Mặc Diện

Chương 74: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Mặc Diện – Chương 74: Phiên ngoại 2

Nơi này là trường học phía nam Shonan, lớp thứ ba khóa năm thứ nhất đang trong giờ học, giáo viên môn ngữ văn đang ở trên bục giảng giải bài tập mà ngày hôm qua đã giao cho lớp làm, nữ sinh ngồi ở bên cửa sổ hơi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng học ở lầu một, cho nên có thể nhìn thấy bồn hoa ngoài cửa sổ, một đóa hoa không biết tên kiên cường sinh trưởng trong một góc của bồn hoa, sáng lạn nở rộ dưới ánh mặt trời, nữ sinh nhìn nhìn, khóe miệng bất tri bất giác nhấc lên nụ cười…

Giáo viên mắt sắc chú ý tới nữ sinh thất thần, ho khan hai tiếng nhắc nhở, nhưng nữ sinh

không chú ý tới, vẫn ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, giáo viên hơi tức giận…

“Bạn Takagi Akina, em đứng lên đọc bài làm của em đi!”

Thẳng đến khi nghe thấy tên mình, Akina mới ngẩn ra, định thần lại, quay đầu, thấy sắc mặt giáo viên rất khó coi, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau đầu Akina, sau đó kiên trì đứng lên, trước nhiều cái nhìn chằm chằm tò mò của các bạn bốn phía, đọc lên bài làm sứt sẹo của mình.

Cuối cùng không tránh được bị giáo viên phê bình một phen, sau đó bị các bạn trong lớp học chê cười…

Nhưng cũng đâu còn cách nào, ai bảo cô chán ghét ngữ văn, chán ghét toán, chỉ kém không chán ghét tất cả. Trong mắt học sinh, giáo viên chính là thượng đế, chọc phải giáo viên là sẽ đã bị phạt, lời giáo viên nói chính là thánh chỉ, những học sinh mà giáo viên phê bình đều là học sinh hư hỏng!

Ý nghĩ như vậy đã là thâm căn cố đế trong đầu học sinh, nhưng Akina sớm đã hiểu được điểm này, cho nên đối mặt ánh mắt “cậu là học sinh hư hỏng” của các bạn, cô cũng không để ý nhiều, bởi vì cô muốn giống đóa hoa kia, làm một đứa trẻ kiên cường!

Bởi vì nếu không nhờ đóa hoa ấy, cô cũng sẽ không quen biết người lớp bên cạnh mà rất nhiều nữ sinh vụng trộm thích – Yukimura Seiichi…

Trước khi chuyện ấy xảy ra, sự hiểu biết của Akina về người tên là Yukimura Seiichi này chỉ giới hạn là một nam sinh có vẻ ngoài rất được của lớp bên cạnh, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích anh, thậm chí rất nhiều nữ sinh lớp trên nữa, còn cái khác thì mình cũng không quá chú ý, thẳng đến ngày đó…

Akina rất thích hoa, ngày nào cũng đều đến bồn hoa của trường ngắm, ngày đó, Akina

cũng đến bồn hoa, lại nhìn thấy vài nam sinh hái hoa để chơi trò đánh giặc, bồn hoa bị dày xéo lung tung, trong đó còn có mấy nam sinh là bạn lớp mình, Akina lập tức giận không chỗ đánh, vọt đi lên, va mạnh vào mấy nam sinh còn đang ném hoa.

Nam sinh ngã ngồi xuống đất, mới đầu ngẩn người, mới định thần lại ngẩng đầu lên, quơ quơ nắm đấm với Akina, lớn tiếng quát: “Cậu làm cái gì thế!”

Nhưng Akina đang nổi nóng, cũng có khí thế hơn con trai, cô hét to hơn: “Ghét nhất con trai hay phá phách, cẩn thận tớ đi mách thầy cô đấy!”

