Mặc Diện

Chương 6: Bất đắc dĩ


Đọc truyện Mặc Diện – Chương 6: Bất đắc dĩ

Yagyu và Niou nhìn nhau, hiện tại không khí cực kỳ quái dị, kỳ thật Niou và Yagyu đều cảm thấy phải nói chút gì đó, nhưng ngại do không thân với Sumitobi, lại chưa từng đối xử tử tế với cô, kỳ thật chính yếu là, hai người bởi vì hào quang của câu lạc bộ Tennis nên không quá am hiểu và giao tiếp với nữ sinh, cho nên không biết nên nói gì bây giờ.

Sumitobi mẫn cảm nên đương nhiên hiểu được, cho nên cô mở miệng trước: “Vừa rồi cám ơn các cậu.”

“Không có gì, là một thành viên của hội Học Sinh, bảo vệ bạn cùng trường là nghĩa vụ của tôi.” Nghe thấy Sumitobi cảm ơn, Yagyu đẩy đẩy kính mắt, nói một câu rất có trách nhiệm. Khóe miệng Sumitobi giật giật, âm thầm buồn bực rốt cuộc người này yêu thương hội Học Sinh nhiệt tình đến mức nào vậy.

Lấy tay khuỷu tay chọc chọc eo Yagyu, trong mắt Niou đầy sự khinh bỉ, ý bảo Yagyu không cần lôi hội Học Sinh ra làm tấm chắn, sau đó vẻ mặt sáng rọi cười cười nói với Sumitobi.

“Nghe nói Watanabe cậu mất trí nhớ là thật vậy chăng?”

“Ừ…” Nghe thấy vừa rồi Niou nói với Sato Mika không cần vọng tưởng lừa gạt Kẻ Lừa

Bịp đệ nhất Rikkaidai, Sumitobi không chút lo lắng trả lời.

“Thật thần kỳ, loại chuyện kiểu này tớ chỉ gặp qua trong tiểu thuyết mà thôi!” Nghe thấy

Sumitobi trả lời khẳng định, Niou có vẻ hưng phấn lên.

Kỳ thật Sumitobi rất muốn nói rằng còn nhiều chuyện thần kỳ mà cậu chưa thấy qua đâu. Cậu đã thấy qua xuyên qua chưa, cô thì thấy rồi. Đương nhiên không có khả năng nói thẳng ra như vậy, Sumitobi suy nghĩ nên đáp thế nào mới có thể nhanh chóng chấm dứt đối thoại với bọn họ.

Yagyu ho khan hai tiếng, ý bảo Niou không nên tiếp tục đề tài mất trí nhớ này nữa, Niou

cũng liếc mắt về cái kính mắt vĩnh viễn phản quang của Yagyu kia, ý bảo anh tiếp đề tài đi.

Cứ thế, hai người không nhìn Sumitobi, cứ thế tiến hành trao đổi ánh mắt “Kịch liệt”, trên đầu Sumitobi lập tức xuất hiện mấy cái vạch đen.


Rốt cục tiếng chuông vào lớp vang lên cứu vớt Sumitobi, cũng cứu vớt Niou và Yagyu, hai bên chào tạm biệt, Sumitobi lập tức chạy vào phòng học, chỉ muốn nhanh chóng rời xa hai người kia.

Sumitobi lúc này cảm thấy, người câu lạc bộ Tennis sao đều kỳ quái như vậy…

―Puri!” Niou nhìn bóng lưng Sumitobi rời đi cười cười, phát ra câu cửa miệng của mình, sau đó đi theo Yagyu chạy xuống lầu.

Một ngày khốn khổ mà lại bất đắc dĩ tại tiếng chuông tan học rốt cục đã xong, đúng lúc tiếng chuông kia vang lên, Sumitobi vô lực ngã lên mặt bàn, trước kia sao cô lại không hề phát hiện ra đến trường là chuyện mệt mỏi vậy…

Rất nhanh chóng, Sumitobi khơi dậy mười hai vạn phần tinh thần, bởi vì Takagi Akina

đến đây.

“Sumitobi, hôm nay cậu muốn đến câu lạc bộ đúng không? Vậy bọn mình tan học cùng nhau về nhà nhé!”

Takagi Akina vừa nhắc tới, Sumitobi lại đau đầu, cô quên mất là ở Nhật Bản sau khi tan

học còn phải đến câu lạc bộ.

“Tôi là… câu lạc bộ gì?” Cô không mong Watanabe Sumitobi đang gia nhập một câu lạc bộ hợp ý của cô, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“A! Xin lỗi, tớ lại quên mất, trước kia Sumitobi gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình!” mặt Takagi Akina mang vẻ xin lỗi gãi gãi mặt, lại chớp chớp đôi mắt to, tràn ngập chờ mong hỏi: “Sumitobi, cậu sẽ đi đúng không, vậy thì tan học bọn mình cùng nhau trở về được không?”

