Mặc Mạch

Chương 7: Nghênh tân (03)


Đọc truyện Mặc Mạch – Chương 7: Nghênh tân (03)

Lục Nhung đậy nắp ly nước lại, cúi đầu nhìn Trần Mỹ Hoa đang ngồi khép đầu gối vô cùng ngay ngắn.

“Mỹ Mỹ có muốn đi WC không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

Bà nội cậu ngẩng đầu, mái tóc bà hôm nay được thắt bím sừng thả hai bên, tóc vụn hai bên trán đều được vén lên gọn gàng, môi thoa son màu cherry.

“Mỹ Mỹ muốn đi WC với chị gái cơ.” Trần Mỹ Hoa bĩu môi, “Chị gái đâu rồi?”

Lục Nhung trầm mặc một lát, mới nói: “Chị gái không có ở đây, Mỹ Mỹ đi WC với cháu được không?”

Bà nội xụ mặt, có vẻ không vui lắm. Lục Nhung đứng chờ một lát, thấy cô bạn học Mạc Hiểu Hiểu đi đến.

“Mỹ Mỹ đi vệ sinh với cháu nha.” Mạc Hiểu Hiểu năm mười tuổi gặp tai nạn xe cộ phải cắt bỏ chi dưới đầu gối, bố cô cũng qua đời trong tai nạn lần đó, hiện tại chỉ còn cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, ấy thế mà cô bé lại rất yêu cười, tính cách cũng sáng sủa hoạt bát, rất được mọi người yêu thích.

Trần Mỹ Hoa rõ ràng càng thích ở cùng mấy cô bé đáng yêu xinh xắn, bà ngoan ngoãn đứng dậy, nắm lấy tay Mạc Hiểu Hiểu cùng nhau đi WC.

Cả cái lớp 10A5 của Lục Nhung chỉ có duy nhất cậu cùng Mạc Hiểu Hiểu là học sinh đặc biệt, cho nên hai người họ tụ lại cùng nhau trong giờ học quân sự cũng là lẽ đương nhiên.

Phần lớn các học sinh mới đều có nghe nói về điểm đặc biệt của trường Khôn Kiền, nhưng nghe qua chứ vẫn là lần đầu được chứng kiến, trong lớp mấy chục học sinh mỗi người mỗi vẻ, nhìn thấy Mạc Hiểu Hiểu cùng Trần Mỹ Hoa ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy mới mẻ thú vị, về phần trong cái thú vị kia bao gồm mấy phần ác ý mấy phần thiện ý, Lục Nhung cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.

Ba ngày tập quân sự vừa hao phí thể lực lại vô cùng nhàm chán, mấy ngày nay trong lớp cũng dần dần bắt đầu chia bè chia nhóm, Lục Nhung cùng Mạc Hiểu Hiểu bị bài xích ra bên ngoài cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Bản thân Lục Nhung không có cảm giác với việc này, nhưng Mạc Hiểu Hiểu lại cảm thấy có chút không thoải mái.

“Hồi trung học tớ có một người bạn thân.” Dù cho Mạc Hiểu Hiểu có muốn đi nữa, cô cũng không thể theo mọi người luyện tập quá lâu. Lúc nghỉ ngơi cô sẽ tháo chi giả ra để thả lỏng cơ đùi phải “Nhưng mà nhỏ không thi đậu vào Khôn Kiền”, giọng điệu của cô đượm buồn, lại ngồi lải nhải đủ thứ với Lục Nhung. Xung quanh rất nhiều học sinh lén lút nhìn về phía hai người họ, đại đa số ánh mắt đều dừng lại trên đoạn chân sắt có hình dạng hơi kỳ lạ của Mạc Hiểu Hiểu.

Mỹ Mỹ đang ngồi hát, âm thanh không lớn nhưng có chút ồn ào, Lục Nhung bần thần ngồi nghe một lát, mới trả lời: “Học sinh bình thường đều là như thế, từ từ rồi cũng sẽ quen.”


Mạc Hiểu Hiểu hai mắt hơi trợn to, cười một cái nói: “Cậu không thích ở đây à?”

Lục Nhung trầm mặc một lúc, mới trả lời: “Trường trung học cũ của tôi không được tốt lắm.”

Mạc Hiểu Hiểu gật gù, cô ngẫm nghĩ một chút, sau đó thật lòng an ủi khuyên đối phương “Không phải mọi người ai cũng đều xấu đâu, trường Khôn Kiền tốt lắm á, nếu không tớ cũng sẽ không liều mình thi vào đây đâu.”

Lục Nhung không đáp lại, Trần Mỹ Hoa lại la hét muốn uống nước, Lục Nhung xoay người lấy ly nước cho bà.

