Đọc truyện Mặc Diện – Chương 16: Yukimura-sensei
Xuống khỏi sân thượng, Sumitobi vẫn hoảng hốt, cứ thế mãi cho đến khi tiết thứ nhất tan, Sumisaku lại tìm đến cô, trên hành lang dần dần có nhiều học sinh đi lại, hai chị em đứng ở bên cửa sổ hành lang, Sumisaku lôi kéo Sumitobi, hưng phấn thảo luận câu lạc bộ nên tổ chức hoạt động gì mới có thể hấp dẫn nhiều người ở lễ hội Hải Nguyên.
Nhưng mỗi khi Sumisaku nhắc tới chuyện này, Sumitobi chỉ cảm thấy mục tiêu mong muốn của bọn họ không thể thành công được, rốt cuộc Sumisaku có biết là đối thủ của họ không phải là Sato Mika mà là Yukimura hay không vậy, nhưng nếu Nami cùng lớp với Sumisaku, lại cùng một câu lạc bộ, vậy thì hẳn là Sumisaku cũng biết mới đúng, nhưng ngay cả em ấy cũng bị Sato Mika lừa, lại nói mạnh miệng như vậy, làm Sumitobi còn tưởng
rằng câu lạc bộ của em ấy mới là câu lạc bộ nổi bật nhất lễ hội Hải Nguyên…
―Chị, chị nghĩ ra biện pháp làm cho câu lạc bộ chúng ta toàn thắng chưa?” Thấy Sumitobi nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt vô thần, rõ ràng là suy nghĩ của cô không biết đã bay đến đâu rồi, Sumisaku vươn tay vẫy vẫy trước mặt Sumitobi, có chút bất mãn hỏi.
“Aiz… vẫn chưa đâu, làm sao có thể nhanh như thế, nhưng có một việc quan trọng hơn, kiểm tra Yuekao lịch sử Nhật Bản lần này, chị phải vượt qua, nếu không thì nghỉ hè phải
học bổ túc…” Sumitobi thở dài, trước mặt hình như lại hiện lên dáng vẻ phẫn nộ của thầy lịch sử, cô thật sự không nghĩ tới ông thầy lịch sử dạy cả lớp của Yukimura, nhưng lại còn truyền ra chuyện xấu của cô nữa!!!
“Vậy chiều nay chị sẽ đến câu lạc bộ chứ? Bọn em phải mở một cuộc họp tác chiến, lễ hội Hải Nguyên sắp đến rồi…” Thấy Sumitobi khổ não, Sumisaku thật sự không đành lòng lại thêm phiền cho Sumitobi, ngữ khí cũng nhu hòa lên.
Dời mắt khỏi ngoài cửa sổ, Sumitobi nhớ tới lúc cô rời sân thượng, Yukimura bảo cô tan học đến thư viện cùng học bài, lại nghĩ nghĩ đến lịch sử Nhật Bản rối tinh rối mù của mình, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm khuôn mặt tươi cười của Yukimura cũng không nhịn được, tưởng tượng đến vẻ mặt Yukimura lúc ấy, khiến Sumitobi nghĩ nên tha cho anh, tuy rằng không biết hậu quả sẽ như thế nào, nhưng Sumitobi thật sự không muốn vì lịch sử Nhật Bản mà cả hè phải học bổ túc.
Cứ nghĩ đến cảnh nghỉ hè nóng bức mà còn phải đối mặt với gương mặt đầy nếp nhăn
của ông thầy lịch sử…
“Hôm nay chị không đến câu lạc bộ được, chị phải học lịch sử Nhật Bản để kiểm tra
Yuekao, các em cứ đi đi, đi cuộc họp tác chiến gì đó…”
“Vậy ạ…” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Sumisaku hiểu nỗi khó xử của Sumitobi,
hơn nữa cô cũng không muốn nhìn thấy Sumitobi cả hè phải chạy đến trường học: “Vậy chị
cố lên nhé!”
