Đọc truyện Mạc Phụ Hàn Hạ – Chương 15Quyển 1 –
Quản lý thông báo nơi tổ chức bữa tiệc là ngay tại bờ sông cách công ty không xa, Mộc Hàn Hạ chưa từng đi qua, nghe nói là một hội sở cao cấp.
Chạng vạng, Mộc Hàn Hạ đã tới, ngọn đèn bên bờ sông đã được bật sáng, trong sân hội sở cành cây uốn lượn, thanh nhã yên tĩnh.
Mộc Hàn Hạ nghĩ mình là người đầu tiên đến, khẽ đẩy cửa phòng ra, không ngờ bên trong đã có một người ngồi.
Mạnh Cương ngồi hút thuốc bên cửa sổ. Hôm nay anh ta mặc áo Polo màu trắng, quần dài đen, đường nét đơn giản, cơ thể cường tráng. Anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt hơi híp lại.
Mộc Hàn Hạ giật mình, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:“Chào Mạnh tổng.”
“Ừ.”
Mộc Hàn Hạ tìm ghế ngồi xuống, trong phòng yên tĩnh, Mạnh Cương im lặng hút thuốc, Mộc Hàn Hạ mắt nhìn mũi.
“Gần đây làm việc thế nào?” Anh ta hỏi.
“Rất tốt.” Mộc Hàn Hạ nhợt nhạt cười,“Công việc đều rất thuận lợi, tôi còn đọc được rất nhiều tư liệu, học được không ít thứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lại im lặng.
Một lát sau, Mộc Hàn Hạ hỏi:“Mạnh tổng gần đây nghỉ ngơi tốt chứ? Thân thể ngài thế nào?”
“Khá tốt. Tôi không phải là một người đàn ông vì chuyện tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống.”
Mộc Hàn Hạ không dám trả lời, cúi đầu giả ngu im lặng.
Đúng lúc này có người gõ cửa bước vào, là trợ lý Tiểu Trần của Mạnh Cương. Anh ta liếc mắt nhìn hai người im lặng trong phòng, mặt không đổi sắc nói:“Mạnh tổng, khách sẽ lập tức đến.”
Hôm nay Mạnh Cương mở tiệc chiêu đãi mọi người trong Cục công thương. Anh ta ngồi bên cạnh Phó cục trưởng, tiếp đến là những người khác, Mộc Hàn Hạ và Tiểu Trần ngồi ở vị trí cuối cùng châm trà rót nước. Khi nói chuyện, Mạnh Cương nói một câu đơn giản:“Đây là Hàn Hạ ở bộ phận thị trường của chúng tôi.” Lập tức có người trêu ghẹo:“Aiz, nhân tài dưới tay Mạnh tổng lớp lớp xuất hiện, mỗi lần đều mang theo những cô gái xinh đẹp đến.”
Mọi người cười vang, trong mắt Mạnh Cương cũng chứa ý cười nói:“Nói bậy, mấy năm nay đều là Tiểu Trần đi theo tôi, khi nào mang theo cô gái tới uống rượu với mấy người chứ? Hàn Hạ, trước phạt anh ta ba chén rượu.”
“Vâng.” Mộc Hàn Hạ cũng cười rót rượu.
Ăn uống linh đình, cả khách và chủ đều vui vẻ.
Đây vẫn là lần đầu Mộc Hàn Hạ tham dự chuyện này, nên không dám nói nhiều, cô cũng không phải là cô gái mượn cơ hội tiến tới, nhưng cũng đủ khôn ngoan ngọt ngào, cho nên cũng khá hòa hợp, tuy vậy vẫn có người nhanh chóng tìm cô uống rượu.
“Mỹ nữ, hôm nay Mạnh tổng mang em đến đấy, dù sao cũng phải uống với bọn anh một ly chứ?”
“Đúng vậy.” Những người khác phụ họa.
