Mặc Mạch

Chương 34: Hửng xuân (01)


Đọc truyện Mặc Mạch – Chương 34: Hửng xuân (01)

Hoa lan yêu kiều lại khó chăm, chậu hoa Lâm Mộ đưa tặng không lớn lắm, nhưng mà sinh trưởng rất tươi tốt, nở rộ hai đóa hoa uyển chuyển, cánh hơi hơi khép lại.

Đêm ấy Lâm Mộ cũng không ở lại lâu lắm, hai người họ cùng Trần Mỹ Hoa đốt pháo que, cậu liền vội vàng đạp xe lướt gió cưỡi tuyết chạy trở về.

Giai đoạn cuối năm lúc nào cũng bận rộn, mấy ngày sau đó nhà họ Lâm vội vàng đi thăm bà con họ hàng, Lâm Mộ với Lâm Triều y như đi diễn lưu động với một đống bà con họ hàng anh chị chú bác, Lục Nhung gửi cho cậu ảnh chụp hoa lan trên Wechat, Lâm Mộ đều lưu lại, liên tiếp mấy bức ảnh liền kề nhau, nhìn đều giống hệt không có gì khác nhau.

Đến một tuần trước khai giảng thì cơn sóng “chép bài” lại trào dâng, Tôn Hải hiện giờ có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ là Tưởng Thiên Hà. Tào Trạm bởi vì kiến thức căn bản quá yếu nên gần như ngày nào cũng đến nhà Lâm Mộ điểm danh. Lục Nhung cũng vài lần dẫn Trần Mỹ Hoa tới, tiếc là lần nào cũng có Lâm Triều và Tào Trạm ở bên cạnh, một người làm Vương Mẫu một người làm Cầu Hỉ Thước.

Ngày tháng lướt đi như gió lốc, khai trường rốt cuộc tiến đến từ lúc nào chẳng hay.

Sang học kỳ hai, áp lực học tập của khối 11 bất chợt chồng thêm mấy lớp, chưa đi học được mấy ngày đã phải thi, lại thêm Khôn Kiền rất chú trọng hoạt động của trường, chỉ trừ mỗi khối 12 được đặc cách không cần tham gia ra thì khối 10 và 11 đều phải tích cực tham dự.

Đám học sinh nghe tin này lập tức tiếng oán than dậy đất ngập trời, nhưng Lâm Mộ lần này hiếm thấy lại không có ý kiến gì, đợt thi này cậu vẫn là hạng nhất, vững vàng nằm trên đầu An Cẩm Thành. Vừa mới vào học kỳ trên diễn đàn trường đã thấy có cái topic, tiêu đề tên là “Những năm An thiếu gia bị Tiểu vương tử rừng rậm ám dạ đè đầu cưỡi cổ.”

Đã là rét mùa xuân tháng ba, ấy thế mà lan hồ điệp nhà Lục Nhung vẫn nở tươi mơn mởn.

Quận Đông mấy lần tổ chức hội hỗ trợ, Lâm Triều bởi vì phải tham dự thi “định đoàn” không thể tham gia, cũng dựa theo quy trình chính thức xin phép, nên Lâm Mộ cũng chẳng cần phải đi giả gái tham dự thay chị mình.

Đâu đó trong đáy lòng mình, Lâm Mộ thật có hơi tiếc tiếc, tính đi xin làm tình nguyện viên giúp đỡ, nhưng lại sợ mình trước mặt Lục Nhung cùng nhiều người như vậy sơ ý để lộ chân tướng.


Nói chung Lâm Mộ cứ mỗi khi đụng phải chuyện này là lá gan cứ teo dần đều, cảm thấy mình lừa gạt cảm tình của Lục Nhung, sợ một khi chân tướng phơi bày đối phương sẽ vì thế mà giận mình.

***

Tháng tư, tháng năm, toàn bộ thầy cô trò Khôn Kiền ai nấy đều bắt đầu công việc lu bù.