“Ừ!” ánh mắt Sumitobi kiên định, cô đã hạ quyết tâm rồi, tuyệt đối không muốn học bổ túc trong kì nghỉ hè, vì Yuekao lần này, đành để cho Yukimura cười đủ vậy…
Giờ tan học đến rất nhanh, Sumitobi do dự mãi nhưng vẫn ôm sách lịch sử đúng hẹn đi tới thư viện, bởi vì là thời gian tan học buổi chiều nên rất nhiều người đều đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, hơn nữa Lễ hội Hải Nguyên cũng sắp đến, các câu lạc bộ đều đang vội vàng bề bộn nhiều việc, vốn không nhiều người, cho nên lúc đến, cô liếc mắt một cái liền thấy Yukimura đang ngồi ở bên cửa sổ.
Anh ngồi ở đó im lặng đọc sách, đúng là một phong cảnh đẹp…
Cảm giác được tầm mắt của Sumitobi, Yukimura dời mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía Sumitobi đang đứng sững sờ ở cách đó không xa, cười cười gọi: “Watanabe, sao lại đứng ở đấy?”
“Ách…” Có cảm giác quẫn bách rình coi bị bắt được, Sumitobi dần dần đỏ mặt, lê bước chân trầm trọng, chậm rãi đi về phía Yukimura, Sumitobi cảm thấy mình như đang đi đến
chiến trường vậy.
Thấy vẻ mặt Sumitobi u sầu, trong lòng Yukimura lại muốn cười, nếu có thể trả lời đội trưởng đội Kiheitai là Okita Soji, thì anh đã có thể hiểu trình độ lịch sử của Sumitobi như thế nào, nhưng anh không dự đoán được là hình như Sumitobi còn bị áp lực hơn cả anh…
Sumitobi chậm rãi ngồi xuống đối diện Yukimura, cẩn thận liếc Yukimura, chỉ thấy Yukimura mỉm cười nhìn chăm chú vào cô, Sumitobi lại quẫn bách, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đem ánh mắt đặt vào đâu mới tốt, đầu cúi sâu xuống, nhìn tay mình nắm chặt lấy mép váy đồng phục trường.
Yukimura cũng giả vờ như không phát hiện ra, chẳng qua hành động của Sumitobi khiến
anh cảm thấy cô đang trốn anh, làm anh cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Mở sách lịch sử ra, Yukimura làm mình trấn định xuống, sau đó chậm rãi giảng giải với Sumitobi: “Vài ngày nữa là đến kì kiểm tra Yueka, muốn học từ đầu tới đuôi trong một lần thì không có khả năng, nên chúng ta học phần trọng điểm”
Thấy Yukimura nghiêm túc, Sumitobi giống như thấy được giáo viên vậy, không nhịn được phì cười, trêu chọc nói: “Vâng, đều nghe lời thầy, Yukimura sensei!”
Thấy Sumitobi cười rất vui vẻ, Yukimura không nghiêm túc nổi, bị Sumitobi tươi cười cuốn hút, cười “Aiz… Xem ra Watanabe-san rất muốn học bổ túc trong kì nghỉ hè thì phải, bây giờ vẫn còn có thể cười vui vẻ như vậy, cậu đã biết đội trưởng đội Kiheitai là ai chưa?”
Yukimura cảm thấy mình hình như luôn bị cảm xúc của Sumitobi cuốn hút, không kềm chế được…
Nghe Yukimura nói xong, Sumitobi đang tươi cười lập tức cứng lại, vẻ mặt như ăn mướp đắng, gãi gãi tóc, Sumitobi cẩn thận liếc Yukimura một cái, không quá xác định trả lời: “Ừm… Tokugawa… Tokugawa Ieyasu*?”
*(Tokugawa Ieyasu: một nhân vật cực kỳ nổi tiếng, ông là người sáng lập và là tướng quân đầu tiên của Mạc phủ, cũng là đối địch với đội Kiheitai :)))))))) )
Vốn không ôm quá nhiều hi vọng Sumitobi có thể trả lời vấn đề này, Yukimura vừa nghe xong đáp án liền ngây ra một lúc, cuối cùng không nhịn được trực tiếp bật cười, Sumitobi lập tức biết mình đáp sai rồi, có khi… còn sai hơi thái quá…
…
“Khụ khụ!” Ho khan hai tiếng, Yukimura điều chỉnh tốt trạng thái, nói: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng bắt đầu thôi!”
