Mặc Diện

Chương 18: Một cái đè hoa lệ


Đọc truyện Mặc Diện – Chương 18: Một cái đè hoa lệ

Vượt qua cuộc thi ngộp thở, nghênh đón cuối tuần có thể thả lỏng, mấy hôm thi cử đã

làm Sumitobi mệt mỏi gần chết, Sumitobi quyết định thừa dịp hai ngày này mà nghỉ ngơi

cho tốt.

Watanabe Koji rất đồng ý, hai ngày trước thấy Sumitobi tập trung học như vậy, tuy rằng rất vui mừng, nhưng Watanabe Koji cứ cảm thấy Simitobi gầy yếu đi không ít, hơn nữa Sumitobi vốn vừa mới khôi phục từ vụ tai nạn xe cộ, điều này làm Watanabe Koji rất lo lắng.

Mặc dù Sumitobi luôn miệng nói mình không sao cả, Watanabe Koji vẫn ở buổi tối thứ

sáu tuyên bố ngày mai nấu đồ ăn tẩm bổ cho Sumitobi

Khỏi phải nói, vui mừng nhất chính là người được ăn một bữa cơm xả láng – Watanabe

Sumisaku, cô ấy giơ hai tay ủng hộ Watanabe Koji.

Vì thế ngày hôm sau, Watanabe Koji như điên lên vậy, sáng sớm đã làm một bàn đầy thịt cá, làm cho Sumitobi rất buồn bực

Cô bỗng nghĩ, không lẽ Watanabe Koji nghĩ là chỉ cần ăn vào bụng là có thể bồi bổ thân thể? Cô thật sự muốn kéo ông ấy và Sumisaku sang một bên để nói về vấn đề ẩm thực Trung Quốc, muốn họ biết hoàng đế cổ đại Trung Quốc vì chỉ ăn thịt cá cho nên không có những chất dinh dưỡng cần có nên mới không sống lâu v.v…

Nhưng làm Sumitobi hoàn toàn buồn bực là vì buổi sáng làm nhiều đồ ăn quá, ăn không

hết, lại không thể đem đi đổ, cho nên Watanabe Koji quyết định giữa trưa tiếp tục ăn!!!

Nghe thấy thế, Sumitobi thực sự muốn té xỉu, thượng đế ơi! Mau tới cứu con với, con

từng nói là phải sống cho tốt, không muốn chết sớm như thế!

Cơm trưa qua, hình như Watanabe Koji rất vừa lòng thành quả của mình, ở trong phòng bếp vừa hát vừa vui vẻ rửa bát, Sumitobi nằm ở trên sofa nghỉ ngơi, nghĩ buổi chiều đi đâu đó giết thời gian, hiện tại bụng cô phình lên to quá, nếu không đi dạo thì sẽ không tiêu hóa được, đang định đứng dậy lên tầng tìm Sumisaku đi ra ngoài chơi, ai ngờ trùng hợp thấy Sumisaku khoác balo xuống, hình như định ra ngoài.


“Ủa? Em định đi đâu à?” Thấy Sumisaku đi vào phòng bếp chào Watanabe Koji, Sumitobi thừa dịp Sumisaku đi ra, vội vàng hỏi.

―Chị, em muốn đến trường để bàn với đám Nami chuyện lễ hội Hải Nguyên, tuy có nhờ

chị hỗ trợ, nhưng bọn em cũng không thể nhàn rỗi, hai ngày này, chị cứ ở nhà nghỉ ngơi cho

tốt nhé, hay là chị định đi theo em đến trường học thuận đường xem mấy anh Yukimura- senpai huấn luyện?!”

Vốn đang định nói muốn đi cùng Sumisaku, nghe thấy Sumisaku nói xong, cô lập tức nghẹn lại, lời nói thốt ra đổi thành “Đi đường cẩn thận”, sau đó liền trơ mắt nhìn Sumisaku khoác balo vui vẻ ra ngoài.

