Đọc truyện Mạc Nhất, Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em! – Chương 8: Ra đi
Cuộc sống vẫn diễn ra như cũ, nhưng con nguời đã thay đổi mất rồi, Tiêu Hà lãnh đạm còn tôi thì luôn xum xoe lấy lòng. Rất muốn nói “xin lỗi em” nhưng lời chẳng thốt ra đuợc. Muốn em nổi giận nhưng ngựơc lại đôi mắt em lạnh lùng mà ngạo nghễ nhìn tôi, miệng câm như hến. Tôi vụng trộm khóc ở trong lòng, Tiêu Hà, Tiêu Hà, chị yêu thuơng em thật lòng, nếu em không thể chấp nhận được tình yêu của chị xin em hãy nói ra, chị sẽ sửa, chị sẽ cố gắng kiềm chế tình cảm của chính mình, tuyệt không để nó trở thành gánh nặng cho em đâu, chỉ cần em nói, một câu thôi, một câu “không thích” là chị sẽ hết hy vọng.
Nhưng Tiêu Hà vẫn yên lặng, một chữ cũng không nguyện nói với tôi, càng không có quở trách. Lạnh lùng, làm chuyện của em. Trái tim tôi co ro, nhưng không thể bớt yêu em thêm chút ít. Tiêu Hà, Tiêu Hà tình yêu của chị khiến em không thể chịu đựng đến thế sao?
Trong không khí lạnh lùng ấy kỳ thi đại học diễn ra. Lúc điền đơn nguyện vọng, tôi có hỏi Tiêu Hà, em muốn điền tên đại học nào, em chỉ lãnh đạm nói là đại học A, đại học A sao? Không phải đại học C? Đại học A ở thủ đô phuơng bắc xa xôi, còn đại học C ở ngay Lạc thành, tôi còn nhớ khi em mới đỗ trung học tôi đã hỏi qua tương lai em muốn học truờng đại học nào, em chẳng hề nao núng mà khẳng định với tôi là đại học C. Thì ra Tiêu Hà đã hận tôi tới mức này rồi, em hận tới mức không muốn sống bên tôi nữa. Tim tôi như rơi vào hầm băng, nhưng không dám đi khuyên em sửa nguyện vọng trong đơn, tôi đã không còn tư cách.
Hai ngày thi đại học, tôi đứng ở cổng truờng thi chờ đợi. Dựa vào thành tích của Tiêu Hà, vào đại học A là không thành vấn đề, cho nên tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì Tiêu Hà của tôi giỏi giang quá, còn lo là vì hai tháng nữa em sẽ đi khỏi Lạc thành, rời xa tôi. Rời khỏi mái ấm của chúng tôi. Tiêu Hà, em nhẫn tâm đến mức có thể không cần mái nhà chúng ta bên nhau năm năm qua hay sao?
Một hồi lâu, phơi nắng dưới ánh mặt trời khiến tôi choáng váng, trời đất quay cuồng tôi ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đến khi tỉnh lại, vội nhổ kim truyền chạy về phía trường thi thì cô ý tá vội vàng nói với tôi phải cẩn thận, đứa trẻ trong bụng tôi không thể chịu đựng thêm một sự kích động nào nữa. Đứa trẻ?! Tôi mang thai? Có phải là vào cái đêm không khống chế nổi đó không? Là con của tôi và Tiêu Hà? Thật vậy chăng? Thật thế sao? Tay xoa xoa lên bụng, ở nơi này có giọt máu của nam nhân tôi yêu nhất! Cảm động lệ nóng dâng lên trong hốc mắt. Phải đem tin vui này báo cho ba ba của con mới đuợc. Nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa mới hết giờ thi, còn kịp, trước tiên phải nói cho em hay tin này mới được.
“Tiêu Hà!” Tiêu Hà không kiên nhẫn từ từ đi tới, tôi đưa cho em một chai nước.
“Chị có chuyện muốn nói với em.” Tôi lấy lòng nói. “Ừ!” “Em có—em có—em làm bài thi thế nào?” lời đến miệng lại thay đổi.
“Hoàn hảo.”
“Hoàn hảo?!” Vậy thì vào đại học A chẳng là vấn đề gì. Trái tim đang hân hoan nhanh chóng bị một chậu nứoc lạnh băng tạt vào. Nhanh lắm, em sẽ phải ra đi, em liệu có thể chấp nhận chuyện có một đứa trẻ hay không? Sẽ không đâu, không thể nói, tôi không thể nói, nếu nói ra Tiêu Hà nhất định sẽ tức giận. Bỗng nhiên tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Đảo mắt một cái đã có kết quả, Tiêu Hà là thủ khoa của cả tỉnh. Cuối cùng sau hai tháng ủ rũ khuôn mặt em lần đầu tiên tuơi cuời.
“Tiêu Hà, em nhất định phải học ở đại học A hay sao?” Tôi run run hỏi.
“Phải.” Giọng nói thật kiên quyết.
Em đi rồi, chị và con phải làm thế nào bây giờ? Tôi không dám cũng chẳng thể nói ra. Tiêu Hà, em rất mong muốn ra đi, nếu nói với em chuyện đứa trẻ, em nhất định sẽ càng hận tôi, sẽ cướp đi đứa con của tôi. Tôi hoảng sợ che lấy bụng rùng mình một cái. Tôi không thể mất con, con là sợi dây duy nhất kết nối tôi và Tiêu Hà.
Mang thai hơn hai tháng những phản ứng đầu tiên của cơ thể bắt đầu xuất hiện, ghê cổ, buồn nôn. Tôi không dám ăn cơm ở nhà, đến trường tìm một tiệm ăn sạch sẽ ở gần ăn rồi mới về, chỉ sợ về nhà ngửi thấy mùi thức ăn sẽ chạy vào nhà vệ sinh nôn mất.
Tuy là bây giờ Tiêu Hà chẳng để ý. Nhưng vẫn có người thấy lạ, Bình lo lắng nhìn tôi, hỏi có phải tôi mang thai hay không. Tôi kiên quyết lắc đầu phủ nhận nói là bị đau dạ dày. Bình, cô ấy đã từng sinh con lại rất quan tâm đến tôi, nhưng tôi vẫn không thể nói. Sao tôi có thể nói cho cô ấy những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Tiêu Hà chứ.
Nói ra, chỉ sợ lúc đó bạn bè cũng chẳng thể làm nữa, dù sao đạo đức nhà giáo của tôi đã quá bại họai.
Đuợc bốn tháng, bụng tôi đã bắt đầu nhô lên, tôi che lấp bằng cách mặc những chiếc áo rộng thùng thình. Mà ngày nhập học của Tiêu Hà đã tới.
Buổi tối trứơc ngày đó, tôi đem sổ tiết kiệm là toàn bộ tài sản của tôi cho em, trong đó là một năm học phí và phí sinh hoạt nửa năm. Em lạnh lùng cự tuyệt, nói mình có đủ rồi. Tôi muốn em cầm, nói đó là tâm ý của tôi. Em đã nhận. Ở sân bay tôi mang hết tất cả tình yêu đắm đuối nhìn theo em lên máy bay. Xoay nguời, nuớc mắt rơi như mưa, Tiêu Hà, em đã có con rồi, em đã là ba ba rồi đấy biết không? Tiêu Hà, em có biết chị yêu em đến nhưòng nào, luyến tiếc em đến nhưòng nào! Tiêu Hà!