Các nam sinh bị dọa, nuốt nước bọt, một nam sinh sĩ diện lầm bầm “Chỉ… Chỉ là bọn

này không muốn chấp nhặt với con gái thôi…”, rồi cùng đám nam sinh xám xịt trốn mất…

Đợi đến khi đám nam sinh biến mất, Akina mới quay người lại ngồi xổm xuống nhìn bồn hoa, nhưng xem ra mình đến quá muộn, bồn hoa đã bị dày xéo không ra hình, Akina đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, bởi vì bà nội đã mất của mình từng nói cho mình rằng mỗi một đóa hoa đều là một cô gái, cần phải cẩn thận che chở…

Đối với lời bà nội nói, Akina luôn để ở trong lòng, chưa bao giờ quên, cho nên khi nhìn bồn hoa rối tinh rối mù, Akina cảm thấy rất khó chịu, con gái hay rơi nước mắt, Akina cũng không ngoại lệ, chân tay luống cuống, nước mắt lập tức chảy xuống, Akina ngồi xổm bên


cạnh bồn hoa khóc lên…

Bởi vì làm trực nhật, hôm nay Yukimura tới khuya mới quét tước vệ sinh xong, lúc đi ngang qua bồn hoa, đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc của con gái, không khỏi dừng lại, dù Yukimura biết câu lạc bộ tennis sắp bắt đầu luyện tập, không thể chậm trễ, nhưng vẫn không nhịn được đi xem thế nào…

“Cậu sao thế?” Nhìn bồn hoa hỗn độn cùng với nhóm hoa rơi rụng, còn có nữ sinh ngồi xổm trước bồn hoa khóc, Yukimura không nhịn được đi qua vỗ vỗ bả vai Akina…

Akina vội vàng khóc, cũng không chú ý đến là ai, chỉ chôn đầu trong đầu gối, khóc nói:

“Bồn hoa… hoa đều chết mất rồi…”

Yukimura quan sát số hoa dưới chân, nhíu nhíu mày, do bà nội mình nhiệt tình yêu thương nghề làm vườn, trồng rất nhiều loại hoa trong vườn nhà, ngẫu nhiên Yukimura cũng sẽ hiếu thuận giúp bà nội chăm sóc, cho nên bất tri bất giác cũng thích nghề làm vườn, nhìn thấy cảnh tượng này, Yukimura cũng không nhịn được cảm thấy tức giận, nhưng trước mắt, anh vẫn cảm thấy nên an ủi nữ sinh đang khóc này trước đã…

“Cậu đừng khóc, số hoa này vẫn cứu được mà”

Nghe Yukimura nói vậy, Akina ngẩn người, thế mới ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không?”

Yukimura ngồi xổm xuống, nhặt lên một ít hoa bị nhổ gốc, cười nói với Akina: “Tuy

rằng không thể khôi phục toàn bộ, nhưng mà số hoa này vẫn còn cứu được, cậu chờ một

chút, tớ đi mượn vài dụng cụ”

Dứt lời, Yukimura đặt balo và túi tennis to xuống, vội vội vàng vàng chạy đi, một khắc

ấy, Akina bị nụ cười của Yukimura làm cho sững sờ tại chỗ, cô chưa từng gặp qua nam sinh nào xinh đẹp như vậy, giống như ánh mặt trời tháng ba, có thể làm lòng người ấm áp…

Một lúc sao, Yukimura cầm một đống dụng cụ chạy về, sau đó nghiêm cẩn làm việc bên bồn hoa, nhìn gương mặt bên của Yukimura vừa trẻ con lại nghiêm túc dính bùn đất, Akina rốt cục nín khóc mỉm cười, cầm lấy cái xẻng nhỏ giúp Yukimura chăm sóc, sau đó dưới sự hợp tác của hai người, không bao lâu sau, số hoa bị nhổ tận gốc đều được trồng lại một lần nữa…

Nhìn bồn hoa lại khôi phục sinh cơ bừng bừng, Akina vui vẻ nở nụ cười, Yukimura nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, thầm than một tiếng không tốt: “Thảm, đã trễ thế này rồi!”

Nói xong, khoác balo lên vai, cầm lấy túi tennis, vội vội vàng vàng chạy về phía cổng trường, vừa chạy vừa xin lỗi vẫy vẫy tay với Akina: “Xin lỗi, tớ còn có việc, tớ đi trước đây!”