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Sumitobi rất buồn bực phát hiện kế hoạch đem Sumisaku làm hướng dẫn viên du lịch đã thất bại, đáng giận, gần đây cô làm sao vậy? Sao vừa nghe thấy tên Yukimura là bỗng dưng khẩn trương?

Lắc đầu, Sumitobi không suy nghĩ nữa, bây giờ hẳn là nên nghĩ xem biện pháp nào có thể thuận lợi ra ngoài chơi sau đó thuận lợi trở về nhà, sau đó Sumitobi liếc về phía phòng bếp, người trong phòng bếp còn đang vừa hát vừa lau bàn…

Gục đầu xuống, thở dài, Sumitobi thầm nói với mình “Thôi vậy, tự mình làm, cơm no áo ấm!” Huống chi nếu để Watanabe Koji biết sau vụ tai nạn xe cộ, cô còn bị mù đường thì phỏng chừng về sau cô cũng không thể thuận lợi ra ngoài…

Nói một tiếng với Watanabe Koji, Watanabe Koji bắt đầu lải nhải, đại để là con gái nên ra ngoài nhiều một chút, cả ngày ở nhà là không nên, rồi cười đẩy cô ra cửa.

Sumitobi nhìn cánh cửa nhà đóng chặt, lại thở dài một hơi, nhận mệnh xuất phát, đương

nhiên, là không có mục đích…

Cùng lúc đó, Sumisaku cũng đã đến trường học, sau đó cố ý vô tình đi ngang qua câu lạc bộ Tennis, dừng chân lại, cẩn thận nhìn xung quanh sân bóng, câu lạc bộ Tennis hôm nay

chỉ là bất chợt quyết định muốn huấn luyện, cho nên không có nhiều người vây quanh như mọi hôm, chỉ có những thiếu niên nhiệt huyết kia, khung cảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Watanabe-kouhai, em đang tìm ai à?” Yukimura từ phòng nghỉ trở về, thấy được


Sumisaku đang đứng cạnh sân bóng, liền bước lên cười chào.

Nghe thấy giọng nói ôn nhuận, tuy rằng biết là Yukimura, nhưng vốn nghĩ không bị ai phát hiện mình, Sumisaku vẫn bị dọa giật mình, thế cho nên khi trả lời, giọng nói có chút lắp bắp: “Dạ? Yu… Yukimura-senpai? Em… em chỉ là đi ngang qua…”

Nói xong, lại liếc mắt về phía sân bóng, các thành viên đang huấn luyện bởi vì nghe thấy tiếng Yukimura, ít nhiều cũng có chú ý phía Yukimura, cho nên khi mắt Sumisaku gặp mắt Niou, Sumisaku giống như con lộc nhỏ bị chấn kinh, vội vàng quay mặt đi.

Một màn này bị người cẩn thận như Yukimura nhìn thấy, đại khái hiểu ra, Yukimura cũng săn sóc không vạch trần cô mà hỏi nghi vấn của mình: “Watanabe-kouhai tới trường học để bàn chuyện lễ hội Hải Nguyên với Nami à? Vậy sao Sumitobi chưa tới?”

Vừa nói ra, Kirihara, Marui và Yanagi đang chạy bộ lập tức dừng ngay lại, Kirihara và

Marui kinh ngạc kích động trăm miệng một lời hô to: “Sumitobi?!!”

Còn Yanagi thì không nhanh không chậm lấy ra notebook không biết từ đâu ra, ‗ào ào‘

viết xuống, vừa viết vừa nói: “Yukimura bị Shiraishi kích thích, tỷ lệ là 88. 41%…”

Yukimura mỉm cười sáng lạn trực tiếp nhìn về phía Sanada, Sanada ngầm hiểu, kéo kéo vành nón, rống lên với ba người kia: “Thời gian chạy bộ mà lại dám dừng lại! Rất lơi lỏng! Yanagi, Kirihara, Marui, chạy thêm 20 vòng!”

Kirihara và Marui đang kinh ngạc lập tức tỉnh lại, nhận mệnh chạy bộ, Yanagi vẫn không nhanh không chậm tiếp tục viết lên vở nói: Yukimura bị nói trúng nên giận chó đánh mèo, tỷ lệ là 100%. Viết xong, cất notebook đi, mới tiếp tục chạy bộ.