Người già mắc phải chứng mất trí nhớ đa phần đều vậy, chẳng khác gì trẻ con, ba hồi muốn thế này ba hồi lại muốn thế kia, có muốn cản cũng không cản được. Dẫu biết uống nước nhiều quá lát thế nào cũng phải đi vệ sinh, mà mỗi lần Trần Mỹ Hoa đi vệ sinh nhất định sẽ làm phiền người bên cạnh, nếu làm phật lòng bà có khi bà sẽ tiểu tiện tại chỗ, nhưng còn cách nào đâu… nhiều năm như vậy Lục Nhung cũng đã quen rồi.

Cậu vốn dĩ là một thiếu niên khỏe mạnh bình thường, nếu không có Trần Mỹ Hoa, cậu sẽ chẳng khác gì đại đa số các học sinh khác trong trường, trải qua thời thanh xuân tuy đầy phiền não nhưng không kém phần rực rỡ. Cậu chẳng thiếu tay cũng chẳng thiếu chân, không điếc cũng chẳng mù, nhưng cậu vẫn là không giống những người khác.

Mạc Hiểu Hiểu khẽ cau mày, trong lúc nhất thời cô cũng không rõ là mình đáng thương hơn hay Lục Nhung đáng được đồng tình hơn. Hoàn cảnh gia đình cô rất bình thường, thân thế quả thực có hơi thảm chút, nhưng cô nhận được rất nhiều tình yêu, đến từ mẹ cô, từ bạn bè thân thuộc. Sinh mệnh của cô là do năm đó ba cô dùng mạng ông đổi trở về, cho dù nó không hoàn chỉnh nhưng cô cực kỳ quý trọng nó.

Đương nhiên, những lời này cũng không thích hợp nói với Lục Nhung lúc này, mấy thứ như “suy mình ra người” hay “tự thân cảm thụ” thật sự không thích hợp với bọn họ.

Đau khổ ngàn lần vạn lần, có thể thừa nhận được hay không, ai có thể quyết định được đâu… Nói nhiều quá lại đâm ra khó ưa, tựa như những kẻ luôn miệng “hà bất thực nhục mi” (*).

Trần Mỹ Hoa ngồi một lát, giống như cảm thấy buồn tẻ, muốn đi dạo xung quanh. Lục Nhung chỉ có thể đi tìm huấn luyện viên xin phép dẫn bà đi dạo, bỏ lại Mạc Hiểu Hiểu một mình ngồi dưới gốc dây.

Hai bà cháu đi quanh được hơn nửa sân thể dục, đúng lúc gặp phải mấy anh chị lớp trên tan học, Lục Nhung níu tay Mỹ Mỹ lại để bà đừng cản đường người khác, vừa mới ngẩng đầu liền thấy đối diện Lâm Triều đang đi tới.

Trần Mỹ Hoa cũng nhìn thấy cô, lập tức hô to một tiếng “Chị gái!”


Lâm Triều đương nhiên không nghe thấy, nhưng Trần Mỹ Hoa rất bắt mắt, khiến Lâm Triều không thể không để ý đến.

Lục Nhung đứng bên cạnh cũng nhìn cô khẽ nở nụ cười, cậu giơ tay đặt bên huyệt thái dương ra dấu, kia là thủ ngữ chỉ “Lộc”.

Lâm Triều “…” Cô thật sự không hiểu, Lâm Mộ bày trò sao lại bắt cô phải tham gia vào… Hơn nữa thủ ngữ này Lục Nhung có biết nghĩa là gì hay không vậy? Thằng nhóc Lâm Mộ này lại lừa gạt người ta sao?

Lục Nhung thấy đối phương không có phản ứng, nhất thời kinh ngạc. Tính cậu không phải dạng người tích cực, vốn tưởng qua kỳ nghỉ hè ở chung, quan hệ giữa hai người xem như không cũng khá quen thuộc rồi, nhưng nhìn biểu tình của đối phương lúc này khiến cậu giống như trèo cao bẽ mặt…

Lâm Triều do dự một lát, mới ra dấu “nói”:【Lâu rồi không gặp, cậu với bà nội đang làm gì đấy?】

Ánh mắt Lục Nhung có chút dao động, ra dấu trả lời 【Đang tản bộ.】, dừng một lát, lại tiếp tục hoạt động ngón tay nói【Trước đó, cậu vẫn gọi bà là Mỹ Mỹ.】

Lâm Triều 【…】

***

Giờ tự học buổi chiều còn chưa dứt, Lâm Mộ cố ý đi một vòng ra sân trường.

Lúc giữa trưa cậu nhận được tin WeChat của Lâm Triều nhắn cho, kia là một cái meme [ Không thiết sống trên đời.gif ]

Lâm Mộ nhắn lại một đống chấm hỏi, chờ thật lâu Lâm Triều mới trả lời “Hôm nay chị gặp Lục Nhung với bà nội cậu ấy.”


Lâm Mộ theo thói quen cất lời ca ngợi: “Thấy sao, là một bé ngoan đúng hem?”

Lâm Triều: “Em không nói với chị biệt danh của bà nội cậu ấy.”

Lâm Mộ khó hiểu, hỏi lại: “Mỹ Mỹ đâu phải biệt danh, là nhũ danh của bà.”

