Đọc truyện Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ) – Chương 28: Ngoại truyện Vân Khiêm
Tuyên Đức năm thứ mười ba, ta xuất phát từ Đế Kinh, đi thẳng vào nam, đến Vân Châu.
Vân Châu đô đốc Trình Ngân là dượng của ta, tráng kiện uy vũ, dì xinh đẹp, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là sinh biểu đệ si ngốc.
Chứng si ngốc của biểu đệ hồi nhỏ cũng không rõ ràng, nhiều nhất là đặc biệt thương yêu mấy tiểu nha đầu chút, thương yêu giống như là tỷ muội của mình, mà không phải người hầu.
Bỏ đầu tóc trái đào, nhanh chóng đến năm hơn mười tuổi, tình cảm cũng khác đi, biểu đệ Trình Chi Hàng lại có một phòng cơ thiếp, mặc dù không có chính thê, nhưng một phòng oanh oanh yến yến tới lui thăm hỏi, hắn vậy mà trái phải nhìn chung quanh, bằng lòng thuận theo. Không thể không nói, khi còn bé chúng tôi đều nhìn tới lui, thằng nhóc này văn không được võ không xong, am hiểu nhất chính là lừa con gái.
Đêm khuya người tĩnh, biểu đệ cười hì hì hỏi ta: “Cơ thiếp trong quý phủ của biểu ca chắc là xinh đẹp hơn gấp trăm lần của đệ nhỉ? Ở Đế Kinh, biểu ca lại là đại tài tử đương thời, con trai của hữu tướng, chắc chắn là có rất nhiều danh môn thục viện để ý đến biểu ca?”
Ngoài cửa sổ đêm khuya sương nặng hạt, tôi buồn ngủ đành thuận miệng trả lời hắn: “Cô gái làm cho ta động tâm sợ còn chưa ra đời nữa là?”
Ít nhất, là còn chưa gặp được…
Tôi đã từng gặp vô số cô gái, hoặc kiều mỵ như xuân, hoặc nghiên liệt như hạ, hoặc thanh ảnh tiêm đạm, thậm chí, đến hậu cung của đương kim thiên tử, ba nghìn giai nhân, sở kiều giả chúng, ta đã từng gặp, cũng giống như những đóa hoa vô cùng tú lệ ngoài dã ngoại hoặc ngự hoa viên, chỉ làm cảnh đẹp, tư thời tư địa, không thể bận lòng.
Mà lần ta vào nam này, cũng không nói cho biểu đệ, chỉ vì du sơn ngoạn thủy, mà là vì Tạ gia.
Tạ gia, nhà cao cửa rộng, kinh hoa quan lại, quyền khuynh vua và dân, lại vì một Tạ Lưu Vân, bèo dạt mây trôi.
Tạ Lưu Vân chính là bào muội của tả tướng tiền nhiệm đương triều Tạ Đan Vân.
Tạ Đan Vân tuổi còn trẻ đã nhậm chức Tả tướng, tài ba ngang dọc, khôi ngô tuấn tú, không ai sánh bằng.
Kinh thành tứ tộc, Tạ Vân Tề Nhiễm, ba gia tộc kia cũng có ba người nổi danh cùng với hắn.
Vân gia là Vân Bằng phụ thân của ta, Tề gia Tề Ngân, Nhiễm gia Nhiễm Tu.
(Nhiễm Tu là sư phụ của Thần Vũ)
Nhưng có vẻ ông trời rất coi trong gia tộc Tạ gia, dù đã có tài tử Tạ Đan Vân hiếm thấy rồi, lại ban thưởng thêm một nữ tử khuynh thành vô song Tạ Lưu Vân.
Cái gọi là khuynh thành, cái gọi là vô song, là sau năm tháng phong trần vẫn còn có người khi nhớ để lại lời bình cho Tạ Lưu Vân.
Thỉnh thoảng ta cũng sẽ nhớ tới Tạ Lưu Vân nổi danh nức kinh thành lúc ấy, dung mạo tài tình như thế nào mới có thể dẫn tới nam tử của ba gia tộc còn lại và vô số con dòng cháu giống cùng tranh đoạt, tha thiết ước mơ?
Nhưng mà, bất luận như thế nào, nàng cũng chính là một bóng dáng mơ hồ, tơ lụa năm xưa không thể che đi vẻ diễm lệ, nhưng lại để vận mệnh sương lạnh buốt xương
Nghe nói, vào ngày Tạ Lưu Vân thành hôn với Nhiễm Tu, bị một người không rõ lai lịch bắt cóc, một năm sau, nàng lại ăn mặc thành phụ nữ ưỡn bụng trở về nhà mẹ đẻ.