Akina nhìn Yukimura chạy đến cổng trường, hình như đang xin lỗi một nam sinh đội mũ đang đang đợi anh, sau đó hai người cùng rời đi, cô mới hậu tri hậu giác định thần lại là chưa kịp hỏi tên, cũng không kịp nói tên mình, vì chuyện này mà sau đó cô hối hận rất nhiều lần…

Không bao lâu sau đó, Akina phát hiện thì ra nam sinh cùng mình cứu bồn hoa xinh đẹp chính là Yukimura Seiichi lớp bên cạnh, trong lớp học mình cũng có không ít nữ sinh bàn tán về anh, nói Yukimura lợi hại như thế nào, thành tích giỏi như thế nào, giáo viên thích anh như thế nào…


Akina đột nhiên rất tự hào, bởi vì chỉ có mình biết Yukimura thiện lương như thế nào, dịu dàng như thế nào, Akina cũng keo kiệt không chịu nói cho người khác, ích kỷ nghĩ đây đây là bí mật của mình và Yukimura, cho nên vẫn đều giấu trong lòng mình, ngay cả bạn thân nhất là Sato Mika, cũng không nói cho, đó là kí ức tốt đẹp chỉ thuộc về mình…

Từ đó về sau, Akina luôn bất giác chú ý mọi chuyện về Yukimura, cuộc thi lần này được đứng thứ mấy, trận đấu tennis thiếu niên lấy được thứ tự như thế nào, cũng sẽ bất giác lặng lẽ trốn ở ngoài cửa phòng học Yukimura nhìn vào, bất giác làm bộ như lơ đãng đi qua cửa lớp Yukimura…

Rất nhiều lần, nhìn thấy Yukimura và bạn bè nói nói cười cười đi phía trước mình, đều không nhịn được luôn muốn tìm lý do đi lên chào mà không được, cũng nhiều lần ảo tưởng nếu có thể nói chuyện với Yukimura, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào, nhưng lại sợ hãi anh

không nhớ rõ mình, cứ như thế, đến mãi sau đột nhiên định thần lại, mới phát hiện khoảng

cách giữa mình và Yukimura đã càng ngày càng xa…

Bởi vì Yukimura rất dịu dàng, thành tích rất tốt, trong trường, dù là giáo viên hay là học sinh đều rất thích anh, Akina dần dần cảm thấy mình đã không còn lập trường nói chuyện với anh nữa…

Dù có rất nhiều nữ sinh thích anh, nhưng mình và họ khác nhau, cô có kí ức chỉ thuộc về hai người họ, cho nên chỉ cần yên lặng chú ý anh là được rồi…

Rất nhanh là đến năm thứ sáu, vào ngày tốt nghiệp, Akina dần dần lớn lên, cũng càng ngày càng thích Yukimura, sợ hãi bị tách ra, cho nên cố ý tiếp cận bạn của Yukimura, nói bóng nói gió hỏi Yukimura muốn đi trường nào, sau đó đi theo bước chân Yukimura, đi tới Rikkaidai…

Vẫn đều yên lặng chú ý anh, biết anh lấy được thắng lợi trong trận đấu tennis, mình còn

sung sướng hơn cả anh, biết anh sinh bệnh có lẽ không bao giờ có thể chơi tennis nữa, cô

cũng đau lòng hơn cả anh…

Cứ thế, thời gian nhoáng lên một cái mà qua, trung học đã đến, cô gặp Watanabe Sumitobi, cô và Sato Mika và cả Watanabe Sumitobi là bạn cùng lớp, cũng bởi vậy mà ba người trở thành bạn thân, ba người thường thường đi với nhau, Watanabe Sumitobi là nữ

sinh nhút nhát, nên Mika không thích cho lắm, nhưng Sumitobi hay làm cô liên tưởng đến đóa hoa được mình bảo vệ, cho nên đối với Sumitobi, Akina vẫn rất có hảo cảm.

Thẳng đến có một lần, Sumitobi lén lút nói cho cô là mình tập vẽ, gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình là vì thích Yukimura, bởi vì Yukimura rất xa xôi, cho nên cô hi vọng có thể mượn vẽ làm mình gần Yukimura hơn…

Akina không biết mình mang theo biểu cảm như thế nào nghe Sumitobi nói thích Yukimura như thế nào, chỉ biết là khi đó, đáy lòng sinh ra một cảm xúc tên là đố kỵ, sau đó Akina mới phát hiện kỳ thật mình không hề rộng rãi như mình nghĩ, cô biết, Mika thích Yukimura, nhưng Mika là bạn thân của mình, cho nên Mika sẽ luôn đứng về phía cô, nhưng hiện tại Sumitobi cũng nói thích Yukimura, khiến cô do dự…

Kỳ thật mình là kẻ ích kỷ, kỳ thật mình vẫn đều nghĩ rằng tuy Yukimura không nhớ rõ mình nhưng mình đối với Yukimura là đặc biệt, bởi vì bọn họ có kí ức chung, bọn họ có bí mật chung…

Mang theo suy nghĩ lừa mình dối người như vậy, Akina bị sự ích kỷ của mình cướp đi


lòng thiện lương, mới có chuyện phá hỏng vợt Tennis…

Mika tuy không thích Sumitobi, nhưng cũng bị hành vi của cô làm cho hoảng sợ, nhưng

Mika thề nhất định sẽ giữ bí mật này không nói ra ngoài, làm Akina yên tâm.