Mộc Hàn Hạ chưa từng uống rượu trắng, vội vàng cười từ chối, nhìn về phía Mạnh Cương.
Mạnh Cương đã uống không ít, hút điếu thuốc, tựa vào ghế, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt âm trầm mà sáng rực.
“Cô uống một ly biểu thị tấm lòng đi.”
“Vâng Mạnh tổng.” Mộc Hàn Hạ vội cầm lấy một chén uống.
“Oa, nghe lời Mạnh tổng vậy sao?” Có người nở nụ cười.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ run, cười đáp:“Đương nhiên là phải nghe lời lãnh đạo rồi.”
Mạnh Cương khẽ cười như cũ.
Hôm nay khẳng định là phải để cho đối phương uống vui vẻ, trong lúc đó Mạnh Cương cũng đến WC nôn hai lần, có một lần là Mộc Hàn Hạ dìu anh ta đi. Đóng cửa lại, anh ta ghé vào trước bồn rửa tay, không tiếng động nôn ra, đây là lần đầu tiên Mộc Hàn Hạ thấy bộ dạng anh ta như vậy, yên tĩnh mấy giây, tiến lên vỗ nhẹ lưng cho anh ta.
Anh ta không nhúc nhích, để mặc cho cô vỗ, phần lưng của anh ta vững chắc.
Một lát sau, anh ta mở vòi nước, rửa mặt, súc miệng, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ buông tay.
Ngọn đèn trong WC hơi u ám, trong mắt anh ta còn có tơ máu, trên người nồng nặc mùi rượu.
Anh ta đột nhiên bắt lấy tay cô.
Cả người Mộc Hàn Hạ căng thẳng, hạ giọng:“Mạnh tổng…”
Anh ta lại không hề làm gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bức người.
Mộc Hàn Hạ cúi đầu.
Một lát sau, anh ta thả tay ra:“Đi vào thôi.”
“Vâng.”
Anh ta đẩy cửa ra, khách bên ngoài đã ngồi đầy, ai cũng uống say sưa.
Buổi tiệc rượu kết thúc lúc mười giờ, Mạnh Cương đã uống say, tựa vào sô pha, bất tỉnh nhân sự, Mộc Hàn Hạ và Tiểu Trần tiễn các vị khách khác xuống lầu.
Tiểu Trần nói:“Cô lên trước chiếu cố Mạnh tổng đi, tôi đi lấy xe.”
Mộc Hàn Hạ do dự, thái độ của Tiểu Trần lại kiên quyết:“Nhanh đi, đừng để cho lãnh đạo xảy ra chuyện gì.”
Mộc Hàn Hạ đành phải lên lầu.
Bóng đêm dày đặc, cốc chén trong phòng đã được dọn dẹp, cửa sổ mở ra, gió từ sông thổi vào phòng làm phai nhạt mùi rượu.
Mạnh Cương nhắm mắt, tay đặt lên trán, không nhúc nhích, Mộc Hàn Hạ đứng cách xa anh ta.
“Mộc Hàn Hạ?” Anh ta khẽ gọi, giọng nói khàn khàn.
“Vâng.” Mộc Hàn Hạ di qua, rót cốc nước ấm cho anh ta,“Mạnh tổng, anh uống chút nước ấm đi.”
Mạnh Cương không nhận, Mộc Hàn Hạ để nước xuống, vừa định đi, trong giây lát thắt lưng đã bị ôm lấy, ngã xuống đùi anh ta.
Cả người Mộc Hàn Hạ khẽ run lên, tim đập mạnh, tay anh ta ôm cô vào trong ngực rất nhanh, mặt hai người cách thật gần, hơi thở cũng hòa lẫn vào nhau.
“Mộc Hàn Hạ…nhìn tôi.”
Huyệt thái dương Mộc Hàn Hạ nhoi nhói, muốn đẩy anh ta ra, nhưng lúc này anh ta dùng hết sức, cô hoàn toàn không tránh được.
