Đọc truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách – Chương 31: Không Biết Nhìn Người
Edit & Beta: Ami Cuteo >
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, ánh mặt trời ấm áp chiếu phủ lên khuôn mặt của cô gái đang nằm trên ghế salon, thân hình quyến rũ được bọc bởi một bộ váy bằng lụa màu trắng, mắt cá chân kiều nộn lộ ra ngoài khiến người ta nghĩ muốn cắn một ngụm. Mạc Nghiên thất thần nhìn chằm chằm hồ bơi cách đó không xa. Thỉnh thoảng cô nhíu mày hay nhẹ cắn môi đỏ. Ta có thể nhận thấy cô gái đang rất ủy khuất khiến người khác đau lòng. Thật lâu sau, cô cuộn thân mình thành một đoàn rồi thở dài chán nản rũ mắt, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ để trên đầu gối, nước mắt như mưa mê mang nhìn chằm chằm mặt cỏ xanh biếc, cô trộm hít hít cái mũi xong lại dùng váy lụa cao cấp chà lau nước mắt của mình.“Nghiên Nghiên, sao con lại ngồi ở trước gió thế này? Thế này thì sẽ bị cảm lạnh mất.” Mạnh Hinh xách theo một cái chăn mỏng bao bọc lấy thân hình đơn bạc của con gái. Bàn tay bà ấm áp vỗ về chơi đùa sợi tóc mềm mại. Bà nhìn con gái đáng yêu cọ lòng bàn tay của mình thì liền cảm thấy trong lòng như được hòa tan, bà sủng nịch nhìn con gái. Bà không phải không phát hiện con gái mình có sự thay đổi vì từ sau khi con gái phát sốt, con gái đã trở nên hiểu chuyện hơn! Trong lòng bà vừa cảm thấy vui mừng vừa chua xót. Bà cảm thấy con gái nhà bà lớn lên sẽ không cần bà nữa nhưng không nghĩ rằng con gái bà lại gặp phải chuyện tàn khốc như vậy. Trái tim bà giống như bị người ta đâm trúng, vết cắt đang không ngừng chảy máu. Ngày thường, bà hay ở cạnh con gái vì sợ con gái sẽ luẩn quẩn trong lòng nhưng khi bà nhìn thấy tinh thần của con gái đã khôi phục ổn định thì liền cảm thấy an tâm. Chỉ tiếc là con gái lại thường xuyên ngẩn người. Bà biết đó là vì miệng vết thương vẫn ở trong tim con gái nhưng khi thấy tinh thần con gái từng ngày trở nên tốt hơn lên thì bà cảm thấy có hy vọng vô cùng. Bà hy vọng thời gian có thể chậm rãi vuốt phẳng miệng vết thương của con gái.
“Mẹ.” Không muốn để Mạnh Hinh lo lắng cho mình, cô giơ lên khuôn mặt nhỏ rồi tươi cười sáng lạn, bàn tay mềm ôm lấy eo Mạnh Hinh và dùng đầu cọ cọ bà.
“Ngoan, chúng ta vào bên trong ngồi, bên trong rất ấm áp.” Mạnh Hinh kéo tay nhỏ mang cô vào nhà + bảo dì giúp việc chuẩn bị ca cao nóng cho Mạc Nghiên. Nhìn con gái uống từng ngụm giống như con vật nhỏ đáng yêu, bà liền muốn gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực và không bao giờ buông ra nữa.
“Thân thể bảo bối đã tốt hơn chưa? Có chỗ nào không khỏe không?” Mạc Vũ Hạo mới vừa rời khỏi cuộc họp ở công ty liền lập tức chạy về nhà làm bạn với con gái bảo bối của mình. Mạc Vũ Hạo kéo lỏng cà vạt lộ ra xương quai xanh màu đồng cổ gợi cảm nhưng không mất đi khí chất nho nhã. Ông bước nhanh đi hướng vị trí của vợ yêu và con gái. Ông dùng tay vỗ nhẹ lên đầu của Mạc Nghiên, đáy mắt mang theo nùng liệt sủng nịch và quan tâm.