Đầu tiên là hoạt động văn hóa của trường, năm nay lớp 10 11 sẽ cùng nhau tổ chức, dự tính là lấy lớp làm đơn vị tổ chức một cái chợ với các hoạt động văn hóa quy mô lớn. An Cẩm Thành là đại biểu của hội cán bộ khối 11, tới giờ nghỉ trưa còn phải tranh thủ đi họp, mỗi lớp cửa ra hai cán bộ, cộng lại có hơn hai mươi người tụ họp ở căn-tin lúc giữa trưa.

Lâm Mộ cũng có mặt trong đó, cậu đổi bàn ăn cơm, từ xa nhìn thấy Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa.

Hứa Nhất Lộ là đại biểu cho học sinh đặc biệt, ngồi cạnh Lâm Mộ, mặc dù ánh mắt của cậu chàng nhìn không rõ lắm nhưng cũng cảm giác được người ngồi bên cạnh mình cứ như mắc phải chứng tăng động, ngồi mà ngoái đầu tới lui, bèn hỏi “Cậu nhìn cái gì vậy?”

Lâm Mộ trả lời có lệ “Nhìn gì đâu.”

Hứa Nhất Lộ không tin lắm, dùng mắt “nhìn chăm chú” Lâm Mộ một hồi.

Lâm Mộ vịn đầu cậu ta xoay đi, vừa mới ngoảnh đầu lại liền thấy ánh mắt của Lục Nhung lướt qua đám đông dừng lại trên người mình.


An Cẩm Thành đúng lúc này gọi Lâm Mộ “Cậu có đề nghị gì cho hoạt động của lớp chúng ta không?”

Lâm Mộ đành phải rụt mắt về, hỏi “Đã có những hoạt động gì rồi?”

An Cẩm Thành cúi đầu nhìn bảng danh sách “Cà phê hầu gái, tiệc dạo hán phục, chợ phiên bọ chét, hồi ức phim cũ, thiên đường 2D, Gaming Bigbang…” Đọc đến một nửa bỗng dừng lại, gương mặt vẫn đẹp vẫn không cảm xúc “Đa phần đều là của khối 10.”

Lâm Mộ nghe mà rung động “Nhiều dữ vậy? Thế chúng ta phải làm gì?”

An Cẩm Thành nhìn đối phương như đang nhìn đồng đội heo “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai.”

Lâm Mộ chăm chú nhìn mặt cậu ta.

An Cẩm Thành nheo nheo mắt, trong lòng bỗng dự cảm không lành, giãy dụa một lát mới hỏi “Cậu nhìn cái gì?”

Lâm Mộ nghiêm túc nói “Chúng ta mở lớp học bổ túc đi, tên là “Xông lên các mỹ nam”, cung cấp phục vụ học bù miễn phí tri kỷ một dạy một cho toàn bộ các học sinh, thấy sao?”

An Cẩm Thành “…”


Đề nghị này không hiểu tại sao lại rất là kỳ diệu được toàn bộ cả lớp bầu chọn thông qua, An Cẩm Thành cả gương mặt đều đen hết một nửa, nhưng chẳng biết lấy đâu ra lập trường mà phản đối. Chỉ có đám đàn em trai gái dưới lớp 10 là kích động tới hưng phấn, ám chỉ Lâm Mộ cùng An Cẩm Thành hai vị “đầu bài” lớn chỉ cần treo tên, bọn họ nhất định sẽ tới ủng hộ.

So với thiếu gia An Cẩm Thành kiêu ngạo cao quý, Lâm Mộ thoải mái hào phòng hơn nhiều lắm. Kế hoạch vừa quyết định thông qua, người này đã tự xưng mình là mỹ nam vương, dang rộng hai tay bày ra tư thái tổng tài bá đạo tà mị, giơ ngón chỉ vào mấy đàn em lớp dưới nói “Muốn hẹn anh đây thì nhanh tay lên na, khách khứa đông đúc như vậy, anh sợ mấy đứa hẹn không tới.”