“Mạnh tổng, anh buông ra.” Cô hạ giọng nói.
Bỗng nhiên môi Mạnh tổng đã ép lên môi cô.
Mộc Hàn Hạ lạnh cả người, nhưng mặt và tay lại nóng lên. Môi người đàn ông dày và ấm áp, còn có mùi thuốc lá và rượu, cô cắn chặt răng, anh ta rất có kĩ xảo mút vào, tay nâng cằm cô lên, Mộc Hàn Hạ khẽ nhếch răng nanh, đầu lưỡi anh ta lập tức tiến vào dùng sức hôn. Mộc Hàn Hạ liều mạng đẩy ra lại không đẩy được, không những vậy còn bị anh ta đặt lên sô pha, hai tay dễ dàng bị chế ngự.
Hôn miệng một lát, anh ta vùi mặt xuống hôn mặt và lỗ tai của cô.
“Em là một cô nhóc không quyền không thế, trái tim rốt cuộc rộng lớn được bao nhiêu?”
Anh ta khàn khàn nói,“Không chịu theo tôi ư?”
Nước mắt Mộc Hàn Hạ tràn mi.
“Mạnh Cương, anh buông ra.” Cô quát.
Mạnh Cương lại giữ chặt miệng cô, anh ta thật sự say, trong ánh mắt âm trầm nặng nề.
“Còn chống cự ư? Có tin hôm nay tôi sẽ giải quyết em ở trong này không?”
Trong nháy mắt trong đầu Mộc Hàn Hạ trống rỗng, có sự sợ hãi xa lạ, giống như thủy triều lạnh lẽo dâng khắp toàn thân, thấy cô không còn giãy dụa, Mạnh Cương cúi đầu, càng thêm tùy ý hôn môi.
Đầu ngón tay Mộc Hàn Hạ khẽ run, cúi đầu cắn cánh tay anh ta, ngụm cắn này rất độc ác, răng nanh Mộc Hàn Hạ dính đầy máu, Mạnh Cương đau hô lên, tay buông cô ra, nhưng vẫn đặt trên người cô, máu cả người Mộc Hàn Hạ dường như dồn hết lên đầu, cô biết sức mình không thể chống lại anh ta, nhanh tay cầm lấy gạt tàn trên bàn, dùng hết sức đập vào ngực anh ta.
Cú đập này khiến Mạnh Cương thực sự bị thương, đau đớn kêu lên, ôm ngực tựa vào sô pha, Mộc Hàn Hạ lập tức đứng lên, liều lĩnh chạy ra cửa.
“Đứng lại!” Phía sau truyền đến tiếng gào của Mạnh Cương.
Mộc Hàn Hạ làm sao chịu, nhanh chóng chạy ra ngoài. Ngoài cửa, sân rộng, ánh đèn vẫn như cũ, có người đứng cách cửa phòng không xa gọi điện thoại, mọi thứ đều rất yên bình, nước mắt Mộc Hàn Hạ không tiếng động rơi trên mặt, hốt hoảng, trong lòng giận sôi gan.
Cô bước loạn ra ngoài, ai ngờ lại đụng vào người đang gọi điện thoại.
“Cô làm cái gì vậy?” Tiếng nói âm trầm lạnh lùng vang lên.
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mạc Thần.
Dưới ánh đèn hành lang, anh ta mặc âu phục đi giày da, khuôn mặt tuấn lãng, trên người có mùi rượu phảng phất, hiển nhiên là cũng tới nơi này xã giao.
Nước mắt Mộc Hàn Hạ lại đột nhiên rơi ra, nhưng cô cố kìm nén thấp giọng nói:“Xin lỗi.” Vượt khỏi anh ta để đi, ai ngờ lúc này bên trong cánh cửa phía sau truyền đến tiếng của Mạnh Cương:“Mộc Hàn Hạ!”