“Ừ!” Sumitobi gật gật đầu, sau đó con đường gian khổ của Yukimura-sensei liền bắt đầu.
Ngoài cửa sổ, ve sầu kêu to, mùa hè sắp đến, mặt trời tỏa nắng, xuyên thấu qua tán cây
trở nên loang lổ, một trận gió nhẹ khẽ thổi qua, bóng cây khẽ động, trên đầu, những tán lá
xào xào bị thổi bay, ở không trung bay hai vòng, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống bàn đặt đầy sách.
Bên cạnh bàn, thiếu niên đang nghiêm cẩn giảng bài cho cô gái, khóe miệng luôn mỉm cười nhè nhẹ, cô gái gãi đầu, hình như bị câu hỏi ôn tập làm khó, đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía thiếu niên. Hoặc là ngẫu nhiên giảng đã đến chỗ thú vị, hai người nhìn nhau cười, không khí tràn đầy sự khoan khoái.
Không biết bạn có bị gặp tình huống như vậy hay không, lần nào cũng hạ quyết tâm
nghiêm túc học tập, nhưng khi giáp mặt với một đống bài tập, luôn cảm thấy cực kỳ uể oải…
Tóm lại, tình huống hiện tại của Sumitobi chính là như vậy, mắt thấy Yukimura ôm một chồng sách không biết lấy từ đâu ra, đặt ở trước mặt cô, sau đó cười nói với cô “Làm đi!”, Sumitobi đột nhiên cảm thấy tâm tình cực kỳ trầm trọng, hơn nữa Yukimura tươi cười làm cho cô thấy được rành mạch một câu…
Đừng mong nhàn hạ!
Trời ạ, cô hối hận rồi, đáng ra nên nhờ Yagyu dạy cô mới đúng, bởi vì không quá quen thân, ít nhất Yagyu còn có thể khách khí với cô một chút…
Cô phải lập tức phấn đấu trong biển đề ôn tập, nháy mắt đã trải qua mấy giờ, Yukimura
nhàn rỗi nhàm chán, trong lúc vô tình thấy vì đề ôn tập phải học nhiều quá, còn có cả phần
khá sâu xa so với kiến thức trên lớp, anh giở sách giáo khoa lịch sử của Sumitobi, định thừa dịp Sumitobi làm bài, giúp cô tổng kết một vài trọng điểm.
Nhưng khi anh lật đến một tờ trong sách giáo khoa, Yukimura sửng sốt, tim cũng thắt lại thật chặt.
Đơn giản là lơ đãng liếc qua trang sách giáo khoa của cô, thấy dòng chữ thanh tú do cô viết ngoáy tên anh, khiến trái tim anh không yên, bắt đầu nhảy nhót, đây là cảm giác gì? Là thích sao?
Khi chữ ‗thích‘ xẹt qua trong lòng, Yukimura giật nảy mình. Đây là… thích…
Ngẩng đầu muốn nhìn cô trong núi sách, lại phát hiện lúc anh còn đang ngẩn người trước sách giáo khoa của cô, cô đã ghé vào sách bài tập ngủ mất lúc nào không hay.
Đúng là rất lơi lỏng…
Nhưng thời gian hôm nay cũng không còn sớm, cô cũng đã vất vả lâu như vậy, nhìn gương mặt cô ngủ, Yukimura có chút đau lòng, hôm nay học đến đây thôi vậy!