Sumisaku thấy vậy, trên đầu xuất hiện mấy vạch đen, nói thật, ngay cả cô cũng có chút kinh ngạc quan hệ Yukimura-senpai và chị mình khi nào thì tốt như thế, xem ra hôm nay trở về phải “nói chuyện” với chị mới được! Sau đó liền chú ý tới ánh mắt Yukimura, mới nhớ ra mình còn chưa trả lời vấn đề của anh, vì thế Sumisaku nói: ―Hai ngày này, chị em ở nhà nghỉ ngơi, hai ngày trước phải tất bật chuẩn bị cho cuộc thi, bố nói thấy chị gầy, vừa khôi phục sau vụ tai nạn xe cộ nên không thể không chăm sóc sức khỏe, cho nên hôm nay em không gọi chị ấy đi cùng, hơn nữa bọn em cũng không thể ỷ vào chị ấy hết!”

Mới đầu Yukimura còn có chút lo lắng sức khỏe Sumitobi, nghe Sumisaku nói Sumitobi ở nhà nghỉ ngơi, anh cũng yên tâm, anh chỉ sợ Sumitobi lại chạy lung tung, đến lúc đó bị lạc thì làm sao bây giờ? ( ha ha, thật ngượng quá, Yukimura, Sumitobi đang “Tản bộ” rồi… )

mặc dù có chút buồn khi biết Sumitobi không tới, nhưng nghĩ vậy, Yukimura cũng bình


thường trở lại…

“Đúng là cậu ấy nên nghỉ ngơi, nhưng lễ hội Hải Nguyên lần này, anh thật sự mỏi mắt mong chờ các em đấy!” Nói đến lễ hội Hải Nguyên, Yukimura lại nghĩ tới vụ các cược giữa anh và Sumitobi, không nhịn được lại tươi cười ôn hòa.

Những nữ sinh miễn dịch với gương mặt tươi cười của Yukimura chỉ có Yukimura Nami mà thôi, cho nên Sumisaku hơi ngây người, không khỏi thầm cảm thán, chị của cô thật may mắn, Yukimura-senpai là một thiếu niên rất tốt!

Nói đến thiếu niên tốt, Sumisaku lại lặng lẽ liếc Niou, nhưng Niou đã chuyển mắt sang

nơi khác, Sumisaku không nhịn được buồn bã.

Cử chỉ nhỏ của Sumisaku bị Yukimura nhìn thấy, vì thế Yukimura bỗng nảy ra một ý, nói: “Đúng rồi, anh quên một thứ ở chỗ Nami, Niou, cậu có thể giúp tớ đến câu lạc bộ Vũ

Đạo lấy về không?!”

Bị gọi tên, Niou cùng với Sumisaku đang chuẩn bị đi đều sửng sốt: “Sao?!”

Niou rất buồn bực, nghĩ nghĩ gần đây hình như mình đều rất an phận, hẳn là không đắc tội Yukimura mới đúng? Vậy tại sao Yukimura lại tươi cười sáng lạn với anh chứ? Nhưng nếu Yukimura đã lên tiếng, anh cũng không thể cự tuyệt, trừ khi anh muốn chết…

“Nhưng tớ không biết câu lạc bộ Vũ Đạo ở đâu” Niou gãi gãi đầu, nhận mệnh đi về phía

Yukimura.

Khi đối mặt với Yukimura, mọi người của câu lạc bộ Tennis phát hiện bọn họ chỉ có thể nhận mệnh, bụng đen quả nhiên là một cái danh từ đáng sợ…

“Watanabe-kouhai đang định đến câu lạc bộ Vũ Đạo đấy, Watanabe-kouhai có thể mang

cậu đi!” Nghe Yukimura nói xong, người giật mình nhất là Sumisaku, mắt thấy Niou tới gần, mặt Sumisaku bất giác đỏ lên.

