhíu mày nhìn Đông Phương Ngọc, công tử chưa bao giờ thích người khác gần gũi với hắn, không biết là do thiếu nữ này quá ngây thơ hồn nhiên, hay là nguyên nhân gì khác, công tử không đẩy ra tay nàng.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Ban đêm, bọn họ rời khỏi trấn, tá túc ở một ngôi miếu đổ nát trong núi hoang.
Thần Vũ cùng Đông Phương Ngọc cưỡi chung một con ngựa, đã sớm mệt mỏi, ăn lương khô xong liền ngã đầu xuống ngủ.
“Nhị thiếu gia, có chuyện.” Vô Huyền tới gần Đông Phương Ngọc, nhỏ giọng báo cáo.
Một mùi hương phủ tràn ngập trong ngôi miếu đổ nát, Đông Phương Ngọc chậm rãi ngã xuống đất, mấy tùy tùng đứng canh ở ngoài cửa Vô Cực, Vô Tình và Vô Mệnh, còn có Vô Huyền đang bên cạnh Đông Phương Ngọc cũng cùng nhau ngã xuống.
Trong chốc lát, ngoài cửa vọt vào bốn hắc y nhân, đều che mặt, không rõ mặt mũi.
“Lật rồi, lật rồi…nên trói lại hay hơn?” Một gã hắc y nhân đi đầu tiên xem xét Đông Phương Ngọc, sau đó nhỏ giọng hỏi người phía sau.
“Mau lên, chủ nhân nói không được để bọn chúng trốn thoát, chẳng qua thương tích phải làm thành hình dạng ngoằn ngoèo.”
Một gã Hắc y nhân ở phía sau nghe lệnh, từ sau lưng lấy ra một vật hình lưỡi liềm, định ra tay, thiếu niên vốn đã bất tỉnh trước mặt đột nhiên lại mở đôi con ngươi ôn hòa bình tĩnh: “Các ngươi đang định làm gì ta thế hả?”
“Ngươi ngươi ngươi…” Hắc y nhân chột dạ thoái chí, lúc này lại không dám tùy tiện ra tay.
Anh trăng trong veo như nước đang chiếu vào ngôi miếu đổ nát, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, dung mạo hé lộ dưới ánh trăng, ngược lại còn chói lọi hơn cả ánh trăng sáng.
Vô Tình, Vô Cực, Vô Mệnh, Vô Huyền bốn người cùng vọt tới, đang cùng bốn người kia tranh đấu, binh khí va chạm leng keng leng leng đánh thức Thần Vũ ở trong góc, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy? Sao khắp phòng đều là mùi Dạ Mê Lan hết vậy?”
“Không có việc gì, bọn người Vô Huyền đang đùa giỡn, Vũ nhi muội mau ngủ đi” Đông Phương Ngọc mỉm cười, cực kỳ dịu dáng nói với nàng, tựa như sợ làm đánh thức nàng, tiếng đánh nhau trong phòng náo loạn ầm ĩ, chỉ có giọng nói rất nhỏ của hắn là rõ ràng nhất nghe vào trong tai của Thần Vũ.
“Đừng.” Thần Vũ xoay người nằm xuống tiếp tục ngủ, trước khi rơi vào trong mộng, trong nháy mắt nàng đột nhiên nhảy dựng lên, “Đây không phải là phòng của ta”. Hậu tri hậu giác mở to hai mắt.
Đông Phương Ngọc mỉm cười: mới phát hiện.
“Mồi lửa, đưa đây.” Hết sức vội vàng, nàng trực tiếp chìa tay về phía Đông Phương Ngọc, cũng không hỏi hắn có… hay là không.
Bốn gã hắc y nhân đột nhiên thấy xuất hiện thêm một tiểu cô nương lộn xộn (loạn thất bát tao), nghe nàng nói tên thuốc, tâm trạng hơi cả kinh, vì vậy dưới tay hơi chậm một bước, trong đó gã cầm lưỡi liềm lúc nãy không cẩn thận bị Vô Huyền chặt cụt mất hai ngón tay. Vô Huyền vốn có thể thừa thắng xông lên chém luôn cánh tay hắn, đột nhiên chân khí gặp bị ngăn trở, ngã về phía sau.
Hắc y nhân bị cắt mất hai ngón tay đau đến mặt mũi dữ tợn, máu trên tay bất ngờ văng dính đầy trên mặt, nhưng vẫn nhịn không được cười to.
Thần Vũ đánh mồi lửa, thấy một người máu me dính đầy mặt đang nổi cơn điên cười um sùm, lại cố gắng dậm chân vung tay, tựa như muốn đem ngón tay đau đớn quang ra sau người.