Sumitobi cảm thấy kỳ quái, Takagi Akina hẳn là đã biết cô và Sato Mika trở mặt với nhau, sao còn tiếp cận cô? Giờ chỉ có hai khả năng, thứ nhất, người này chính là ngốc kiểu ngây ngô, còn thứ hai, có âm mưu… (ngốc kiểu ngây ngô gì gì đó là thuộc tính mà con gái! Xin mời mọi người hãy lờ đi sự ngớ ngẩn của tác giả…)

Dù xuất phát từ lý do gì, Sumitobi cũng không muốn ứng phó cô ấy, vì thế Sumitobi hồi đáp: “Gần đây muốn sớm về nhà một chút, cho nên không tham gia hoạt động câu lạc bộ, xin lỗi, không thể cùng Takagi-san về rồi.”


Nghe xong Sumitobi nói, khuôn mặt tươi cười của Takagi Akina lập tức trở nên mất

mát: “Vậy sao? Đáng tiếc quá, vậy thì lần sau cùng nhau trở về đi, tớ đến câu lạc bộ đây!”

Rốt cục tiễn bước vị ôn thần kia, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, rồi bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ, chuẩn bị về nhà. Vừa thu dọn vừa cảm thán Takagi Akina quả nhiên là kiểu người mà cô không am hiểu ứng phó nhất.

Chậm rãi thong thả bước ra tòa nhà, thấy mấy nữ sinh vừa nhắc nhau “Câu lạc bộ Tennis bắt đầu huấn luyện”, vừa kích động chạy về cùng một phương hướng.

Lúc này Sumitobi mới nhớ ra hôm nay phải đến chỗ ông chủ Sanjo lấy vợt Tennis, Sumitobi giơ tay gõ nhẹ đầu mình một cái, trí nhớ của cô thật là, thiếu chút nữa đã quên mất.

Vì thế Sumitobi quyết định ghé qua cửa hàng bán đồ dùng Tennis trước khi về nhà, mới vừa đi hai bước, Sumitobi lại ngừng lại, cô khóc không ra nước mắt phát hiện mình không biết đường, mà ngay cả đường về nhà cũng không biết!

Tật mù đường quả nhiên rất đáng ghét!

Bất đắc dĩ nhìn phía hai nữ sinh vừa chạy đi, Sumitobi thở dài thật sâu, quả nhiên vẫn phải đi nhờ Yukimura sao, nghĩ vậy, Sumitobi lê bước chân uể oải đi về phía câu lạc bộ Tennis…

Đi vào câu lạc bộ Tennis, Sumitobi lần đầu tiên tận mắt thấy cái gì gọi là người người tấp nập, một đám đông nữ sinh vây kín quanh sân Tennis, tầng tầng lớp lớp, nhìn tình hình này, so với mật độ dân cư Trung Quốc có khi còn dày hơn, tiếng thét chói tai, tiếng hò hét liên tục vang lên, càng ngày càng to…

Sumitobi ôm lỗ tai, phải bỏ đi ý định chen vào tìm Yukimura Seiichi, Sumitobi cũng buông tha ý định đứng đây chờ anh, dù sao thời gian còn sớm, Sumitobi quyết định đến thư viện để giết thời gian, thuận tiện gia tăng kiến thức lịch sử Nhật Bản.

Trong sân bóng, Yukimura đương nhiên không biết Sumitobi vừa đứng ngoài sân bóng, anh đang chỉ đạo một vài đàn em khóa dưới kỹ xảo vung vợt, mấy đứa khóa dưới kia vì được đội trưởng chỉ đạo nên rất kích động, vung vợt cũng càng thêm ra sức, Yukimura vừa lòng gật gật đầu, đi ra cạnh sân bóng, trùng hợp, Sanada Genichirou cũng đang đi tới, Yukimura liền cười chào bạn tốt.

“Genichirou, bên cậu thế nào?”


“Vẫn rất lơi lỏng!” Sanada luôn là một người nghiêm khắc, hơn nữa lại là người bạn mà anh rất tin tưởng, cho nên Yukimura luôn rất yên tâm với Sanada, Sanada cũng chưa từng thất vọng với anh.

“Ha ha, Genichirou vẫn nghiêm khắc như vậy!” Thấy bạn tốt trêu chọc, Sanada chỉ kéo

kéo vành mũ xuống.

Lúc này, một thét chói tai vang lên, Yagyu và Niou đi vào sân Tennis, đi thẳng đến chỗ bọn họ.

“Xin lỗi, Yukimura, hội Học Sinh có một số việc, cho nên đã tới chậm!” Nói xong, Yagyu lại đẩy đẩy kính mắt trên mũi.

“Không sao, Yagyu phải quan tâm cả hai bên nên cũng rất vất vả!” Yukimura tỏ vẻ lý giải, nhưng lập tức chuyển mắt qua Niou phía sau Yagyu, lập tức tươi cười sáng lạn lên, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Masaharu cũng đi xử lý chuyện hội Học Sinh sao?”

Tất cả mọi người ở câu lạc bộ Tennis đều biết, chỉ cần đội trưởng mỉm cười sáng lạn như vậy, tức là có người sắp gặp họa, mà tên không hay ho lần này không thể nghi ngờ là Masaharu Niou.

Niou bị tươi cười của Yukimura làm cho sợ tới mức sửng sốt, Kẻ Lừa Bịp của Rikkaidai ở trước mặt đội trưởng nhà mình cũng có lúc không nói nên lời.