Niou đi đến bên cạnh Sumisaku, Yukimura thức thời tránh người, Niou nói với

Sumisaku: “Vậy thì phiền em dẫn đường…”

Được Niou nhờ, Sumisaku sao có thể cự tuyệt, vì thế hai người cùng nhau đi xa, Sanada


liếc Yukimura một cái, bất đắc dĩ thở dài.

Aiz…

Màn ảnh lại chuyển sang Sumitobi, Sumitobi đánh bậy đánh bạ vô tình đi tới bờ biển, nghe đồn biển Kanagawa rất đẹp, chỉ là vì mù đường nên không có cơ hội nhìn thấy, nếu giờ đến được đây, đương nhiên Sumitobi rất vui mừng, vội vàng đi xuống bậc, muốn thử

cảm giác bước trên bờ cát.

Kiếp trước cô ở Tứ Xuyên Trung Quốc, tít sâu trong đất liền, với cả thân thể cô không tốt, gia đình cô chưa bao giờ đi chơi xa, dù cô luôn thích biển lớn, nhưng chỉ nhìn thấy ở trên tivi, biển lớn khiến cô cảm thấy trong sáng rộng mở, chỉ tiếc niềm mong ước nho nhỏ lại chỉ có thể nhìn qua màn hình tivi bé tí, không có cảm giác mấy, chỉ có tự mình đi vào bờ biển mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, khiến người ta có cảm giác như ngay cả thế giới cũng rộng lớn, cho dù không cần đứng ở chỗ cao cũng có thể nhìn ra rất xa, thảo nào rất nhiều người nói nếu muốn thả lỏng thì nên đến bờ biển hò hét…

Bàn chân dẫm lên cát, gió biển khẽ thổi bay mái tóc dài của Sumitobi, trong không khí đều là hương vị của biển, Sumitobi thỏa mãn nở nụ cười, thậm chí có chút không thể tin được mình thật sự đã đến bờ biển, mở hai tay ra, Sumitobi cảm thụ làn gió biển thổi lên mình, ngắm nhìn phong cảnh xa xa.

Mặt biển mênh mông vô bờ, như nối liền với chân trời vậy, màu xanh tràn ngập tầm mắt, là màu sắc của bầu trời, cũng là màu sắc của biển, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, sóng biển lóng lánh ánh sáng, làn sóng sau cướp đường của làn sóng trước xô bờ, còn chưa kịp lui về đã bị làn sóng tiếp theo chùm lên, một vài con cua chưa kịp chạy đi đã bị làn sóng trực tiếp cuốn vào trong nước.

Đột nhiên nhớ tới trước kia có nghe một câu, bầu trời và biển lớn yêu nhau, cho nên mới tương giao ở phương xa! Cô còn nhớ rõ Yukimura ở trên sân thượng hỏi cô: cậu không biết

là ở đây cách bầu trời rất gần sao? Giờ Sumitobi muốn nói cho Yukimura, cô đang đứng ở nơi cách bầu trời rất gần…

Sumitobi cảm thấy tâm tình rất thả lỏng, muốn học những người trên TV hô to vài tiếng, hít sâu một hơi, Sumitobi chuẩn bị hét lên thì đột nhiên bị một tiếng kêu to đánh gãy.

“Này! Mau tránh ra cho bổn đại gia!!!”

Sumitobi sửng sốt, nhìn xung quanh, chỉ có một mình cô, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, nghe nhầm sao?

Ngay tại lúc Sumitobi nghĩ mình do quá mức mệt nhọc mà nghe nhầm, một cái bóng ma lớn bao phủ cô, vì thế Sumitobi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn, sau đó Sumitobi trực tiếp sững sờ tại chỗ, bởi vì có một người từ trên trời rơi xuống!!!

Ngay tại lúc Sumitobi sững sờ, do tác dụng sức hút của trái đất, người kia trực tiếp ngã

xuống người Sumitobi, Sumitobi cứ thế bị đè hoa lệ…

Cô làm sao có thể không hay ho như thế chứ, ngay cả cuối tuần đi ra dạo chơi cũng đã phải tình tiết cũ rích như thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.