Đọc truyện Mặc Diện – Chương 25: Takagi và Sato
Mọi chuyện tới nhanh đi cũng nhanh, Sumitobi còn chưa kịp đi tìm Yagyu, đã bị một chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn đánh gãy.
Giờ nghỉ tiết thứ ba, Sumitobi đang định đi hội Học Sinh hỏi về chuyện Sato Mika, vừa mới từ chỗ ngồi đứng lên, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa lớp Sumitobi đã bị đẩy mạnh ra, mọi người đều nhìn về phía cửa, bạn vào thoạt nhìn rất vội, thở hổn hển mấy hơi, còn chưa bình thường lại đã vội vàng nói.
“Không tốt không tốt! Sato đẩy Takagi xuống cầu thang!”
Tin tức này khiến Sumitobi sững sờ tại chỗ, thế cho nên rất nhiều người đều chạy đi ra
ngoài nhưng chỉ Sumitobi vẫn còn ở tại chỗ không cử động chút nào.
Chẳng phải hai người họ là bạn thân sao? Ngày đó Sato Mika và Takagi Akina vẫn còn tốt đẹp, sao có thể đột nhiên đẩy Takagi Akina xuống cầu thang?
Vẫn nên đi xem thế nào đã, Sumitobi nhíu nhíu mày, chạy theo mấy bạn đi cuối tới chỗ phát hiện.
Đầu cầu thang có rất nhiều người vây quanh, thậm chí có vài giáo viên đang đứng, sau khi Sumitobi đuổi tới nơi, chỉ nhìn thấy đám đông, nhìn xung quanh hồi lâu cũng không nhìn thấy Takagi Akina và Sato Mika đâu.
Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai Sumitobi, Sumitobi quay đầu lại, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một mái tóc hồng, sau đó là tươi cười như ánh mặt trời, người đến là Marui Bunta, phía sau là Masaharu Niou cùng lớp.
“A! Đại thám tử Watanabe!” Marui nghịch ngợm mở to mắt nhìn Sumitobi, cười nói. Từ sau khi chuyện Setsumiru được cô làm sáng tỏ, Marui và Kirihara liền cho cô một nickname sứt sẹo như vậy, dù cô có sửa lại vài lần, nhưng dường như hai người này vẫn thấy rất thú vị, cứ gọi cô như vậy, dần dần, Sumitobi cũng không còn sức hùa với bọn họ nữa.
Thôi, dù sao chờ bọn họ chơi chán, tự nhiên sẽ sửa miệng lại! Nghĩ vậy, Sumitobi cũng mặc bọn họ.
“Cậu cũng nghe nói chuyện Sato nên mới chạy tới à?” Niou không thoải mái giống
Marui, mà là cau mày, hình như có chút suy nghĩ.
“Ừ, các cậu có nhìn thấy Sato Mika và Takagi Akina đâu không?” Gật gật đầu, Sumitobi nghĩ đầu cầu thang này rất gần tổ A và tổ B, mà tổ E của lớp cô lại hơi xa, vậy thì Niou và Marui hẳn là biết đại khái sự tình.
“À! Cái nữ sinh bị đẩy xuống đã được đưa đến bệnh viện, về phần Sato, hình như là bị gọi đến văn phòng, không nghĩ tới cậu ta vẫn không chịu sửa tính xấu.” Vừa nói đến Sato Mika, thái độ của Marui chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, có lẽ là nhớ tới bánh ngọt dâu tây số lượng có hạn bị làm rơi bẩn kia, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ chuyện đó…
“Nói đến chuyện Sato Mika tính chết, Marui, cậu có nhìn thấy Sato Mika đẩy Takagi
Akina xuống cầu thang không?” Sumitobi chỉnh lại sắc mặt, hỏi Marui.
Nghe Sumitobi nói vậy, Marui lúc đầu ngẩn người, lập tức nói: “Nhìn thì không nhìn
thấy, nhưng tớ nghe được…” “Nghe được?!”
“Ừ!” Marui gật gật đầu, nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Vị trí ngồi của tớ khá gần cửa sau, tớ nhớ rõ lúc ấy nghe thấy có người đang tranh chấp gì đó, nghĩ dù sao cũng là chuyện của đám nữ sinh, nên cũng không để ý lắm, ngay sau đó bỗng nghe thấy có tiếng thét chói tai, cùng với tiếng nữ sinh kia bị ngã xuống cầu thang, lúc tớ chạy ra xem, liền nhìn thấy Sato Mika đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt kinh hoảng nhìn xuống dưới cầu thang, sau đó, giống như mọi người truyền nhau như thế…” Nói tới đây, Marui lại bắt đầu tức giận bất bình.
“Vậy, cậu có nghe thấy họ nói gì không?”
“Ai biết được? Giờ nghỉ, trong phòng học rất ầm ĩ, Niou, cậu có nghe thấy không?” Marui lắc lắc đầu, nhìn Niou vẫn im lặng sau lưng mình, mở miệng hỏi.
“Lúc ấy tớ đang ngủ, là cậu đánh thức tớ mà!” Niou nghẹn họng ôm trán, thở dài, Marui
nắm tay trái lại, đánh vào lòng bàn tay phải, như bừng tỉnh đại ngộ nói “A, tớ quên mất!”