Cả người Mộc Hàn Hạ cứng đờ, nhanh chóng bước đi, Lâm Mạc Thần thấy cô như vậy, lập tức cầm lấy cánh tay cô:“Bên trong là Mạnh Cương?”
Sắc mặt Mộc Hàn Hạ cố chấp, giơ tay lau nước mắt:“Tôi không sao.”
Lâm Mạc Thần nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên cởi áo vest ra, khoác lên người cô:“Tôi đưa cô ra ngoài.”
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.
Áo vest còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh ta, bọc lấy người cô, cũng chắn không khí lạnh buổi đêm, tay anh ta đặt trên vai cô, không buông ra, khẽ ôm cô đi ra ngoài.
Nước mắt Mộc Hàn Hạ lập tức rơi xuống, cúi đầu.
“Tôi có chút chuyện phải đi trước, mọi người cứ tiếp tục uống đi. Cứ như vậy nhé.” Lâm Mạc Thần cúp điện thoại, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.
Mộc Hàn Hạ ngồi phía sau đã co rúm người lại, bọc chặt trong áo vest của anh ta, tựa vào một góc xe, tấp giọng nói:“Cám ơn anh, Lâm Mạc Thần.”
Lâm Mạc Thần im lặng khởi động xe.
Xe đi trên cầu vượt, toàn thành phố đã lên đèn, Lâm Mạc Thần mở cửa kính xe, gió từ từ thổi vào, Mộc Hàn Hạ ngồi thẳng, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Có muốn báo cảnh sát không?” Anh ta hỏi.
Mộc Hàn Hạ im lặng đáp:“Không.”
Một lát sau, cô nói tiếp:“Anh ta vẫn chưa thực hiện được.”
“Cô không phải là người ngu ngốc, tại sao lại không bảo vệ được mình?” Anh ta nói.
“Là tôi quá ngây thơ.” Mộc Hàn Hạ đáp,“Trên đời nào có nhiều vận khí tốt như vậy. Về sau tôi sẽ bảo vệ mình thật tốt, anh đừng nói nữa.”
Anh ta liếc nhìn cô, sau đó thực sự trên đường đi không nói nữa.
Lâm Mạc Thần không nghĩ tới Mộc Hàn Hạ lại ở một nơi như vậy, anh ta biết cô không giàu có, nhưng ít nhất cũng là xuất thân trong một gia đình khá giả.
Nhà ngang hoang tàn, đường đất, cỏ dại, bẩn thỉu cũ kĩ sắp mục nát, không có đèn đường, cũng không có bất cứ bóng người nào.
Nơi này còn cách nhà Mộc Hàn Hạ một đoạn, nhưng con đường cũng không bằng phẳng,
Mộc Hàn Hạ nói:“Tôi xuống xe ở đây thôi, phía trước khó đi lắm.”
Lâm Mạc Thần liếc nhìn con đường tối om phía trước nói:“Phía trước đi như thế nào? Tiếp tục đi thẳng à?”
Mộc Hàn Hạ đành đáp:“Ừ.”
Con đường xóc nảy, đèn xe lung lay chạy tới dưới nhà cô.
Lâm Mạc Thần ngừng xe, hai tay vẫn đặt trên vô lăng, nhìn cô từ kính chiếu hậu, Mộc Hàn Hạ cởi áo vest cười nói:“Cám ơn anh. Tôi lên nhà đây.”
“Ừ.”
Chờ cô đi vào trong tòa nhà, Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn tòa nhà có tầng có đèn, có tầng không, còn tiếng bước chân của cô trong đem khuya tại xóm nghèo này vô cùng rõ ràng, cuối cùng cô dừng ở tầng cao nhất, anh ta nghe thấy tiếng cô lấy chìa khóa mở cửa, cuối cùng đóng cửa lại.
Lâm Mạc Thần nhìn ngọn đèn nhà cô được bật sáng rồi mới từ từ lái xe rời đi.