Mặc Sinh

Chương 18


Đọc truyện Mặc Sinh – Chương 18

Lý Kính tức giận đến mặt biến sắc ba lần, gân xanh hằn lên: “Ngươi! Ngươi cư nhiên dám xích ta! Ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì?!”

Nhưng lời này như hoang cốc hồi âm, căn bản không ai trả lời. Lý Kính thấy Mặc Sinh không đáp, càng phẫn hận ngút trời. Hắn một tay dùng sức ghì sợi xích, một bên thịnh nộ quát: “Đợi gia gia ngươi kéo đứt nó rồi tính sổ với ngươi!”

“Vô ích thôi.” Mặc Sinh ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc Lý Kính một cái, “Đây là hàn băng thiết của Thiên Sơn nấu chảy hợp với tinh cương luyện thành, là chí bảo của hồ tộc. Người võ công cao chưa chắc đã đánh đứt được, bằng khí lực trói gà không chặt của ngươi, căn bản không có khả năng.”

Nghe vậy, ai kia càng thêm điên tiết, “Vậy ngươi thả ta ra! Ta đã làm gì ngươi a!”

Mặc Sinh lẳng lặng nhìn Lý Kính, nhìn đến lỗ chân lông toàn thân hắn bắt đầu toát hàn ý, mới nghiêm mặt nói: “Nơi này là hồ hương (vùng lãnh địa của hồ tộc) phàm nhân không thể tùy tiện vào ra. Lần này mang ngươi về đây, là giấu… giấu Thượng Ỷ…” Hắn bỗng nhiên ôm bụng, cả người cuộn thật sâu, sau đó là một trận ho đến trời đất tối sầm. Lý Kính tuy đầu đầy nghi vấn, thấy Mặc Sinh như vậy, cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Ngoài phòng tàn quang chiếu vào, ánh đến khắp mặt đất chỉnh tề một hàng bóng chuông cửa sổ.

Tấm lưng thon gầy của Mặc Sinh ẩn trong bóng đen ấy, cơn run kịch liệt khó có thể bình phục. Mà tiếng ho khan thở dốc hắn cật lực kiềm nén càng quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp này, khiến ngũ tạng lục phủ của Lý Kính cũng quặn thắt theo.

Nửa ngày.

Mặc Sinh miễn cưỡng ngừng run, lau khóe miệng, mu bàn tay trắng tuyết tức khắc nhiễm một vệt đỏ sẫm, “Cho… cho nên không thể để người khác biết ngươi ở chỗ này. Ta bị thương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không phải lúc nào cũng có thể trông chừng ngươi. Khụ khụ…” Lý Kính thấy hắn nhíu chặt mày, gắt gao khắc chế khuôn mặt vốn trắng bệch đã trướng đến đỏ lên, vừa định khuyên hai câu ngươi muốn ho cứ ho đi tội gì chịu đựng khổ thân mình, Mặc Sinh đã thuận khí, tiếp tục nói, “Cũng may nơi này hẻo lánh, cách chỗ của Thượng Ỷ khá xa, bình thường cũng hiếm ai đi lại… Khụ khụ… Nói chung, nếu bị phát hiện, ngươi khó tránh cái chết.”

“Ngươi dặn ta là được rồi, ta sẽ không chạy lung tung. Hà tất phí thủ đoạn?” Lý Kính nỗ lực thuyết phục Mặc Sinh, tuy rằng lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng biết có vết xe đổ trước đó, chỉ có tên ngốc thật sự mới chịu tin. Huống hồ kế hoạch ban đầu của mình chính là muốn chạy trốn.

Chỉ sớm muộn mà thôi.


Quả nhiên, Mặc Sinh tà tà liếc hắn, không mang hỉ nộ. Lý Kính xanh mặt, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, trưng ra một nụ cười mười hai vạn phần thành ý, “Lẽ nào ta không sợ chết? Ngươi thả ta ra, ta thề sẽ không rời khỏi căn phòng này nửa bước.” Mặc Sinh không tiếp lời, chậm rãi đứng dậy, đi về hướng Lý Kính. Lý Kính trong lòng vui mừng, hóa ra mình thật sự có tài ăn nói, đã dụ được hắn tin tưởng? Chỉ thấy Mặc Sinh đến bên giường, khép áo nằm xuống, nghiêng người nhắm mắt, cứ thế liền ngủ.

