Mặc Diện

Chương 27: Nghênh đón lễ hội Hải Nguyên


Đọc truyện Mặc Diện – Chương 27: Nghênh đón lễ hội Hải Nguyên

Một ngày trước lễ hội Hải Nguyên, cả trường không phải đi học, bắt đầu tổ chức lễ hội Hải Nguyên, một ngày bận rộn bắt đầu, Sumitobi vì bận việc ở câu lạc bộ Vũ Đạo, cho nên xin phép lớp trưởng rồi, lớp trưởng là người rất dễ nói chuyện, phải nói là thông tình đạt lý, tất cả những người là chủ lực trong hạng mục hoạt động câu lạc bộ lần này đều có thể xin phép, phần lớn chuyện trong lớp đều do các học sinh đã nhanh chóng xong việc ở câu lạc bộ làm.

Hình như lớp cô chuẩn bị làm nhà ma, điều này làm Sumitobi thấy rất may mắn vì mình là chủ lực của câu lạc bộ Vũ Đạo, nói thực ra, lá gan của cô rất nhỏ, chỉ là sợ ma quỷ mà thôi, đây cũng nhờ ‗phúc‘ của người nằm giường bên cạnh chung phòng bệnh kiếp trước, mỗi lần hai người buôn chuyện, anh ta luôn nói về mấy chuyện ma quỷ trong bệnh viện, lần nào Sumitobi cũng rất muốn đá anh ta ra một cái rồi sau đó nói cho anh ta rằng cô là người bị bệnh tim!!!

Vì thế Sumitobi lén quyết định, phải cách xa nhà ma lớp mình một chút, vì thế số lần chạy tới câu lạc bộ Vũ Đạo càng ngày càng nhiều, làm Sumisaku và Nami cảm thán

Sumitobi rất chu đáo, họ cũng không thể thua được, cho nên gần đây câu lạc bộ Vũ Đạo làm không ít công to.

Câu lạc bộ Tennis của Yukimura đang nước sôi lửa bỏng, bởi vì quá bận rộn nên cơ hội gặp mặt của hai người cũng giảm bớt, mà ngay cả giữa trưa mỗi ngày, Sumitobi đều bởi vì phải đi câu lạc bộ Vũ Đạo mà không thể lên sân thượng gặp Yukimura, đột nhiên có cảm giác Sumitobi rất xa, làm Yukimura hối hận chuyện đánh cược.

Nhưng mà sự kiêu ngạo của câu lạc bộ Tennis không cho phép anh nương tay, dù là

Sumitobi, anh cũng sẽ không cho phép…

Trong câu lạc bộ Tennis có Sanada và Yanagi, cho nên Yukimura rất yên tâm, mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc ở câu lạc bộ, Yukimura sẽ chú ý nhiều đến Sumitobi, có khi cũng sẽ làm một vài nhiệm vụ chuyển mấy thứ đồ, sau đó lúc đi ngang qua câu lạc bộ Vũ

Đạo sẽ nhìn thấy hình ảnh Sumitobi nghiêm túc ở trong phòng Âm Nhạc, mỗi lần như thế, Yukimura luôn nở nụ cười hiểu rõ.

Có khi trên đường về nhà, trông Sumitobi rất mỏi mệt, Yukimura cũng chỉ cùng cô yên

lặng bước đi, không nói gì.

Cứ thế đến lễ hội Hải Nguyên, trường học tiếp đón cả người ngoài, bình thường trường học vốn rộng lớn giờ phút này lại có vẻ chật chội lên, Yukimura sớm đã đến trường, hoạt động của câu lạc bộ Tennis đã chuẩn bị xong sớm, bởi vì bọn họ đều được lựa chọn hạng

mục sở trường của mình từ khi Yanagi đưa ra ý kiến “Quán cà phê ngoài trời của câu lạc bộ Tennis”, Yagyu sẽ chuẩn bị cà phê, Marui chuẩn bị bánh ngọt, những người khác làm bồi bàn. Yukimura sao, đương nhiên là chủ quán, hơn nữa lại làm công tác hậu trường.


Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều nữ sinh đến vì Yukimura, hơn nữa còn ùn ùn kéo tới, lúc này Kirihara gặp nhiều phiền toái, cảm thán nói nổi tiếng cũng không phải là một chuyện tốt.

“Ủa?! Yukimura-senpai đâu? Thật đáng ghét, người ta hi vọng Yukimura-senpai đến bưng cà phê cơ!” Nữ sinh bất mãn nhìn Kirihara, bĩu môi nói.

Kirihara lặp đi lặp lại cường điệu câu mà Yukimura mỉm cười luôn nói “Khách hàng chính là thượng đế”, nhịn xuống lửa giận sắp bùng nổ, vừa thầm oán giận Yanagi nêu ý kiến gì không nêu, lại đi đề nghị làm cái quán cà phê?! Vừa lộ tươi cười khó coi giải thích với nữ sinh, lập tức kích động nói thành “Đội trưởng không tiếp khách!”, Niou đang bưng cà phê đi ngang qua nghe thấy liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa làm đổ cà phê trong tay.

