Đọc truyện Mạc Nhất, Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em! – Chương 20: Phiên ngoại: Tiêu Điệp
Rất nhiều năm trước, tôi cũng là một cô gái ngây thơ trong sáng. Núi sông quê hương tạo nên con người tôi đơn thuần giản dị như thế, nhưng vì gia cảnh nghèo khó tôi buộc phải tới Lạc Thành làm công nuôi em trai ăn học.
Lúc làm phục vụ ở khách sạn, vì không cẩn thận mà đánh đổ canh vào một người nhìn có vẻ rất dữ tợn, ông ta muốn tôi liếm sạch canh trên người ông ta, tôi sợ phát khóc. Một người mặc đồ tây ở đằng sau đã giúp tôi giải vây.
Tôi rất cảm kích anh ấy, sau đó anh ấy cũng hay tìm tôi đi chơi, còn đưa tôi đến trung tâm bách hóa mua quần áo, thứ mà những cô gái trẻ tuổi vẫn hay thích.
Rồi một ngày, anh ấy mời tôi đi ăn cơm tây rất đắt tiền, tửu lượng của tôi không tốt chẳng mấy chốc đã say khướt mà lên xe anh ấy, tỉnh lại thấy mình trần như nhộng nằm trên giường, còn anh ta thở hổn hển ngồi giữa hai chân tôi.
Tôi khóc van xin anh ta buông tha cho tôi, nhưng anh ta lại thẳng tay tát tôi hai cái, còn nói anh ta tiêu bao nhiêu tiền vào tôi chẳng phải là để như thế hay sao. Con gái mất trinh còn tư cách gì mà sống trên đời này nữa, tôi muốn chết, lại sợ cha mẹ mẹ già ở nơi quê nhà thương tâm, còn người cưỡng gian tôi lại tự nói rằng anh ta sẽ nuôi tôi, cứ thế, tôi bỏ việc đi theo người đàn ông đầu tiên trong đời.
Ban đầu hắn đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng toàn tâm toàn ý đi theo anh ta, muốn sinh con cho anh ta, nhưng một ngày vợ anh ta tìm tới cửa, kéo tóc đánh chửi tôi.
Anh ta lừa tôi, anh ta đã kết hôn rồi, tôi chỉ là “vợ hai” anh ta nuôi ở bên ngoài, tôi bắt đầu khóc lóc, anh ta thấy phiền, liền đem tôi ột người khách khác. Người kia là một ông già, ông ta trói tôi trên giường tra tấn tôi một cách rất biến thái, khi tôi vô cùng hận tất cả đàn ông trên thế giới này, tôi muốn trả thù bọn họ, tôi cũng muốn đùa giỡn với bọn họ. Trong gương tôi thấy mình rất đẹp, trong các buổi tiệc rất nhiều đàn ông nhìn cơ thể tôi mà chảy nước miếng.
Có thể không đẹp sao?
17 tuổi là cái tuổi đẹp nhất của người con gái, cũng chính là lúc tôi dùng đôi mắt huyền long lanh ngập nước và cặp chân dài khiêu khích bọn họ.
Đàn ông, đều có tính này, tôi dụ hoặc bọn họ vừa không cho bọn họ dễ dàng có được.
Của ngon không được ăn, thực là cám dỗ, liền cho họ chút ngon ngọt.
Tôi trở thành Tiêu Điệp-gái bao đáng thèm muốn nhất trong xã hội thượng lưu đất Lạc Thành. Trong lòng đàn ông tôi giống như yêu tình, khiến người ta muốn ngừng mà không được, càng giống như moocphin.
Còn tôi đã quên mất mình còn một cái tên —Tiêu Xuân. Khi không biết là lần thứ bao nhiêu tôi đi nạo thai nữa, bác sĩ nói, nếu không giữ cái thai lại thì tương lai tôi không bao giờ còn khả năng sinh sản nữa.
Chẳng nhẽ Tiêu Điệp tôi cả đời này tồn tại chỉ là món đồ chơi cho đàn ông thôi hay sao? Ít nhất tôi cũng phải giữ một cái gì đó nho nhỏ ình chứ.
Sinh đứa trẻ ra, lại không biết là con của người nào, vậy thì gọi “Tiêu Hà” đi. Rồi mới biết có nhiều thứ thật phiền toái, tôi ghét nhất là thay tã lót gì gì đó, thuê một bảo mẫu, tiếp tục cuộc sống phóng đãng của bản thân.
Lúc 33 tuổi, cơ thể tôi đã xuống cấp rõ ràng, dung mạo không còn giống những cô gái trẻ 20 tuổi. Vừa hay có một kẻ muốn bao dưỡng tôi, tôi vui vẻ đồng ý với hắn, Bỏ qua Tiêu Hà, đứa trẻ lớn như thế không thể nào đói chết được, vài năm nữa là sống tốt ngay không cần phải dựa vào ai nữa.
Tôi lấy số tiền tích cóp bao năm ra kinh doanh lại bị kẻ kia lừa lấy hết. Cuộc sống vất vả qua ngày, gặp lại Tiêu Hà. 9 năm không gặp, Tiêu Hà đã lớn và rất đẹp trai, không hổ là con của Tiêu Điệp tôi.