Nàng lấy mồi lửa vứt ra, ném lại chỗ mình vừa ngủ lúc nãy, chỗ đó có mấy nhúm cỏ khô, bén lửa lớn.
Vô Tình, Vô Cực, Vô Mệnh, lúc này cũng giống như Vô Huyền ngã ngồi xuống. Bộn Hắc y nhân đang vây quanh thấy năm người bọn họ đều đang ngồi dưới đất, mà tiểu cô nương này lại đứng, không khỏi kỳ quái, ba tên cùng tiến tới bắt nàng.
Thần Vũ chỉ cảm thấy da đầu run lên, giống như hồi bé nằm chiêm bao gặp ác mộng, chỉ cần nàng chạy nhanh thật nhanh, là ở phía sau có vô số con quỷ bám theo, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, hoảng loạn ném ra thêm hai viên thuốc vào đám lửa đang cháy, một viên trật lất, lăn lốc lăn lốc văng ra xa.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một con chim én xuyên qua nóc nhà, tà tà xẹt qua, dùng chiêu thức Nga mi đi xuyên qua mấy Hắc y nhân, phía sau “phụt” một tiếng nổ tung, một luồng mùi khó ngưởi khiến cho người ta muốn nôn mửa, mắc ói, thực giống như thứ gì đó lên men mấy chục ngày.
Đùng thật là thứ tốt.
Năm người Đông Phương Ngọc ngửi thấy, lập tức ngồi dậy, ngược lại bốn hắc y nhân kia lại nặng nề ngã xuống.
Trói bốn người xong, Vô Huyền hỏi Đông Phương Ngọc: “Có cẩn tra xét không?”
“Không cần, để cho bọn chúng biến mất đi.” Thiếu niên mỉm cười, tựa như một đóa hoa sen chôn sâu dưới lòng tuyết, lạnh như băng, không dám lại gần.
Bốn Hắc y nhân kia nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Tên Hắc y nhân cầm đầu nhìn về phía Thần Vũ: “Tại hạ muốn hỏi cô nương một câu, tại sao giải dược của cô sau khi giải hết Dạ mê lan còn có thể khiến cho bốn người huynh đệ bọn tôi hạ ngược lại? Nếu cô nương có thể nói cho tại hạ, tại hạ chết cũng nhắm mắt!”
“Rất đơn giản a, chỉ cần trong thành phần của giải dược thêm vào một chút dược thảo, gậy ông đập lưng ông! Các ngươi muốn dùng Dạ mê lan tất nhiên phải uống giải dược, thứ dược thảo mà ta thêm vào ngoại trừ giải Dạ mê lan còn khắc giải dược của các ngươi, mà vị thuốc này không có chút ảnh hưởng nào tới người đã trúng Dạ mê lan.” Thần Vũ thản nhiên cười, trên mặt không dấu được vẻ đắc ý. Thuốc này năm nàng tám tuổi do chính nàng tự điều chế, hơn nữa còn cải tiến phối phương của sư phụ.
Bọn người Vô Huyền đang định lôi bốn người kia ra khỏi.
“Không phải để cho bọn họ đi sao? Các ngươi mang bọn họ đi nơi nào?”
Vô Huyền liếc mắt nhìn Đông Phương Ngọc một cái, quăng ra hai chữ vô cùng ngắn gọn: “Giết chết!”
Thần Vũ tay chân lạnh lẽo, lúc này mới hiểu được hai từ “biến mất” của Đông Phương Ngọc là có ý gì. Lần đầu tiên hiểu rõ hóa ra bản thân mình sai lầm rồi, sai từ cái ngày mà nàng cho Phong Tiếu Thiên ăn Túy Hoa Âm.
Hai ngày trước khi Phong Tiếu Thiên chuẩn bị rời khỏi, hai người ra ngoài dạo chơi.
Phong Tiếu Thiên ở bên bờ suối giết thỏ, nàng tươi cười thản nhiên: “Phong Tiếu Thiên, cho muội xem nội tạng con thỏ”
“A, máu dính tay.” Nàng rút cái ngón tay đang chọc vào nội tạng con thỏ ra, sau đó, sau đó với xuống khe suối bên cạnh, nhìn vết máu dần dần nhạt đi.
“Muội nghĩ muội không cần học cách giết con thỏ, muội đã biết được thịt thỏ ăn ngon như thế nào, nhưng lại cảm thấy giết thỏ có hơi tàn nhẫn. Uy, Phong Tiếu Thiên, năm huynh mười hai tuổi cũng bắt đầu giết con thỏ sao?”
Phong Tiếu Thiên cũng không ngẩng đầu lên: “Ta mười hai đã bắt đầu giết người, giết con thỏ đã tính là gì?”
Giết người?