Từ lúc nàng bị bắt Nhiễm Tu đã bỏ nhà đi khắp nơi, để tìm kiếm thê tử.
Một năm đó, phụ thân của Tạ Lưu Vân và tiền nhiệm tể tướng Tạ Đan Vân vừa mới về hưu, Tạ Đan Vân trẻ tuổi ngồi lên vị trí tả tướng chưa đầy một tháng, Tạ gia liền phải hứng lấy gièm pha như vậy.
Con gái bị cướp chẳng những không giữ gìn trinh tiết mà còn mang theo một cái nghiệt chủng trở lại, lão tả tướng tức giận, ôm hận xuống cửu tuyền.
Tạ Đan Vân đau lòng vì mất cha, đem mọi tội lỗi quy hết lên người bào muội mà mình từng thương yêu nhất, tuyên bố Tạ gia không biết nữ nhân vô liêm sỉ này, toàn bộ ân oán, cắt bào đoạn nghĩa.
Sau đó Tạ Đan Vân từ quan, trong triều mất đi Tạ thị, kinh thành lại thiếu mất một tài tử Tạ Đan Vân.
Càng không ai biết, Tạ Lưu Vân bị huynh mình đuổi ra khỏi nhà, đã lưu lạc phương nào.
Vài năm sau, phía nam dần có tin tức của Tạ thị, Tạ Đan Vân dựa vào sự thông minh tài trí của mình, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm cho khu vực phía nam bao gồm cả Vân Châu mười sáu châu cát cứ thành một quốc gia kinh tế độc lập.
Năm ngoái phía bắc người Hồ khiêu khích, chiến sự liên miên, quốc khố nguy cấp, người đầu tiên đương kim thiên tử nghĩ tới là Tạ thị.
Khi ta lĩnh mật chỉ, trên đường đến Vân Châu, sẽ nhớ tới nữ tử vô tội bị huynh đuổi ra khỏi nhà Tạ Lưu Vân, lúc trước danh chấn kinh thành, không biết khí khái thế nào?
Những chuyện này, cũng chỉ là ngẫm lại.
Chuyện năm xưa, cũng đã trôi qua rồi, ta lại làm sao không biết?
Ngày thứ hai đến tửu lâu gặp khách, mới giật mình biết Tạ thị sớm đã thay đổi người cầm lái, Tạ Đan Vân giao hết gia nghiệp đồ sộ cho đứa con trai trẻ tuổi của mình Tạ Kinh Hồng quản lý, còn mình thì lên làm lão thái gia.
Cũng tại nơi này ngày này, biểu đệ luôn luôn thương hương tiếc ngọc lại bị một nữ tử hung hăng đánh.
Biểu đệ ngu ngốc, mập mạp, đáy lòng lại thiện lương.
Các cô gái nhìn thấy đều biết hắn là công tử của phủ Vân Châu đô đốc, cũng sẽ không so đo dính vào, hắn nhìn mấy cô gái này, vẫn vô cùng vui vẻ cười nhận lấy những cô gái có ý đồ riêng này, đồng ý giúp đỡ.
Chỉ là chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của biểu đệ trước mặt con gáo.
Ta đang thương nghị với đám thuộc hạ chuyện làm sao lấy lương thực của Tạ gia, chợt nghe thấy tiếng gào thét như giết heo.
Sau đó ta chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, hai con ngươi trong vắt, như mực điểm chút sơn, đứng ở giữa năm thị nữ của nàng, thoạt nhìn không biết ai mới là chủ tử thật sự.
Một cô gái cầm chân gà nói gì đó không rõ lắm: “Hắn dám ham muốn sắc đẹp của thiếu chủ nhà ta!”.
Nàng nghiêm trang hỏi ta: “Ngươi nói ta không xứng với ham muốn của hắn?”
Ta lấy làm ngạc nhiên, trước giờ chưa từng nghe giọng điệu này, nếu đổi là cô gái khác, ta sẽ cảm thấy nàng là người lỗ mảng, nhưng cảm giác mà nàng đem lại cho ta chính là một đứa nhóc đang đứng trước mặt, tức giận bất bình chất vấn ta: chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao? Không đáng để hắn thích sao?