Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 193: Eudaimonia


Đọc truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách – Chương 193: Eudaimonia

Edit & Beta: Su Bà Bà

“Đó là ai a..”

“5 ông hoàng của Đế Đô…!”

“Trời ơi! Sinh thời (trong lúc còn sống) cư nhiên có thể nhìn thấy 5 người bọn họ, thật không uổng công tới đây ngày hôm nay.”

“Ai là 5 ông hoàng của Đế Đô?”

“Xuy, đúng là kiến thức hạn hẹp, Quân giới Cung Kỳ Diệp, Chính giới Diệp Hàn Ngự, Pháp giới Mộc Trạch Uyên, Y giới Tư Đồ dịch cùng với Thương giới Tiêu Mục Thần.”

(Quân đội – Chính trị – Pháp luật – Y học – Thương nghiệp)


“Vậy cô gái kia là ai? Cô ta dựa vào cái gì mà được đứng ở bên người bọn họ?”

“Cô gái đó là… Đại tiểu thư của nhà họ Mạc đúng không?”

“Chẳng phải mấy hôm trước cô ta mới vừa giải trừ hôn ước sao? Sao bây giờ lại nhanh chóng leo lên người đàn ông khác vậy… Quả nhiên là đồ hồ ly tinh đáng ghê tởm…” Trong giọng nói hàm chứa sự ghen ghét trắng trợn.

Ở đây, có không ít người ngay lập tức chuyển ánh mắt về phía người phụ nữ mới vừa phát ra âm thanh hồi nãy. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của người phụ nữ kia vặn vẹo, trong mắt hàm chứa ánh mắt ghét đố (ghen ghét + đố kỵ) khiến những người xung quanh khi nhìn đến bộ dạng này của ả ta đều lắc đầu. Những người thông minh đều tránh xa chỗ ả ta đứng bởi vì sợ mấy câu mà ả ta vừa nói không chịu suy nghĩ sẽ đem lại tai họa và lây sang cả người mình.

Mắt đen đạm mạc hiện lên một tia lạnh băng xong bất chợt khôi phục bình tĩnh, Tiêu Mục Thần nhẹ phất tay trái. Tên đàn ông mặc vest đen đứng bên cạnh liền nhẹ nhàng gật đầu rồi đi về phía mới vừa rồi phát ra âm thanh. Chỉ thấy hắn giơ tay lên với người phụ nữ và nói nhỏ: ”Vị tiểu thư này, thật ngượng quá, bởi vì cô đã quấy loạn không khí của Hội đấu giá nên giờ xin mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Dựa vào cái gì!? Tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật, anh thì tính là cọng hành nào?” Người phụ nữ khiếp sợ nói, gương mặt đẹp diễm lệ bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo làm lòng người sinh ra chán ghét.

“Kéo đi ra ngoài.” Diệp Hàn Ngự nhếch tươi cười hồ ly, đáy mắt lại hàm chứa một cổ hung ác, khí thế bước người điên cuồng tuôn trào ra ngoài giống như có sóng to gió lớn khiến người khác run rẩy từ sâu tận nội tâm.

Người phụ nữ còn muốn tiếp tục nói cái gì đó thì lại bị bảo an bịt miệng. Bảo an vung tay lên đánh ả ta hôn mê rồi khiêng đi ra ngoài.

Thủy mắt đạm mạc quét qua, môi đỏ hé mở, Diệp Hàn Ngự lại dành trước mở miệng nói: ”Nghiên Nhi, em đừng mềm lòng mà cầu xin cho cô ta.”

“Em không độ lượng đến mức như vậy. Em chỉ muốn nói là các anh đừng vì cái loại người này mà tức giận, chúng ta đi thôi… Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Mạc Nghiên liếc anh một cái.

5 người đàn ông đều vừa lòng gật đầu. Thực tốt, xem ra là Nghiên Nhi không phản đối việc bọn anh thay cô xử lý những người không có mắt đó. Hơn nữa lại còn tri kỷ quan tâm bọn anh đến vậy, sợ bọn anh tức điên thân mình, thật thật là bé con làm lòng người đau.