Lâm Triều chán chẳng muốn nói, Lâm Mộ giật mình chợt hiểu ra, khẩn trương hỏi lại: “Chị không để lộ đó chứ?”

Lâm Triều bên kia hiện ra trạng thái đang đánh chữ, thật lâu sau mới trả lời: “Tạm thời có thể xem như lừa gạt được cậu ta đi.”

Lâm Mộ nhìn đến hai chữ “lừa gạt”, trong lòng cũng có chút chột dạ, liền không kềm được tranh thủ giờ tự học chiều chạy đến xem, Lục Nhung lúc này đang ở trong sân luyện đi đội hình, chỉ có một mình Trần Mỹ Hoa ngồi ở gốc cây dung ở cạnh sân trường.

Trời về chiều có chút lạnh, ánh tà dương đỏ hồng nhẹ nhàng xuyên qua muôn ngàn phiến lá dọc ngang rải đầy khắp mặt đất, Lâm Mộ không cố ý né tránh, chỗ cậu đứng lại không cách xa lắm, Trần Mỹ Hoa gần như là lập tức thấy được cậu.

Mỹ Mỹ nhìn chăm chăm thật lâu, lâu đến độ Lâm Mộ không kềm được mỉm cười với bà, đối phương cũng nhoẻn miệng cười với cậu.

Trần Mỹ Hoa cười một lát, đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Lâm Mộ kêu lên: “Chị gái!”

Lâm Mộ hoảng sợ, vươn ngón trỏ kề sát miệng “suỵt” liên tục.

Mỹ Mỹ không nghe thấy, vừa chạy tới vừa liên tục hô lên: “Chị gái! Chị gái!”

Lâm Mộ hết cách, chỉ có thể giang tay đỡ lấy bà, lát sau liền thấy Lục Nhung chạy đến.

Thiếu niên vừa nhìn đến mặt Lâm Mộ liền ngẩn ra.

Lâm Mộ đành kiên trì chủ động ra tiếng chào hỏi: “Tôi tên Lâm Mộ, ờm… cậu quen với chị của tôi mà, đúng không?”


Lục Nhung đối với cậu giống như đang nhìn người xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng giữ khoảng cách, hơi hơi gật đầu: “Quen”, lại khách sáo nói: “Chào cậu.”

Trần Mỹ Hoa lại kêu Lâm Mộ: “Chị gái!”

Lục Nhung cúi đầu đỡ lấy tay bà nội mình, lạnh nhạt nói: “Không phải chị gái, đây là em trai.”

Trần Mỹ Hoa giống như mất hứng, hai hàng lông mày khẽ cau, bướng bỉnh lặp đi lặp lại “Là chị gái!” “Mỹ Mỹ cùng chị gái đi WC” mấy lời như vậy, Lục Nhung vẻ mặt bất đắc dĩ, thoáng nhìn Lâm Mộ một cái, nhẹ giọng nói câu “Xin lỗi.”

“Không sao mà.” Lâm Mộ cười tủm tỉm nhìn Trần Mỹ Hoa, kiên nhẫn nói “Cháu không thể vào WC nữ ha, nhưng cháu có thể cùng đi với Mỹ Mỹ nè, cháu đứng ngoài cửa chờ Mỹ Mỹ, có được không nha?”

Trần Mỹ Hoa đương nhiên là được tất, bà kéo tay Lâm Mộ, Lục Nhung bên kia lại đứng im bất động.

Lâm Mộ ngẩng đầu, thấy đối phương đang nhìn mình chăm chăm.

“Cậu gọi bà là Mỹ Mỹ.” Đáy mắt nam sinh giống như bị nắng chiều nhuộm đầy mảnh vụn ánh sáng, Lục Nhung chậm rãi nói “Là Lâm Triều nói với cậu sao?”

Nụ cười trên mặt Lâm Mộ lập tức trở nên cứng ngắc, cậu đưa tay vò vò đầu giống như che giấu cảm xúc, bình tĩnh hồi lâu mới ngẩng lên nhìn thẳng vào Lục Nhung.

“Không phải chị ấy thì còn ai vào đây nữa?” Lâm Mộ nở nụ cười hết sức tha thiết chân thành, nói “Hôm nay cậu cũng gặp chị ấy còn gì?”

_________

Chú thích

(*) Câu nói này xuất phát từ Tấn Huệ Đế, hàm nghĩa chỉ những kẻ không hiểu rõ ràng hết các mặt của vấn đề.

Nguồn gốc: có một năm xảy ra nạn đói, dân chúng không có lương thực ăn, chỉ có thể ăn cây cỏ vỏ cây, vô số người đói mà chết. Tin truyền đến tay vua, Tấn Huệ Đế ngồi trên ngai vàng nghe quần thần tấu xong liền tỏ vẻ khó hiểu, bè nghĩ ra phương pháp giải quyết “Bách tính vô túc mễ sung cơ, hà bất thực nhục mi?” (Dân chúng đói bụng không cơm ăn, vậy tại sao không ăn cháo thịt?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.