Gió nhẹ thổi qua, nàng còn tưởng mình đang nghe lầm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngưng trọng của Phong Tiếu Thiên, ngũ quan tuấn tú giờ khắc này lạnh lẽo như băng, cả người tản ra mùi vị xa cách.
Nàng tin.
Thế nhưng, muốn nàng hiểu được hết tất cả, quả thật có chút khó khăn. Nàng chỉ cảm thấy, thiếu niên này, hỉ nộ vô thường, cay nghiệt riết quen, ngang ngược kiêu ngạo, mấy thứ này, cũng chả phải điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, hắn bình tĩnh lạnh nhạt nói cho nàng: “Giết người và giết thỏ cũng không có gì khác nhau, giống nhau là tay dính đầy máu tươi, chẳng qua mạng người so với mạng của một con thỏ nhiều bạc hơn được một chút.”
Lúc vừa nói, hắn vừa cầm con thỏ đặt trên bếp lửa nướng, ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ có điều, ta chỉ ăn thịt thỏ, chứ không ăn thịt người.”
Hắn chậm rãi xoay người đến bên dòng suối rửa cái tay dính đầy máu tươi, để lại nàng ngồi một chỗ ngẩn người.
Mạng người là có thể dùng bạc mua sao? Nếu ngay cả mạng sống cũng có thể dùng bạc mua, như vậy trên đời này còn cái gì không thể dùng bạc mua đây? Nàng mơ hồ cảm thấy sai lầm, thế nhưng Phong Tiếu Thiên nói như vẻ rất hợp tình hợp lý, khiến người khác hoảng sợ, nàng muốn cãi lại nhưng gương mặt đã không còn chút máu.
Thịt thỏ dĩ nhiên là một hồi sau vẫn chưa ăn hết.
Lúc bọn họ trở về, một thiếu niên mang một cái đao đứng trước mặt Phong Tiếu Thiên, lông mày như núi vẽ, đôi mắt nhưng trăm ngàn hổ phách.
“Thiếu chủ, Đường chủ có lệnh, muốn Thiếu chủ tức khắc trở về, có truyện hệ trọng”
Thấy Thần Vũ đứng phía sau, mắt hắn cũng không thèm chớp, phảng phất giống như không thấy. Mà cây đao trong lòng hắn cùng với ánh mắt nghiêm nghị, không để cho người khác tới gần.
Đây là lần đầu tiên Thần Vũ gặp hắn, Phi Viễn, thiêu niên sắc bén, lạnh lùng như đao phong.
Nhiễm Tu tới đưa tiễn, lúc sắp xuất cốc đi ngang qua một khu Bát Nguyệt Xuân, gốc cây hồng hồng trắng trắng vô cùng diễm lệ, Phong Tiếu Thiên không khỏi hắt hơi hai cái.
Lúc ăn cơm chiều, Nhiễm Tu giống như đang nhớ tới chuyện gì nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức cả tóc gáy của Thần Vũ cũng dựng đứng lên, không chịu nỗi đòn tâm lý mạnh mẽ của thầy, cuối cùng bị đánh tơi bời: “Sư phụ, con thừa nhận con đã cho Phong Tiếu Thiên ăn Túy Hoa Âm”
“Ngươi”. Gương mặt Nhiễm Tu từ trắng chuyển sang xanh, xanh xong lại trằng, rốt cuộc nhịn không được lấy tay đánh vào vai nàng một cái.
Bang một tiếng khiến cả hai thầy trò đều hết hồn, mặc dù Nhiễm Tu lập tức hối hận, nhưng vẫn nhanh chóng xong ra ngoài, hắn không có thời gian để hối hận.
Túy Hoa Âm, nghĩa cũng như tên: trong vòng ba ngày nhìn thấy hoa sẽ lập tức hắc xì, ba ngày sau sẽ bị say ngã, bộ dạng giống như say rượu.
Lúc trước cha Phong Tiếu Thiên là Phong Sương đưa hắn tới từng nói với Nhiễm Tu, mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính là Văn Hoa phu nhân.
Chuyện này, đương nhiên Thần Vũ không biết.
Nàng chỉ biết nàng rất khó chịu, nghĩ tới chuyện Phong Tiếu Thiên rời khỏi sau này sẽ không còn gặp lại khiến nàng cảm thấy rất không vui.
Buổi tối lúc sư phụ rời đi, nàng cũng ra khỏi Vong Ưu Cốc.
Lúc này, nàng vì sự xúc động của mình có chút hối hận.
“Ngọc ca ca, nếu huynh không giết mấy người này, có phải bọn họ cũng sẽ giết các huynh đúng không?”
“Phải”. Thiếu niên mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.
“Muội muốn về nhà.”
“Được”
Bắt đầu từ chương sau, tác giả sẽ chuyển sang ngôi thứ nhất.