Ngay tại lúc mặt Sanada càng ngày càng đen, câu “Rất lơi lỏng, Niou, hai mươi vòng!” gần như vừa thốt ra, Yagyu lại đẩy đẩy kính mắt, mở miệng. ( nói đến đây, sao Yagyu luôn luôn đẩy kính mắt vậy hả tác giả, ngài viết thế nào vậy! Chẳng lẽ trong mắt ngài Yagyu chỉ biết đẩy kính mắt thôi sao hả trời… ) (Tojikachan: xin nhắc nhở, dòng trên là tác giả viết đó nhé)

“Yukimura, hôm nay bọn tớ nhìn thấy Watanabe Sumitobi…” Một câu vừa vang lên, mặt Sanada liền không đen, Yukimura cũng không tươi cười, Niou thấy lực chú ý của đội trưởng nhà mình và phó đội trưởng đã không còn trên người mình, liền xám xịt chạy sang một bên, cùng Marui trêu chọc Kirihara.

Nếu Sumitobi biết mình có lực ảnh hưởng như vậy, không biết sẽ có phản ứng như thế

nào…

“Vậy sao? Xảy ra chuyện gì?”

Yagyu kể ngắn gọn chuyện buổi chiều, anh vừa nói đến chỗ Sato Mika đi gây sự với

Sumitobi, rõ ràng nhận thấy được sắc mặt Yukimura không tốt lắm.


Sau đó Yagyu tiếp tục kể, nói Sumitobi phản bác Sato Mika như thế nào, khi kể rõ Sumitobi lạnh lùng nói với Sato Mika rằng đừng lấy sự ngu xuẩn và vô tri của mình khoe ra trước mặt cô, trong mắt Yukimura lại lộ ra sự thưởng thức, Yanagi Renji vừa huấn luyện xong liền cầm bút viết tên Watanabe Sumitobi xuống mục Yukimura trong notebook.

“Cô ấy luôn có thể làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng không quá rõ trước kia cô ấy là người như thế nào, nhưng vẫn có thể phát hiện ra cô ấy đã thay đổi rất nhiều.” trong đầu Yukimura lại hiện ra cảnh tượng trên sân thượng, Sumitobi nói ra “Câu luận về

cuộc sống hạnh phúc”, thật sự là làm anh được lợi rất nhiều.

Niou tai thính nghe thấy Yukimura nói vậy, liền nhấc tay tỏ vẻ đồng ý, sau đó hoàn toàn

quên mất lúc trước vừa mới thoát nạn, lập tức gia nhập đề tài của bọn họ.

Nhưng không quá bao lâu, đề tài không tiếp tục nữa, mọi người đều bị Sanada bắt đi luyện tập. Nhưng tâm tư Yukimura đã bay đến chuyện trên sân thượng buổi chiều.

“Genichirou, cậu có biết câu ‗Không mơ chốn phồn hoa, chỉ mong cô độc yên tĩnh nở‘ có ý gì không?” Yukimura sở dĩ hỏi Sanada vấn đề này là vì Sanada luyện tập thư pháp, từng đọc rất nhiều sách thơ Trung Quốc.

Chưa từng làm Yukimura thất vọng, lần này Sanada đương nhiên cũng không: “Đó là một câu thơ cổ Trung Quốc, viết về hoa mai, ý nói hoa mai rời xa thế tục, không đua thắm khoe hồng với muôn hoa, chỉ nở một mình trong mùa đông.”

“Rời xa thế tục… sao?” Nghe xong Sanada giải thích, Yukimura thì thào lẩm bẩm, sau đó lại hỏi: “Vậy còn ‗Nguyện được người một lòng, đầu bạc không chia cách‘?”

Sanada ngẩn người, vừa nghĩ Yukimura gần đây có phải đang mê thơ cổ Trung Quốc hay không, vừa tiếp tục giải thích: “Ý này là hi vọng có thể gặp được một người tốt toàn tâm toàn ý với mình, thẳng đến khi tóc bạc đầu cũng không rời không bỏ.”

Yukimura ngừng một chút, hình như đang suy ngẫm hai câu thơ này, Sanada cũng lẳng lặng đứng một bên, không nói gì, kỳ thật anh rất muốn nói một câu “Yukimura, cậu rất lơi lỏng!”, nhưng vẫn không dám nói.

Thật lâu sau, Yukimura lại mỉm cười nhẹ nhàng, nói tiếng cám ơn, nhìn nhìn thời gian

cũng sắp hết, tập hợp toàn bộ người câu lạc bộ Tennis lại rồi tuyên bố giải tán.

Cùng lúc đó, Sumitobi ngẩng đầu lên trong một đống sách lịch sử, cô thật sự không vào đầu tí nào, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ, liền trả hết số sách trở về, đi ra cổng trường, trực tiếp đứng đây chặn đường Yukimura.

Chắc chắn năm sau, Sumitobi sẽ hoài niệm sự lớn mật của mình, bởi vì khi đó Yukimura đã lộ nguyên hình, đương nhiên, đều là nói sau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.