Nhưng cũng không được bao lâu, ngày hôm sau, Sumitobi không đến trường, sau khi hỏi thăm mới biết được Sumitobi bị tai nạn xe cộ, tuy rằng đã cứu được, nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh lại, rất có thể sẽ trở thành người thực vật, Yukimura hình như cũng vì chuyện này mà cảm thấy tự trách…

Trời ạ, rốt cuộc mình làm cái gì thế?!

Akina áy náy chờ Sumitobi tỉnh lại, chờ cô đến trường, chờ nói tiếng xin lỗi cô, tuy rằng không thể được tha thứ, nhưng trong sự chờ đợi lần này, lòng mình lại lạc đường, Sumitobi đi rồi, Setsumiru Rei lại đến, cũng nhát giống Sumitobi, cũng đơn thuần giống Sumitobi,

cũng thích Yukimura giống Sumitobi…

Cứ thế qua một tháng, Akina đã không quay đầu lại được nữa, khi gặp lại Sumitobi, Sumitobi thay đổi, trong tin tức trên TV, Akina thấy được Sumitobi, nhìn cô cứu Setsumiru, sau đó nhìn Yukimura cứu cô khỏi bị phóng viên vây quanh, giống như năm đó cứu vớt bồn hoa vậy…

Sau đó, phát hiện Yukimura cười với Sumitobi, phát hiện bọn họ cùng nhau về nhà, mà ngay cả sân thượng mà luôn chỉ có một mình Yukimura, giờ cũng có Sumitobi, sau đó nhìn họ ban đầu ngồi cách nhau một khoảng cách, đến lúc sóng vai dựa vào nhau, lại đến khi họ mặt đỏ bừng tim đập nhanh, tay trong tay, gọi tên nhau…

Đến đây, Akina mới phát hiện mình mù mịt, phát hiện mình ngây thơ, cũng thấy mình thật châm chọc, bỗng nhiên quay đầu, thích anh nhiều năm như vậy, định thần lại mới phát hiện, từ Yukimura đến Seiichi là khoảng cách xa xôi đến mức nào…

Akina hối hận vô số lần, những năm trước, những lần Yukimura đi ở phía trước mình, nếu mình có thể cố lấy dũng khí bước lên chào anh, thì hiện giờ người đứng ở bên cạnh anh liệu có thể là mình hay không?

Cái bí mật ấy kỳ thật chẳng là gì cả, bởi vì Yukimura căn bản không nhìn thấy cô, không nhìn đến, nên chẳng là gì cả…

Sumitobi tỉnh lại sau vụ tai nạn xe cộ bỗng trở nên xa lạ, nhưng Akina vẫn không nhịn được tới gần cô, ban đầu là vì trong lòng có áy náy, về sau lại là vì ôm suy nghĩ “Đứng ở bên cạnh cậu ta, cậu có thể nhìn thấy tớ hay không”…

Tớ nghĩ, đứng ở cạnh cậu ta là có thể được ở gần cậu hơn, có lẽ cậu có thể nhìn thấy tớ, có thể nhớ tới cậu từng cùng một cô gái như vậy cứu vớt bồn hoa, nhưng tớ phát hiện mình vẫn quá ngây thơ, thế giới của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức cho dù tớ đứng ở cạnh cậu ta, thì cũng chỉ là đứng ở bên cạnh thế giới của cậu, trong thế giới của cậu, chỉ nhìn thấy một mình

cậu ta mà thôi…

Sau đó, lúc cô không biết gì, Mika hãm hại Sumitobi giống như lần trước hãm hại

Setsumiru, nhưng mà lần này chẳng những không thành công, ngược lại còn bị bắt được.