Con vẫn thương mẹ, đưa tôi tới biệt thự của nó. Nhưng tôi thật sự không hề vừa lòng con dâu. Con tôi giỏi giang như thế, con dâu vừa già vừa xấu sao có thể xứng với nó chứ. Là giáo viên không có liêm sỉ đi câu dẫn học trò, ngay cả con cũng sinh rồi. Tôi đối phó với cô ta khắp nơi, phúc của con đương nhiên là để người mẹ hưởng, làm sao có thể cho vào nhà một kẻ khó ưa như thế vào nhà hưởng phúc cùng. Tôi giáo huấn cô ta, cô ta lấy bông nhét vào lỗ tai, thật sự là làm phản rồi, trong mắt cô ta không có thấy mẹ chồng như tôi tồn tại! Cô ta dám đẩy tôi, được lắm xem con trai tôi xử lý cô ta như thế nào.
Con cho cô ta một cái tát, nhưng biểu tình của con lại cho tôi thấy rằng đó không phải con tự nguyện.
Về nhà, nhà cửa trống rỗng, không có hương thơm thức ăn, Mạc Nhất đúng là quá nhàn hạ rồi, con tôi mắt đỏ hoe đi từ trên lầu xuống, tôi chuẩn bị trách cứ thì bị bộ dáng tuyệt vọng của con dọa, Mạc đi rồi, con tôi cũng bảo tôi cút, ném tiền vào mặt tôi rồi bảo rằng nó không muốn gặp lại tôi nữa.
Thật vất vả mới tìm được con mình, sao tôi có thể đi, tôi cũng bắt đầu đi tìm Mạc Nhất với con. Mấy ngày qua, cuối cùng tôi đã hiểu, Mạc Nhất mới thực sự chính là người con tôi để ý, người yêu. Tôi bỏ con lại, còn đuổi người con yêu đi. Tiêu Hà điên rồi, tìm vợ đến phát điên, công việc cũng không cần, đi hết thành phố này tới thành phố khác, hết trường học này đến trường học khác, buổi tối cầm ảnh vợ ngắm đến si ngốc. Mạc Nhất thật quá may mắn, may mắn vì có một người đàn ông như thế yêu cô ấy, lúc cả ngủ cũng gọi tên!
Tiêu Hà nói tìm được Mạc Nhất rồi, sau đó 1 buổi tối không về, nửa đêm hôm sau con về, không hề vui mừng như ngày hôm trước, hai mắt vô hồn không tiêu cự, trống rỗng mờ mịt. Tôi gọi thế nào con cũng không trả lời, gọi phục vụ phòng tới giúp, con cũng không thưa.
Lấy chìa khóa dự phòng của khách sạn mở cửa, Tiêu Hà ôm bình rượu ngẩn người, tôi vỗ vỗ vào người con, con cũng không ngẩng đầu. Chẳng lẽ Mạc không tha thứ cho chúng tôi, cô ấy rất yêu Tiêu Hà không phải sao?
Tôi tìm đến Mạc Nhất, thái độ lạnh nhạt của cô ấy nói cho tôi biết, Mạc không còn là Mạc Nhất trước kia. Tôi xin cô ấy tới gặp Tiêu Hà, chỉ cần cô ấy đồng ý gặp Tiêu Hà, dù có muốn tôi quỳ xuống tôi cũng bằng lòng.
Thời khắc nước mắt tôi rơi, Mạc Nhất không đành lòng. Mạc Nhất, tha thứ cho Tiêu hà, tha thứ cho tôi.
Tiêu Hà và Mạc Nhất kết hôn thật sự. Lễ cưới tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất Lạc Thành. Tôi không thể cho hai đứa lễ vật gì, nhưng có thể cho chúng lời chúc phúc chân thành nhất. Bức thư tôi viết đã hoàn thành đút trong phong bao lỳ xì.
Tôi rời khỏi Lạc thành.
Cố hương nơi tôi đã rời đi lúc mới 15 tuổi, bây giờ tôi cần phải trở về rồi.
Tiêu Hà, Mạc Nhất: đợi khi các con nhìn thấy phong thư này mẹ đã ở quê của mẹ rồi. Đó là một thôn nhỏ ở vùng núi rất đẹp.Mấy chục năm trước mẹ đã từng mơ, mơ về mẹ hiền lành cha đôn hậu, bây giờ mẹ cần phải về rồi, quỳ lạy xin cha mẹ tha thứ. Các con không cần tìm mẹ, mẹ muốn dùng nước suối quê hương tẩy sạch dơ bẩn của chính mình, sau đó chăm sóc nhà cửa, an tường dưỡng lão.
Tiêu Hà, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ chưa từng có một ngày có trách nhiệm của một người mẹ, còn để con bị người đời nhạo báng là con rơi, xin con tha thứ cho người mẹ này.
Mạc Nhất, xin tha thứ ẹ đã sỉ nhục con, cảm ơn con, cảm ơn con đã nuôi dưỡng Tiêu Hà, cũng cảm ơn con đã dạy Tiêu Hà thành một người xuất sắc như thế. Còn sinh ra cháu nội đáng yêu như Đồng Đồng. Bây giờ mẹ đem Tiêu Hà giao lại cho con, xin con hãy thương yêu lấy nó. Mẹ không thể cho các con cái gì, nhưng mỗi ngày mẹ sẽ cầu nguyện cho các con bình an hạnh phúc.
Tiêu Xuân dừng bút.