Này này, nếu như bị đội trưởng biết thì sẽ chết rất thảm đấy! Niou không đành lòng tiếp tục tưởng tượng kết cục của Kirihara, bưng cà phê yên lặng bay đi mất.

Sau đó, một cái búng tay vang lên, Atobe mang theo đội Tennis Hyoutei hoa lệ xuất hiện ở quán cà phê ngoài trời của câu lạc bộ Tennis: “A, đã lâu không gặp, Sanada!”

Sanada buộc tạp dề quanh eo đang bưng cà phê, quay đầu lại nhìn thấy người của Hyoutei đến, trông anh thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng Hyoutei vốn cực kỳ lễ phép nên không để lộ ra, nhưng Shitenhoji đi sau, Koharu nhìn thấy dáng vẻ Sanada như vậy, lắc mông ôm mặt, giả vờ làm cô gái hoài xuân: “Hm ~ Sanada-kun đủ tư cách làm một anh con trai làm việc nhà đấy, tớ ~ rất ~ thích ~ “

Vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Sanada, nhưng bị Sanada lờ đi, Shiraishi không nhịn được đen mặt đứng ở phía trước Koharu, chào Sanada: “A, Sanada, đã lâu không gặp, sao không thấy Yukimura đâu?”

“Yukimura đi lấy đồ rồi, các cậu ngồi xuống trước đi!” Sanada cũng không để ý lời nói

của Koharu, mà là thành thạo mời bọn họ ngồi vào bàn.

Mọi người còn chưa kịp ngồi xuống, đã thấy Yukimura mang theo nhóm người Seigaku

đi tới, Yukimura khách sáo chào mọi người: “Thật khéo, các cậu đều đến rồi!”

“Yukimura, chẳng phải cậu cũng vừa tới sao, vừa rồi còn đang hỏi chủ nhà là cậu sao lại


không thấy đâu đấy!” Atobe nhìn Yukimura, mỉm cười kiệt ngạo bất tuân của vương giả.

“Trên đường lấy đồ gặp nhóm Tezuka, liền thuận đường cùng nhau đến, không làm

Atobe đợi lâu chứ?” Yukimura cũng đáp lễ nói.

“Làm sao có thể?” Atobe không để ý, còn cười chào đối thủ của mình, tuy rằng nghe rất tự đại, nhưng các thiếu niên hiểu biết đều biết tính cách của anh, đều không để trong lòng,

Atobe nói: “Tezuka, năm nay Seigaku không yếu đi đấy chứ, hm?”

“Đương nhiên sẽ không.” biểu cảm của Tezuka không thay đổi, thản nhiên đáp lại. Tezuka nói xong, Fuji cũng mở miệng: “Chờ mong trận đấu lần sau được giao thủ với

Kei-chan dẫn dắt Hyoutei đấy!”

Atobe nghe Fuji nói vậy, nhíu nhíu mày: “Hm? Đã nói là không được gọi bổn đại gia bằng cái tên không hoa lệ kia rồi mà!”

“Được rồi được rồi, có gì thì ngồi xuống hãy nói sau” Là chủ nhà, Yukimura mời các

bạn bè kiêm đối thủ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Atobe lại búng tay một cái, tràn đầy tự tin nói: “Phí của các bạn cũ đang ngồi hôm nay, bổn đại gia sẽ thanh toán hết, các cậu cứ thỏa thích ăn, không cần khách khí với bổn đại gia!”

Cao hứng nhất là Momoshiro, khen Atobe một câu bạn chí cốt rồi cầm thực đơn chọn đồ, thành viên không biết tên của câu lạc bộ Tennis Rikkaidai phụ trách ghi lại danh sách đồ ăn của khách thật sự không theo kịp tốc độ nói của Momoshiro, còn nhanh hơn cả hoàng tử tốc độ Osaka – Oshitari Kenya!


Vì thế hoàng tử tốc độ khó chịu, cũng cầm thực đơn lên, hai người bỗng dưng lại đọ

nhau về tốc độ chọn món ăn, làm Shiraishi và Tezuka lại đen mặt.

Tezuka không thể phạt Momoshiro đi chạy vòng trước mặt nhiều người như vậy, đành phải nói tiếng “Cám ơn đã khoản đãi” với Atobe, để tỏ lòng biết ơn của mình.

Lúc này Fuji chú ý tới dấu răng quỷ dị trên tay Atobe, sau đó hỏi ra nghi vấn của rất nhiều người có chú ý tới điểm này: “Kei-chan, tay cậu làm sao vậy?”

Nhắc tới đây, Atobe lại khó chịu, nhất là bị cô gái không hoa lệ kia cắn, thứ hai, anh còn

thật không nghĩ ra được đáp án của vấn đề kia, cho nên Atobe tức giận trả lời: “Bị chó cắn.”

“Xì” một tiếng, Oshitari Yuushi không nhịn được nở nụ cười, bị Atobe trực tiếp xem thường.

Không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Yukimura đương nhiên vẫn biết kia không phải chó cắn, dấu răng chỉnh tề như vậy vừa thấy là hiểu, nhưng không biết tình huống thật sự thế nào, Yukimura vẫn nói một câu mà sau khi biết chân tướng làm anh hối hận đến chết: “Bị chó nhà ai cắn vậy?”