Làm Sumitobi không nhịn được cảm thán, Marui, trong đầu anh chỉ có bánh ngọt thôi sao? Sao mà chuyện Sato Mika đánh rơi bánh ngọt của anh thì anh nhớ rõ ràng thế?!
Không rối rắm vấn đề của Marui nữa, Sumitobi vừa nghi hoặc vừa lầm bầm lầu bầu: “Ngày đó, chẳng phải họ vẫn tốt sao?”
Nghe rõ thấy Sumitobi lầm bầm lầu bầu, Niou gãi gãi đầu, phiền chán nói: “Cho nên
mới nói lòng của con gái giống như kim đáy biển, đúng là phiền toái!”
“Bỏ đi bỏ đi, không nghĩ mấy thứ đó nữa, đại thám tử Watanabe, đi học rồi mà cậu còn chưa về lớp sao?” Bunta khoát tay áo, không quá để ý đến chuyện Sato Mika, nhưng lơ đãng thấy Miki-sensei đứng ở cửa tổ E, dậm một chân, như hổ rình mồi nhìn về phía này, không nhịn được nhắc nhở Sumitobi một câu.
Sumitobi thế này mới nhìn quanh một vòng phát hiện tất cả mọi người đều không phải bạn cùng lớp, nhưng không thấy Miki-sensei đang dậm chân ở cửa lớp mình, chỉ đảo mắt
phát hiện Marui và Niou vẫn đứng tại chỗ không di chuyển bước nào, nên cũng không nóng
nảy: “Các cậu cũng không sốt ruột sao?”
Marui mở to mắt nhìn, không nhịn được bật cười, giơ tay làm hình chữ V trước mặt
Sumitobi, tuyên bố: “Bọn tớ học tiết Thể Dục!”
Niou tốt bụng không nhìn được, bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ bả vai Sumitobi, sau đó vươn ngón tay cái lên chỉ chỉ Miki sensei đứng ở cửa lớp, nhìn chằm chằm cô phẫn nộ như lúc cô nhầm lẫn coi đội trưởng đội Kiheitai là Okita Soji vậy.
Ở trong lòng thầm than một tiếng “Thôi chết”, Sumitobi vội vàng lưu lại một câu “Gặp lại sau” với Marui và Niou, chật vật chạy vào phòng học. Marui nhìn thấy Sumitobi như vậy, không nhịn được ôm bụng cười ha ha.
Niou lại bất đắc dĩ, nghĩ nếu Yukimura ở đây, phỏng chừng Marui không cười nổi.
“Marui cười gì vậy, trông thật vui vẻ.” Đột nhiên giọng nói ôn nhuận vang lên thành công làm Marui ngừng cười, làm Niou ngẩn người. Chẳng lẽ đây là nhắc Tào Tháo, Tào
Tháo liền đến?!
Đương nhiên, Yukimura vừa tới nên không biết chuyện vừa xảy ra, chỉ là ở phòng thí nghiệm quên lấy đồ nền về lớp học một chuyến mà thôi, thấy Marui và Niou đứng ở cửa phòng học, Marui còn cười rất to, làm bạn bè cho nên chào hỏi một câu, nhưng Marui và Niou lại phản ứng thái quá như vậy khiến anh nghi hoặc.
“Ủa? Đội trưởng! Không không, không có gì!” Marui vừa thấy Yukimura, đột nhiên rối loạn.
“A, Bunta, bọn mình bị muộn tiết Thể Dục rồi, đội trưởng, bọn tớ đi trước!” Niou cũng vội vàng hoà giải, đùa sao, nếu Yukimura biết Marui cười Sumitobi, phỏng chừng hôm nay hai người bọn họ sẽ phải huấn luyện gấp đôi, sẽ không cười nổi nữa…
Dứt lời, Niou và Marui nhanh chóng chạy mất, lưu lại Yukimura không hiểu ra sao,
nhưng hiểu biết tính cách bọn họ nên Yukimura cũng chỉ bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, dù sao
chỉ là làm chuyện đuối lý mà thôi, Yukimura cũng lười so đo.
Rất nhanh đến lúc tan học, Sumitobi không nhanh không chậm dọn túi sách, đi về phía câu lạc bộ Vũ Đạo. Hai ngày nay, cô đều đến câu lạc bộ Vũ Đạo, hoạt động ở lễ hội Hải Nguyên của họ đang chuẩn bị như nước sôi lửa bỏng.
Sau đó mỗi khi tan học, Sumisaku và Nami luôn lấy lý do “Muốn đi mua thứ này thứ
kia” để vội vàng phủi cô và Yukimura, làm Sumitobi không nhịn được thầm lải nhải, rốt
cuộc thì họ có bao nhiêu thứ muốn mua?!
Hôm nay cũng vậy, khi Sumitobi mắt thấy Sumisaku và Nami dắt tay đi mất, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì hôm nay cô muốn đi bệnh viện thăm Takagi Akina, thuận tiện hỏi cô ấy một vài vấn đề. Bởi vì Takagi Akina và Sato Mika là bạn bè là chuyện cả trường đều biết, cho nên nếu Sumisaku đi theo thì ít nhiều trong lòng sẽ có chút không vui!