Nhưng Yukimura không đánh thức Sumitobi ngay, cô đã mệt mỏi, để cô ngủ thêm một
chút đi…
Mở trang sách giáo khoa của mình ra, cũng mở trang giống cô, cầm bút viết tên của cô xuống, Yukimura đơn thuần nghĩ, như vậy là bọn họ lại có thêm một điểm giống nhau, có lẽ trái tim hai người cũng có thể bởi vậy mà thêm gần nhau hơn…
Không biết ngủ bao lâu, Sumitobi chỉ biết là khi cô đột nhiên bừng tỉnh lại, nghĩ mình đáng ra đang làm bài thì ngược lại lại đi ngủ, nhìn thấy Yukimura ngồi đối diện cười với cô, trong lòng thầm than một tiếng thôi xong, sau đó lập tức cầm lấy bút:
“Thật xin lỗi, tớ làm ngay đây, thật là, sao không gọi tớ tỉnh thế…”
Vừa cảm thấy xin lỗi Yukimura, vừa oán giận anh không gọi cô dậy, Sumitobi lại chôn
đầu vào biển đề ôn tập.
“Thôi, giờ đã hơi muộn rồi, về nhà thôi, hơn nữa cậu cũng không ngủ lâu đâu, thấy cậu có vẻ mệt quá, nên tớ mới không gọi cậu.” Yukimura đứng dậy, vừa thu dọn sách trên bàn, vừa nói.
“Nhưng mà…” Sumitobi còn muốn nói gì đó, nhưng nhanh chóng bị Yukimura ngắt lời. “Đội trưởng đội Kiheitai là ai?”
“Takasugi Shinsaku!”
Phản xạ có điều kiện báo ra một cái tên, sau đó nhìn thấy Yukimura tươi cười: “Xem đi,
chẳng phải là có tiến bộ sao? Hơn nữa nếu đang mỏi mệt như vậy mà vẫn kiên trì học tập thì
không thể có được thành quả cao đâu, cũng giống như cuộc huấn luyện của câu lạc bộ Tennis vậy, cho dù luyện tập nhiều đến thế nào thì cũng phải điều chỉnh thời gian thích hợp”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi cũng bình thường trở lại, đứng dậy hỗ trợ Yukimura thu dọn sách trên bàn, ngẫu nhiên nghiêng đầu, luôn có thể nhìn thấy Yukimura tươi cười như ẩn như hiện, không hiểu sao cô cứ cảm thấy trong lúc ngủ, hình như có cái gì đó trở nên khác khác…
Đặt sách mượn được trở lại vị trí cũ, Sumitobi tính mượn mấy quyển về cho nên ôm mấy quyển ở trên tay, giúp Sumitobi làm thủ tục mượn sách xong, hai người cùng nhau đi ra thư viện, cùng nhau về nhà như mọi khi, bởi vì hai người đã dần quen cho dù không hẹn trước
cũng sẽ đợi đối phương.
Nhưng hôm nay, Yukimura đi tới cửa lại đột nhiên dừng lại, Sumitobi cũng ngừng lại theo, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Yukimura, nghĩ có phải hôm nay anh phải đợi những người khác hay không, ví dụ như Yukimura Nami.
Nhưng Yukimura lại đột nhiên nói: “Lịch sử có tiến bộ, không biết chuyện nhận biết đường thế nào? Hôm nay cậu dẫn đường!”
“Hả?!” trên đầu Sumitobi lập tức xuất hiện mấy vạch đen, nhìn Yukimura cười mỉm
càng ngày càng rõ ràng, trong lòng hiện ra một câu.
Kỳ thật ngài luôn cố ý đúng không!
( Tác giả: cho nên mới nói, tới giờ mới phát hiện sao! Con gái à, con thật quá chậm hiểu! Xin mời đừng nhìn tác giả lải nhải….. )
Đúng là Yukimura cố ý, vừa là muốn giúp cô nhận biết đường, vừa là tư tâm anh cảm thấy trên gương mặt Sumitobi nên xuất hiện nhiều biểu cảm một chút mới đáng yêu!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cho dù Yukimura Seiichi ở câu lạc bộ Tennis Rikkaidai lợi hại đến thế nào, thì ở phương diện cảm tình thì anh vẫn là một thiếu niên ngây ngô, hơn nữa Yukimura thuộc chòm sao Song Ngư nhé! Chòm sao Song Ngư đa sầu đa
cảm, cho nên tôi miêu tả như thế! […]