Nếu Mạc Nghiên biết 5 người đàn ông đang suy nghĩ gì ở trong lòng thì nhất định sẽ trợn trắng mắt. Các anh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là em không muốn mất thời gian nói chuyện với những người đó.

Tiến vào hội trường xa hoa của Hội đấu giá, màn che thật lớn che khuất hậu trường, trần nhà lộng lẫy treo đèn nạm đầy châu báu, đài bán đấu giá lóng lánh rộng lớn, hội trường không còn chỗ ngồi mà chỉ còn sót lại 6 cái ghế hạng nhất dành cho khách quý.

Có không biết bao nhiêu người bất kể là nam hay nữ đều muốn tiến lên bắt chuyện với 5 ông hoàng Đế Đô nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của 5 người các anh ngăn cản bước chân. Tất cả mọi người chỉ đành phải thu hồi ánh mắt tham lam giống như sói đói của mình rồi định vị tầm mắt ở trên tấm màn che và chờ đợi Hội đấu giá này khai mạc.

“Hoan nghênh các vị khách tôn quý đã đến Hội đấu giá từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần này. Tại đây, tôi xin cảm ơn các vị đã thu xếp công việc và bớt chút thời gian để đến đây tham dự. Kế tiếp, bên chúng tôi sẽ triển lãm các hi thế trân bảo được thu thập từ các quốc gia khác trên thế giới, cuối cùng là bán đấu giá, toàn bộ số tiền thu vào sẽ được quyên góp cho các cô nhi viện và quỹ từ thiện.” Giọng nói trầm ổn rộng lượng vang vọng ở trong hội trường đấu giá. Không khí khai mạc trang nghiêm đến cực điểm biểu hiện sự cao cấp cùng tôn quý của Hội đấu giá này.

“Hội đấu giá sắp bắt đầu, món đồ đầu tiên được đem ra đấu giá… Đó là bức tranh thuỷ mặc mà Cổ Ngũ Hi tiên sinh đã vẽ ra… Khí thế bàng bạc của nó làm người khác giống như được đặt mình ở trong đó…. Giá khởi điểm là 300 vạn.”

Phía sau truyền đến thanh âm sạch sẽ lưu loát: ”400 vạn…”

“500 vạn…” Một người khác không cam lòng yếu thế giơ tấm thẻ bài lên. Hội đấu giá từ thiện là dịp để những kẻ nhà giàu có tiền có quyền chứng minh thân phận, mỗi khi thắng thầu hạng nhất thì liền đại biểu sự trả giá của bọn họ.

Những món hàng đấu giá đầu tiên đều được mọi người giơ tấm thẻ bài lên với giá rất rất cao. Thẳng đến khi màn hình chiếu đoạn phim về một cái vòng cổ màu xanh ngọc xa hoa tráng lệ được làm từ kim cương, dẫn tới những người ngồi ở đây đều sôi nổi ghé mắt.


“Chiếc vòng cổ này có tên là EUDAIMONIA, là đồ Hy Lạp cổ. Nó đại biểu cho hạnh phúc. Cho dù trong cuộc đời có phải gặp biết bao nhiêu chuyện khiến mình suy sụp, lo âu, thất vọng, nhưng cũng đừng quên rằng một lần nữa ý thức được bản thân mình hạnh phúc. Giá khởi điểm của nó là 800 vạn.”

Trên hàng ghế ngồi dành cho khách quý ở cách đó không xa có một người phụ nữ thanh tú đang ngồi ở giữa hai người đàn ông tôn quý. Chỉ thấy đáy mắt của người đàn ông ngồi ở bên trái ẩn chứa tràn đầy tình yêu nhìn người phụ nữ một cái xong bất động thanh sắc mà liếc nhau với 3 người đàn ông còn lại: ”Thích sao?”

Diệp Linh chớp chớp đôi mắt rồi hờn dỗi đáp. “Không…”

Nhìn đôi mắt long lanh thanh triệt của cô ta, đáy mắt Âu Dương Vũ tẩm cười: “Chẳng lẽ em cũng không thích việc anh vì em mà mua được nó?” Hai tròng mắt cưng chiều của người đàn ông làm Diệp Linh động dung mà nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cô ta hàm chứa ý cười không thể dấu được.

“1000 vạn!”

Cáo già ngoi lên >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.