Xoay người, Sumitobi nói với Yukimura còn đứng sau lưng mình rằng mình muốn đi bệnh viện thăm Takagi Akina, bảo anh về nhà trước, ai ngờ Yukimura chỉ cười, nói một câu làm Sumitobi không lời nào để nói.
“Sumitobi, cậu biết đường đến bệnh viện không?”
Mấy vạch đen xuất hiện trên đầu, Sumitobi động não một cái, mở miệng nói: “Tớ có thể gọi xe!”
Yukimura bất đắc dĩ thở dài, không cho Sumitobi cơ hội nói tiếp, trực tiếp cầm tay Sumitobi, đi về phía ngược với đường về nhà: “Nơi này cách bệnh viện không xa đâu, gọi xe rất lãng phí, hơn nữa, một mình cậu đi, tớ lo lắng!”
Sumitobi đuổi kịp bước chân của Yukimura, Sumitobi nhìn nhìn bóng dáng Yukimura đi ở phía trước, không nhịn được mỉm cười: “Seiichi, cậu thật giống mẹ tớ đấy!”
Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura không nhịn được xuất hiện mấy vạch đen trên đầu, cố ý nói giống như có chút tức giận: “Nếu không muốn nghe tớ dông dài thì hãy chăm sóc bản thân mình, hơn nữa, tớ cũng không muốn làm mẹ cậu đâu…”
“À…” Sumitobi thu lại tươi cười, nghĩ có phải lời của cô đã chọc Yukimura tức giận không? Còn nữa, cô chưa bao giờ cho là Yukimura dông dài mà, ngược lại có đôi khi còn nghĩ, nếu Yukimura có thể luôn dịu dàng với cô như vậy thì thật tốt.
Yukimura dịu dàng làm cô càng ngày càng tham lam lưu luyến, cứ như thế thì sẽ chỉ làm cô thêm ỷ lại Yukimura mà thôi, có đôi khi, Sumitobi cảnh cáo chính mình không thể chuyện gì cũng dựa vào Yukimura, nhưng mà mỗi lúc như thế lại luôn có vẻ bất lực.
Thấy Sumitobi hình như có chút rầu rĩ không vui, Yukimura tự hỏi có phải vừa rồi anh đã nói nặng lời hay không, chỉ là vì Sumitobi luôn không hiểu được tình cảm của anh cho nên anh có vẻ vội vã bồn chồn, nhưng anh lại không dám tưởng tượng sau khi Sumitobi biết sẽ thế nào, cứ thế, Yukimura cảm thấy mình thật mâu thuẫn, có đôi khi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Dù sao, thích không giống như chơi tennis, anh không thể bình thường giống như đứng ở trên sân bóng, không đâu địch nổi, đối mặt cái gì cũng không luống cuống.
Bởi vì Sumitobi ở sau lưng, nên Yukimura luôn cố ý đi chậm, như vậy Sumitobi mới có thể không nhanh không chậm đuổi kịp Yukimura, hai người đều không ý thức được họ vẫn đang nắm tay nhau đi, có lẽ, trong tiềm thức bọn họ đều lựa chọn không chú ý đến, bởi vì giờ đây, bọn họ như vậy thật sự rất gần nhau.
Thẳng đến cửa bệnh viện, Yukimura mới buông tay Sumitobi ra, xoay người nhìn thấy
Sumitobi không yên lòng, Yukimura điều chỉnh cảm xúc của mình: “Sumitobi, đã đến rồi!”
“A? À!” Sumitobi giờ mới hồi phục tinh thần lại, dừng một chút, vẫn quyết định giải thích rõ ràng với Yukimura: “Seiichi, tớ không cảm thấy cậu dông dài đâu, chỉ là đôi khi cảm thấy mình rất ỷ lại cậu…”
Không nghĩ tới Sumitobi lại đột nhiên mở miệng nói với anh như vậy, Yukimura ngây ngẩn cả người, ngoài kinh ngạc ra, càng còn nhiều là kinh hỉ, bởi vì anh nghe thấy Sumitobi nói là ỷ lại anh, không kìm lòng nổi nói: “Sumitobi cứ ỷ lại tớ như vậy là được rồi…”
“A?” Sumitobi ngẩn người, phát ra một tiếng nghi vấn như vậy.
Yukimura giờ mới phản ứng lại, vội vàng quay đầu lại, tránh ánh mắt của Sumitobi, hơi lắp bắp nói: “À… Không có gì, không phải là cậu muốn đi thăm bạn sao, vẫn nên nhanh chóng vào thôi!”
Sumitobi có chút kỳ quái, sở dĩ cô “A” một tiếng, không phải vì không nghe thấy rõ ràng, mà là vì không hiểu được, nhưng Yukimura đã nói không có gì, vậy thì cô cũng không hỏi nữa, chỉ đi theo Yukimura vào bệnh viện.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phốc phốc ~ tốc độ tiến triển của hai người thong thả,
cho nên mới nói văn này chậm nóng!