“Con đã khá hơn nhiều rồi!” Cô cười nhìn ba ba anh tuấn. Cô rất cảm động khi nhìn thấy ánh mắt sủng ái + quan tâm của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh. Cô cảm thấy cô không chỉ có một mình.
“Ngoan, ba hỏi con….. Ngày đó ở Điện Phủ, có phải là Phương Thiên Tâm tiễn con ngồi lên xe sao?” Đợi tinh thần con gái ổn định, ông lúc này mới hỏi vấn đề mà ông và lão bà đều hoài nghi. Nhìn Mạc Nghiên nghe được vấn đề này, nụ cười sáng lạn ban đầu chậm rãi biển mất, trên mặt có chút khiếp sợ + sợ hãi. Mạc Nghiên không ngừng lắc đầu và lầm bầm nói nhỏ: “Không có… Không có… Khi đó…. Con khiêu vũ hơi mệt nên trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi…. Sau đó… Cô ta đưa cho con một chén rượu rồi bởi vì tâm tình không tốt nên con uống hơi nhiều. Cô ta bảo con đi nhà vệ sinh rửa mặt…. Nhưng không ngờ rằng….. Ô…….” Vì nhớ lại những chuyện đã xảy ra, sự bị thương + sợ hãi lại lần nữa hiện lên trong óc cô.
“Được rồi, ba hiểu rồi, không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Mạc Vũ Hạo xông lên trước ôm thân mình nhỏ yếu của con gái vào lòng. Bờ ngực dày, rộng của ông mang lại cho cô cảm giác an toàn. Đợi nữ con gái bình ổn lại cảm xúc, Mạc Vũ Hạo mới chậm rãi nói ra.
“Ba tìm được điện thoại của con ở trong Điện Phủ. Đúng là khoảng 10h có nhật ký cuộc gọi gọi cho Phương Thiên Tâm. Mà cô ta lại kiên trì nói đã tiễn con lên xe và sau đó cũng đã nhận được tin con về nhà qua điện thoại.”
“Không có…. Con để điện thoại với ví tiền ở trên sô pha. Con không có mang đi WC…”
Nhìn con gái nôn nóng lắc đầu với mình và Mạnh Hinh mong họ tin tưởng, trong lòng Mạc Vũ Hạo liền cảm thấy chua xót + phẫn nộ.”Đừng khóc, ba và mẹ tin tưởng con. Chúng ta cũng đã hoài nghi là Phương Thiên Tâm giở trò quỷ, nhưng… Với thế lực và nhân mạch của ba thì không có cách nào lấy được chứng cứ chứng minh là cô ta làm. Bảo bối, thực xin lỗi, ba mẹ không thể lấy lại công bằng cho con.”
“Không sao cả, con biết ba và mẹ đã rất nỗ lực. Con cảm ơn hai người vẫn luôn bồi ở bên con. Nếu không có hai người, chắc con sẽ điên mất.” Nghe ba Mạc Vũ Hạo nói lời xin lỗi, cô liền cảm thấy khổ sở vì đây là lỗi của cô. Do cô ham chơi + không chú ý nên mới có thể phát sinh loại chuyện này. Trên mặt cô đầy nước mắt tiến lên ôm hai người họ. “Ba mẹ đừng lo lắng, con sẽ tránh xa Phương Thiến Tâm một chút! Chỉ có thể trách con không biết nhìn người.” Nhớ tới lúc trước nguyên chủ bị Phương Thiên Tâm xúi giục gây sự cùng với nội dung tiểu thuyết là nguyên chủ đột nhiên tìm người cường bạo Diệp Linh, cô liền cảm thấy nguyên chủ quá ngốc + quá ngu xuẩn, dễ dàng bị lừa bịp và lợi dụng. Sao nguyên chủ lại có khả năng đi ra ngoài lần nào cũng đều đúng dịp bắt gặp bên cạnh Long Ngạo Thiên có cô gái khác? Nguyên chủ còn tưởng rằng: Phương Thiên Tâm tốt bụng nên nói cho cô ấy biết. Aiz, Mạc Nghiên chỉ có thể thở dài trong lòng.