Qua một buổi, hoàng hôn đã lùi, trong phòng tối om. Theo kinh nghiệm ít ỏi của Lý Kính, nơi gọi là hồ hương này hình như đêm đêm đều thấy sao giăng khắp bầu trời, trăng sáng ngự trên cao. Hôm nay không rõ nguyên do gì, mọi nguồn sáng đều ẩn nấp, chỉ còn lấm tấm vài điểm. Nương theo ánh sao mờ, dung nhan Mặc Sinh càng thánh khiết trơn nhẵn gấp bội, như sứ men xanh, lại như hài đồng non nớt, chỉ là một đường nhăn nhàn nhạt giữa mi tâm, đã tiết lộ trạng thái.

Rõ ràng nên vô ưu vô lự, bởi vì ôm một bụng oán sầu, ngay cả ngủ cũng không ngon giấc.

Khiến người… Không khỏi có chút yêu thương.

Lý Kính ngắm dung mạo mỹ lệ vô song này thật lâu, biết rằng là yêu là nghiệt, vẫn không khống chế được mình đã nhìn càng muốn nhìn thêm nữa.

Từng một lòng phẫn hận lúc này trở nên hỗn độn bất kham. Mấy hôm trước, hắn còn than thân trách phận vì sự xuất hiện của Mặc Sinh, nhưng nếu không nhờ Mặc Sinh, làm sao có thể tìm được đường sống. Nếu không nhờ Mặc Sinh tới cướp ngục, mình đã chết vì vạn tiễn xuyên tâm. Hoặc giả, còn sớm hơn nữa, được Thiện Hỉ đích thân giao cho diêm vương. Thế nhân đều nói yêu ma vô tâm, quỷ quái vô tình, Mặc Sinh vì sao còn liều chết cứu mình, thậm chí không tiếc bản thân bị trọng thương, bôn ba vạn dặm hộ mình bình an? Là vì quan hệ “phu thê” với Lý Kính? Nếu thật sự chỉ đơn giản như vậy, hà tất bám theo mình? Dù sao nhục thể phàm thai, cũng không phải thứ khó tìm trên đời…

Nhất thời trong đầu quay cuồng đến lợi hại, Lý Kính thủy chung tìm không ra nguyên do.

Ánh mắt không tự chủ được rơi trên người Mặc Sinh, nhìn trái nhìn phải, duy chỉ nếp nhăn giữa hai đầu mày là chướng mắt.

Lý Kính không hiểu sao muốn vuốt cho phẳng, liền vươn tay, vừa chạm tới làn da, trái lại rước lấy một trận thất kinh: Sao lại lạnh đến thế?! Hắn vội bật dậy, tỉ mỉ kiểm tra, Mặc Sinh cả khuôn mặt tái xanh, đôi môi khô nứt phát tím còn tàn lưu vết máu đã đông lại.

Toàn thân mất hết sinh khí.

Lý Kính lập tức hốt hoảng, đừng nói là chết rồi chứ…


Hắn run run thăm dò hơi thở của Mặc Sinh, phát hiện tuy yếu ớt không đều thường đứt quãng, nhưng đích thực vẫn còn.

Lý Kính thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không do dự quá lâu, một lần nữa bò lên giường, cực kỳ ôn nhu ôm thân thể lãnh lẽo kia vào lòng.

Nằm vẫn nằm đấy, nhưng chỉ đổi lấy nửa đêm không ngủ.

Lý Kính nghĩ đến phụ mẫu nghĩ đến Thiện Hỉ nghĩ đến mình một phen đào tẩu bên ngoài không biết đã nháo thành nông nỗi gì, hay là một trận binh hoang mã loạn. Hắn từ nhỏ đã không có hùng đồ đại nguyện, cũng chẳng mong thiên hạ dương danh, bao nhiêu hiểm ác trên thế gian đối với Dương Châu đệ nhất công tử mà nói, bất quá là đề tài bàn tán khi trà dư tửu hậu, chưa từng chân chính thể hội. Mãi đến trước khi gặp phải Mặc Sinh, hắn vẫn có thể dễ dàng ôm ấp cô nương đẹp nhất trong thành, thưởng thức mỹ thực ngon nhất thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Cho nên nói, thế sự vô thường.

