Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 200: Không được cũng phải được


Đọc truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách – Chương 200: Không được cũng phải được

Edit & Beta: Su Bà Bà

“Cho hỏi vừa nãy các cậu có thấy 1 cô gái ăn mặc lễ phục dạ hội màu đen nào đi ngang quay đây hay không? ″ Tư Đồ Dịch hỏi nhân viên ở quầy phục vụ.

“Xin hỏi có chuyện gì sao? ′′ Trong đó có một người phục vụ với sắc mặt có chút đề phòng hỏi, quy định của nhân viên bọn họ là không thể tùy ý để lộ ra tin tức của khách hàng. ″Cô ấy là bạn gái của tôi. ′′ Diệp Hàn Ngự rút một tấm danh thiếp từ trong túi ra rồi trầm giọng nói, trong giọng điệu mơ hồ có chút nôn nóng.

Người phục vụ mắt nhìn danh thiếp, phía trên có ghi Thủ trưởng Diệp Hàn Ngự. Hai người ngay lập tức đối diện mặt với nhau. ″Ách, dạ có, hình như cô ấy uống say, cùng đi còn có một người đàn ông tự xưng là bạn trai của cô ấy.”

“Đưa tôi thẻ khóa của phòng đó.”


“Dạ thưa, vì bảo mật sự an toàn của khách hàng nên chỗ chúng tôi chỉ có thẻ phòng chính. Ngoài thẻ phòng chính ra thì còn có chìa khóa phòng nhưng phần lớn chìa khóa phòng đều được đặt ở bên trong rương bảo quản… Để lấy thì cần phải có quản lý của chúng tôi tiến hành chứng thực thân phận thì mới có thể vào. Nhưng quản lí của chúng tôi đã về nhà trước vì trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện gấp… À mà thẻ phòng còn có thể được phục chế…”

Ánh mắt của 5 người đàn ông chuyển sang âm lãnh, ngay lập tức, cả không gian an tĩnh vô cùng, lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng động của một cây châm rơi xuống trên mặt đất cũng đều có thể nghe thấy. Giọng của nhân viên phục vụ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là cúi đầu và không dám mở miệng nói tiếp.

“Bọn họ ở phòng nào? Hiện tại ngay lập tức phục chế thẻ phòng đó.”

“950…”

Cung Kỳ Diệp mím chặt cánh môi rồi vừa đoạt thẻ còn thừa từ trong tay người phục vụ vừa nói với hắn ta: ”Các cậu canh giữ ở đây, phong bế lầu 9, ngăn cản tất cả khách khứa, nhớ kỹ là không được cho phép bất luận kẻ nào tới gần căn phòng cuối kia.”

“Có biện pháp gì sao?” Mộc Trạch Uyên nôn nóng mà đẩy đẩy mắt kính hỏi Cung Kỳ Diệp.

“Không được cũng phải được, nhìn di động xác nhận vị trí của Nghiên Nhi đi.” 5 người đàn ông bước nhanh về phía căn phòng cuối lầu 9. Cung Kỳ Diệp vừa chạy vội vừa rút từ trong túi quần ra mấy cái ống thép, ngón tay linh hoạt mà đùa nghịch, có vài tiếng vang thanh thúy vang lên. Anh nhanh chóng lắp ráp chúng thành một thứ vũ khí nguy hiểm. Sau đó, kéo chiếc vòng cổ hình thoi mang tính trang trí ở trên cổ xuống, ngón cái nhẹ ấn, bên phía kia hơi hơi nhếch lên một góc. Anh móc hai viên đạn được giấu ở bên trong ra rồi vội vàng lên đạn.


Chỉ mới ngắn ngủn vài giây, Cung Kỳ Diệp đã lắp ráp súng ống hoàn chỉnh rồi mở chốt bảo hiểm ra xong liếc nhau với Diệp Hàn Ngự. Vừa nhìn khóa phòng cảm ứng, đồng thời, Cung Kỳ Diệp nả một phát súng với bảng khóa cửa phòng, viên đạn cường hãn cải trang này ngay cả pha lê cũng có thể xuyên thấu nên cửa phòng bạc nhược kia khó có thể ngăn cản. Khoá cửa ngay lập tức thủng một lỗ to, chân dài dùng sức đá cái, phòng trong đập vào mắt không sót gì.

Tình cảnh trước mắt gần như bức điên 5 người đàn ông, bảo bối âu yếm của bọn anh giờ phút này cư nhiên lại bị mấy tên đàn ômg dơ bẩn kia khinh nhờn. Cung Kỳ Diệp bắn viên đạn về phía tên đàn ông trước người Mạc Nghiên. Viên đạn vừa rời khỏi nòng súng thì bay nhanh với vận tốc ánh sáng, hung hăng bắn xuyên qua xương bánh chè và màng gân của tên đàn ông đó. Có thể nghĩ, hắn ta giờ đây chỉ có một kết cục duy nhất là què chân suốt đời.

“Làm gì vậy, a… Chân của tôi… A…”

Đang chuẩn bị hưởng thụ lễ vật điềm mỹ kia thì lại bị một đám khách không mời mà đến quấy rầy. Còn chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy đầu gối nhũn ra một trận, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến hắn ta quỳ rạp xuống đất, mà đôi tay vốn vuốt ve hai chân của Mạc Nghiên kia giờ đây lại run rẩy mà vuốt ve đầu gối mất đi tri giác đang không ngừng đổ máu của mình.

“Các người… Giết người… A… Đau…”

“Tạm thời tha cho hắn ta đã, đợi đến lúc ép hỏi ra người đứng sau chuyện này xong thì sẽ chậm rãi tra tấn…” Mộc Trạch Uyên túm tay Cung Kỳ Diệp và ngăn cản hành động muốn bắn nát yết hầu những tên đàn ông kia của anh.


Tư Đồ Dịch nhanh chóng cởi bỏ trói buộc hai tay của Mạc Nghiên rồi dùng khăn trải giường bao vây lấy thân mình cô, sau đó cẩn thận mà kiểm tra. Thấy bé con hoàn hảo vô khuyết, anh lúc này mới buông tâm. Nhìn phía trên đồng thể trắng nõn có một đám dấu vết đen nhánh, đáy mắt anh hiện lên khói mù cùng lệ khí. Đột nhiên nhìn đến trên cánh tay cô có một điểm đỏ như lỗ kim, sắc mặt anh ngay lập tức xanh mét. Tư Đồ Dịch quay đầu lại gầm nhẹ, đôi con ngươi lạnh lẽo tràn đầy sát ý. ”Các người đã tiêm thuốc gì cho cô ấy?”

Thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa liền sẽ thành công… Rốt cuộc là sai ở chỗ nào… Tên đàn ông tiêm thuốc Mạc Nghiên đang không ngừng hồi tưởng lại. Kế hoạch của hắn phi thường hoàn mỹ a, vì sao… Vì sao…

“A nha… Là hắn ta…. Là hắn ta tìm tới chúng tôi… Lúc chúng tôi tiến vào thì cô ấy cũng đã bị tiêm thuốc… Đừng đánh… Cầu xin các cậu… Ngô…..”

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.