Akina biết chắc chắn Mika rất khó chịu, cái cảm giác bị Yukimura chán ghét, Akina đột nhiên rất sợ hãi, nếu mình cũng bị anh chán ghét, thì mình sẽ như thế nào. Nhưng ngày hôm sau, Mika lại đột nhiên tìm cô, bảo cô đi xin lỗi Sumitobi, thế là sao chứ, ngay khi phát hiện bí mật mà mình luôn bảo vệ thì ra không hề có giá trị, lại bị bạn bè phản bội sao?

Nếu anh không nhìn tới người khác, vậy anh có thể nhìn thấy tôi hay không? Cho nên mới muốn xua đuổi tất cả những người mà Yukimura có khả năng nhìn thấy, nếu Mika phản bội tôi, vậy thì Mika cũng giống thế…

Cứ như vậy, cô càng chạy càng xa trên con đường sai lầm này, nghĩ mọi biện pháp tiếp


cận Sumitobi, tiếp cận Yukimura…

Có người chính là ngốc như thế, biết rõ trong thế giới đối phương không có mình, lại vẫn chấp nhất muốn ở đó lưu lại dấu vết của mình…

Nếu không có Mika, có lẽ cô vẫn tiếp tục sai lầm, có lẽ chuyện mà mình may mắn nhất không phải là gặp được Yukimura mà là gặp được Mika, lời nói của Sumitobi làm cô bừng tỉnh đại ngộ, vì cô, buông tha cho tình yêu là Mika, vì cô, đi thay thế cô phạm sai lầm hết lần này đến lần khác là Mika, rõ ràng bị cô gây thương tổn, nhưng vẫn bằng lòng muốn cùng mình làm bạn là Mika…

Cũng may… Cô còn có một người bạn như vậy…

Nghỉ hè kết thúc, Akina quyết định chuyển trường đi Hyoutei, tuy rằng Yagyu không dán lên bảng thông báo chuyện cô gây ra, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn mặt mũi ở lại đây nữa…

Một ngày trước lúc khai giảng, Akina đến trường nộp đơn xin chuyển trường, hôm ấy, câu lạc bộ Tennis vẫn không hề lơi lỏng, vẫn luyện tập trong sân Tennis, Akina lặng lẽ liếc sân Tennis một cái, nhìn thoáng qua bóng dáng quen thuộc ấy, đó là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời cô, cũng là sai lầm lớn nhất, nhưng kỳ thật điều cô muốn cũng không nhiều lắm…

Cô thừa nhận, mình thua…

Cô thích Yukimura lâu hơn Sumitobi, nhưng Sumitobi lại trong thời gian ngắn như vậy

làm Yukimura thích mình…

Cậu ấy hơn cô, trên thời gian thì bại bởi cô, nhưng cũng trên thời gian…

Đi ra văn phòng hiệu trưởng, ở cổng trường, Akina quay đầu nhìn trường học này lần cuối cùng, nơi này có rất nhiều kí ức, phút chốc sau đó, cô lại thấy được bóng dáng quen thuộc ấy…

Bởi vì ngày mai khai giảng, cho nên hôm nay luyện tập kết thúc sớm, Yukimura hơi lo lắng cho vườn hoa trên nóc nhà, nên đã để những người khác đi trước, còn mình lên vườn hoa trên nóc nhà, định xem qua rồi mới về, lại bất ngờ gặp được người mà mình không ngờ tới.

Akina chú ý tới Yukimura kinh ngạc, nhất thời cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp

Yukimura, cho nên định trốn, nhưng lại bị Yukimura gọi lại…

“Takagi!”

Akina tuy rất muốn chạy trốn, nhưng khi nghe thấy Yukimura gọi mình, cô vẫn không

nhịn được dừng lại, muốn nghe Yukimura nói…

“Hi vọng về sau cậu vẫn còn mang theo trái tim bảo vệ bồn hoa như trước kia!”

Yukimura vừa dứt lời, Akina cảm thấy tim như co thắt lại, thời gian giống như dừng hình ảnh tại một khắc ấy, không còn tiếng ve kêu đáng ghét, không còn tiếng gió “Vù vù” thổi qua ngọn cây, thế giới như im lặng, hai hàng nước mắt chảy qua hai má Akina…

Tuy rằng Yukimura là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc sống của cô, cũng là sai lầm lớn nhất, nhưng kỳ thật điều cô muốn không nhiều lắm…

Tớ chỉ là, muốn cậu nhớ rõ tớ mà thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.