Sắp thiu thiu ngủ, Lý Kính vẫn ôm thật chặt người trong lòng, mơ mơ hồ hồ ghi nhớ, nói thế nào hắn cũng cứu mình một mạng…

Mặt trời lên cao, chim kêu ríu rít, ầm ĩ đến Lý Kính bất đắc dĩ phải thức dậy, lúc này mới cảm giác cánh tay phải bị Mặc Sinh gối đầu cùng với nửa bên người toàn bộ đều tê. Hắn nhìn Mặc Sinh đang nép trong ngực mình, tóc đen như suối, che khuất nửa khuôn mặt thanh tú. Khí sắc tựa hồ tốt hơn nhiều so với đêm qua, hai má đã có chút phấn, mi tâm cũng giãn ra, đôi môi còn tái nhợt nhưng khóe miệng hơi cong lên, dường như đang mộng đẹp. Hai tay dính máu khư khư níu lấy vạt áo… Đầu ngón tay thấu chút quang huy như châu ngọc. Cặp chân thon dài cũng co lên, dán sát người mình.

Gió đưa hương hoa, noãn trướng phất phơ, như sóng vỗ bờ cát, tầng tầng lớp lớp.

Lý Kính cổ họng có chút khô nóng.


Hắn từng vô số lần phỉ nhổ mình không có tiền đồ, bất kể ăn bao nhiêu uất ức, nhưng mỗi khi tao ngộ vẻ nhu thuận hiếm thấy của Mặc Sinh, đều không cưỡng lại mê hoặc. “Không liên quan gì đến tình chân ý thật, chỉ bởi vì hồ yêu giỏi về phương diện này mà thôi.” Cho dù tự kiếm cớ cho mình như thế, Lý Kính vẫn không khỏi chột dạ.

Xúc giác cùng dục vọng luôn vô pháp kiểm soát, luôn mạc danh kỳ diệu vươn móng vuốt, luôn quấn lấy toàn thân.

Tỷ như hiện tại.

Hắn rất muốn hôn lên đôi môi mỏng hơi hé mở của Mặc Sinh, xoa nắn, vuốt ve, hoặc giả càng nhiều hơn nữa.

Loại cảm giác này cường liệt đến vô pháp chống cự.

Vô pháp chống cự, thôi thì hưởng thụ.

Đặc trưng lớn nhất của các vị công tử ăn chơi chính là tùy hứng mà làm. Lo ngoài sầu trong, thù nước hận nhà, sự tình có nhiều tới đâu, cũng không bằng mỹ nhân trước mặt. Lý Kính là một công tử ăn chơi chính hiệu. Vì vậy, Lý công tử từ bỏ chuyện giãy dụa, động tác chậm rãi, vùi đầu hướng tới mục tiêu.

Bốn môi giao hòa, nước bọt vương vấn, phảng phất mùi máu tươi thật nhạt.

Lý Kính chỉ cảm thấy đôi môi son trong miệng ấm áp mềm mại, quả thực say đắm lòng người.

Tâm cảnh một mảnh bình yên.

Tư duy cũng chìm trong đệm chăn êm ái, triền miên vô cùng tận.


Sóng biếc dập dờn nước mênh mang, gió thu đưa đẩy cây lay động.

Mong người người không đến, nhớ người người không hay.

Đành phụ nến đỏ trước mặt, sương sớm kết châu.

Lý Kính chưa bao giờ hôn ai một cách ôn nhu như thế.

Thành khẩn trân trọng. Vô hạn tình tư.

Xúc cảm mềm mại bồi hồi tận trái tim, lúc này hắn đã triệt để lĩnh ngộ, thế nào là điều kỳ diệu chỉ có thể dùng tâm cảm nhận, không thể dùng lời hình dung.

Chỉ một nụ hôn.

Đã đủ khiến mình dốc toàn tâm toàn ý.

Không biết qua bao lâu, Lý Kính mới từ từ mở mắt, liền thấy cặp nhãn châu đen láy mà sáng như mặc ngọc của Mặc Sinh như đang xoay tròn trừng hắn. Như có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Lý Kính sực tỉnh khỏi mộng, chết trân tại chỗ.

Mình đang làm gì thế này?! Mình cư nhiên quên mất người trước mắt đáng ghét cỡ nào, giam cầm mình ở nơi thâm sơn hoang dã! Thế nhưng, cảm giác tuyệt vời ban nãy… Lý Kính hung hăng lắc đầu, nhất định là mấy ngày nay tao ngộ biến cố, mình thực sự quá mệt mỏi, mới có hành động lỗ mãng như vậy.

Lý Kính đang cân nhắc có cần ha ha hai tiếng đánh trống lảng cho qua hay không, Mặc Sinh đã mở miệng trước, mặt đầy xuân tình: “Lý Kính, ta thích ngươi hôn ta như vậy.” Hắn liếm liếm môi, rất giống một chú mèo con ăn vụng, vươn vuốt trực tiếp bấu má Lý Kính, cười nói, “Sau này ngươi phải luôn hôn ta như thế đó!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.