“Làm sao mà bổn đại gia biết?!” Atobe càng nói càng tức giận, bưng chén cà phê trên bàn lên uống một ngụm to, không nhìn ánh mắt tò mò của mọi người.

Cùng lúc đó, Sumitobi đang đứng ở cổng trường hắt xì một cái thật to, không nhịn được

kéo kín áo, đã mùa hè rồi sao lại cảm thấy từng trận gió lạnh vậy, chẳng lẽ bị cảm?!

―Chị không sao chứ?” Sumisaku có chút lo lắng nhìn Sumitobi, hai ngày này bận quá thế cho nên Sumitobi rất ít nghỉ ngơi, Sumisaku rất sợ Sumitobi hầm ra bệnh, đến lúc đó, chưa nói đến Watanabe Koji, người thứ nhất không buông tha cho mình chắc chắn là Yukimura!

“Không sao đâu, chắc là có người nhớ chị!” Sumitobi thấy Sumisaku lo lắng, lập tức an ủi.

―Chị, nếu không thấy thoải mái thì nhất định phải sớm nói một chút nhé! Thân thể mới là quan trọng nhất!” Sumisaku vẫn có chút lo lắng, lại nhắc nhở một câu mới thôi.

Sumitobi vì mục tiêu của câu lạc bộ Vũ Đạo, đã sắp xếp xong thời gian hoạt động hợp lý, lúc trước đã chuẩn bị tốt, cho nên sáng nay không phải làm gì cả, có thể thả lỏng một chút, vốn tính dậy sớm đến trường đi dạo, cho tới bây giờ cô vẫn chưa bao giờ tham gia lễ hội văn hóa của Nhật Bản, cho nên luôn rất chờ mong, nhưng Sumisaku vì để Sumitobi nghỉ ngơi nhiều một chút nên buổi sáng không gọi cô dậy, hại cô tới chậm, nhưng cũng may là chỉ mới qua buổi sáng của lễ hội Hải Nguyên.


Đi dạo lung tung với Sumisaku, Sumitobi bị đủ loại kiểu dáng của chủ đề các lớp hấp dẫn, không nhịn được nhìn đông xét tây, giống như Lưu lão lão vào vườn Đại Quan* vậy, làm Sumisaku cảm thán thì ra chị mình cũng có lúc trẻ con như thế, nhưng như vậy lại cảm

thấy gần gũi chị hơn, cho nên Sumisaku cũng đi theo Sumitobi cùng hết nhìn đông tới nhìn tây, làm hướng dẫn du lịch cho Sumitobi, giới thiệu các món ăn vặt và các mục hoạt động.

(*Tojikachan: Lưu lão lão là nhân vật trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần, bà rất thiện lương, thông minh, chính trực, trọng tình trọng nghĩa, một hôm bà vào vườn Đại Quan, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó, trước đây bà chỉ nhìn qua tranh, vì thấy đẹp quá nên cứ cho là giả, sau khi tận mắt nhìn thấy vườn còn đẹp hơn trong tranh thì mới biết mình còn nông cạn quá)

Rốt cục, khi đi đến trước mặt quán ăn vặt, nghe thấy giọng nói quen thuộc: “A a a! Cá

mực nướng ăn ngon quá!”

Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy được mái tóc đỏ của Marui, cùng với đầu trọc của

Kuwahara, chẳng qua hai người đều mặc tạp dề làm Sumitobi bất đắc dĩ cảm thán, hai người này là chạy ra từ câu lạc bộ Tennis sao?!

“A! Đại thám tử Watanabe!” Lúc này, Marui cũng chú ý tới nhóm Sumitobi, vì thế vẫy vẫy tay với họ, chủ động lên tiếng chào.

“Marui-senpai không tham gia hoạt động của câu lạc bộ Tennis sao?” Sumisaku hỏi ra nghi vấn của Sumitobi.

“Bọn tớ đi lấy chút đồ, thuận tiện mua chút cái ăn, đại thám tử Watanabe, các cậu ăn không? Bọn tớ mời, Kuwahara trả!” Nói xong giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ phía sau Kuwahara.

Có vẻ như Kuwahara đã tập mãi thành thói quen, chỉ nghẹn họng ôm trán, bất đắc dĩ nói:

“Tớ biết ngay mà!”

Ăn xong, Marui cảm thấy thời gian không còn sớm, nếu về muộn thì sẽ bị Yukimura bắt tại chỗ, vốn định tạm biệt Sumitobi, nhưng nghĩ lại, lại thay đổi, mời Sumitobi đến quán cà phê ngoài trời của câu lạc bộ Tennis ngồi chơi. Có lẽ như vậy, đội trưởng sẽ rất sung sướng! Marui nghĩ.

Vốn tính đến câu lạc bộ Tennis chơi, Sumitobi nhận được lời mời của Marui, đương nhiên không có lý do gì từ chối, nên cũng đi theo Marui và Kuwahara, đi về phía câu lạc bộ Tennis.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.