Mấy cô em lớp dưới bụm mặt hú hét lên, động tĩnh thật sự rất ầm ĩ, mấy bàn kế bên đều nghe thấy, Lục Nhung ngẩng đầu nhìn một cái, Mạc Hiểu Hiểu nhìn di động, kích động đến mặt đỏ bừng.

“Học trưởng Lâm Mộ thật sự rất chịu chơi na!” Cô kềm lòng không đậu quay sáng hóng hớt cùng Lý Tử “Lớp trưởng vừa mới bàn bạc trong nhóm nói học trưởng tính mở lớp học bù Hoa Mỹ Nam, đến chừng đó học trưởng Lâm Mộ làm đầu bài, không biết sẽ có bao nhiêu người chỉ định anh ấy nữa!”

Lục Nhung khẽ mím môi, vẻ mặt giống có chút giật mình, đột nhiên hỏi “Cậu ta tính làm đầu bài?”

Lý Tử cười nói “Hoàng tử nhỏ của rừng rậm Ám Dạ trên diễn đàn đó, mặt như vầy không làm đầu bài chẳng phải đáng tiếc sao?”

Lục Nhung không đáp lại, rũ mắt vươn tay nhặt hạt cơm Trần Mỹ Hoa làm rớt trên bàn, qua một lát sau lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộ.

Người nọ không hề cảm giác được, bị mấy người xung quanh tâng bốc đến cả người lâng lâng, cười đến cả gương mặt đều là rực rỡ xán lạn.

Hoạt động lớp chuyên khối 11 vừa mới định ra, trên diễn đàn trường liền có tin tung ra, Lâm Triều trước tiên đổi tên nhóm thành “Lớp bổ túc Hoa Mỹ Nam”, Tưởng Thiên Hà lập tức gửi cho một cái biểu tình “ói mửa”.

Tôn Hải khó chịu, kêu gào trên nhóm: Mày phun cái gì mà phun! Hoạt động lớp mày cũng chả khá hơn là bao nhiêu đâu!


A3 lần này nghe bảo dự tính làm cái gì viện nghiên cứu thiên văn, quả thật là lạnh lẽo chẳng khác gì Siberia, mạnh dạn đoán là sẽ chẳng có bao nhiêu người muốn sang lớp học xem.

“Hiểu Hiểu đâu?” Lâm Triều đánh chữ nói với nhóm “Lớp dưới tính làm hoạt động gì á?”

Mạc Hiểu Hiểu một lát sau mới trả lời “Lớp tụi em là cosplay truyện tranh, không có gì mới mở hết na.”

Lâm Mộ đang lật xem lịch sử trò chuyện vừa lúc nhìn thấy dòng này, cậu ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn riêng cho Lục Nhung “Cậu cos ai á?” Cậu hỏi.

Lục Nhung lập tức trả lời “Còn chưa quyết định, có Mỹ Mỹ cos nàng tiên hoa.”

Lâm Mộ thử tưởng tượng một chút hình ảnh ấy, liền bật cười “Rất hợp với bà.”

Lục Nhung không đáp lại, chỉ thấy khung chat biểu hiện dòng “đang nhập…”, Lâm Mộ đợi thật lâu không nhận được tin nhắn nào, cảm thấy kỳ quái.

“Đến hôm hoạt động nhớ lên tìm tớ chơi nha.” Chờ không được tin thì chủ động gửi lời mời thôi.

Lục Nhung lần này lập tức đáp lại “Không phải cậu rất bận rộn sao?”

Lâm Mộ khẽ cau mày, cứ cảm giác ngữ khí của đối phương có gì đó là lạ, nhưng ráng suy nghĩ thiệt lâu mà cái sợi dây thần kinh quá mức thô to của cậu vẫn không “get” được chỗ lạ nào, chỉ có thể theo thói quen lấy lòng “Nói gì bậy bạ đó, đến đây thì đàn anh vẫn xương xương đàn em nhất na.”

Lần này, Lục Nhung cách thật lâu mới hỏi lại Lâm Mộ “Vậy “đàn anh” hứa đi, chỉ thương mỗi mình “đàn em” thôi đúng không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.