Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 52: Cắt cử
“Chuyện này… Thần thiếp không biết.” Hoắc Tiệp dư suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Liễu Thục phi đứng phía sau Hoắc Tiệp dư, hỏi: “Ngươi nói thế nào?”
Liễu Thục phi lộ vẻ mặt yếu ớt nhàn nhạt cười, đem vẻ đẹp của nàng triển lộ vô cùng vừa vặn, “Thưa Hoàng hậu nương nương, Cung Ngọc Thần của thần thiếp tiếp giáp với Mạch Lan Các của Hoắc Tiệp dư. Đêm hôm qua thần thiếp nhận được tin liền đến thăm hỏi Hoắc Tiệp dư. Thần thiếp thấy Hoắc Tiệp dư là một người cẩn thận, đối với thân thể của mình cũng vô cùng chú ý, làm sao có thể bỗng dưng sảy thai? Vừa vặn bên người thần thiếp có một cung nữ biết y thuật, nàng nói cho thần thiếp, túi hương Hoắc Tiệp dư đeo có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Giọng của Hoàng hậu trầm xuống vài phần.
“Hương trong túi thơm là hương Nhuận Tâm.”Liễu Thục phi ý vị thâm trường nói.
Sắc mặt của Hoàng hậu lập tức thay đổi, “Hoắc Tiệp dư, bên trong hương Nhuận Tâm có chứa Xạ hương, đối với phụ nữ mang thai là tối kỵ, ngươi không biết sao?”
Hoắc Tiệp dư bị khí thế của Hoàng hậu dọa sợ, run giọng nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói hương Nhuận Tâm có công hiệu bình tâm tĩnh khí. Khoảng thời gian này thần thiếp luôn ngủ không ngon, dùng hương này mới có thể an giấc. Hơn nữa, thần thiếp đã cố ý giảm bớt liều lượng, nghĩ tưởng cũng vô hại.”
“Hồ đồ!” Hoàng hậu tức giận nói.
Chu Cẩm phi vào cùng lúc nói: “Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua Hoàng thượng ngủ lại Cung Hồng Huy của thần thiếp, nghe thái giám báo Hoắc Tiệp dư xảy ra chuyện, thần thiếp lập tức cùng Hoàng thượng đến xem Hoắc Tiệp dư. Lúc ấy cho truyền Thái y viện Viện Phán, có lẽ nguyên nhân Hoắc Tiệp dư sảy thai, đã được Nguyễn Viện Phán ghi chép trong hồ sơ rồi.”
Dương Quỳnh nghe nhưng vẫn không hiểu lắm, tính toán thế nào thì Hoắc Tiệp dư cũng là người bị hại, nhưng trái lại, tại sao người quỳ trên mặt đất lại chỉ có một mình nàng? Những người khác xem như là nhân chứng, vậy bị cáo là ai?
Hoàng hậu lệnh cho cung nữ trình lên kết luận mạch chứng của Nguyễn Viện Phán, nàng cầm lấy xem vài lần nói: “Nguyễn Viện Phán chẩn đoán, Hoắc Tiệp dư là do tiếp xúc với một lượng lớn xạ hương, dẫn đến xảy thai.”
“Nương nương, điều này là không có khả năng! Cho dù thần thiếp không giảm bớt hương Nhuận Tâm, thì cũng không thể có lượng lớn Xạ hương được!” Hoắc Tiệp dư thảm thiết nói.
“Hương Nhuận Tâm là do ai phối?” Hoàng hậu hỏi.
Dương Quỳnh đột nhiên có cảm giác, Khang phi nghe đến đây liền lộ ra vẻ mặt cười lạnh. Nhưng rất nhanh, Khang phi đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu.
“Chuyện này… Thần thiếp lấy từ chỗ cung nữ Hữu Nhi.” Hoắc Tiệp dư vẻ mặt mờ mịt.
Hữu Nhi ở phía sau nàng lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, khóc nói: “Hoàng hậu nương nương tha mạng! Tiệp dư luôn nói mình ngủ không ngon, nô tì nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, lại nghe nói hương Nhuận Tâm có khả năng bình tâm an thần, nên mới lấy từ chỗ Bích Hàm.”
Một cung nữ khác bên cạnh Hữu Nhi vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương, hương Nhuận Tâm đúng là nô tì đưa cho Hữu Nhi. Thế nhưng nô tì không biết là cho Hoắc Tiệp dư dùng, càng không biết chuyện Hoắc Tiệp dư có thai! Nô tì càng không cho thêm lượng lớn Xạ hương vào trong hương Nhuận Tâm. Nô tì chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao có thể có lượng Xạ hương lớn như vậy được?”
Liễu Thục phi cười lạnh nói: “Xạ hương cũng không phải dược liệu quá trân quý gì. Nếu chủ tử nhà ngươi muốn, nhóm thái y sao có thể không đưa?”
Phùng Mỹ nhân ở một bên cũng quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương, oan uổng mà! Thần thiếp thật sự không có lí do gì để hại Hoắc Tiệp dư. Kính xin Hoàng hậu nương nương minh xét!”
Dương Quỳnh xem đến đây thì gần như đã hiểu rồi. Cái gọi là “Cháy nhà ra mặt chuột“. Hóa ra quanh quẩn một vòng, mũi nhọn lại chỉ về hướng Phùng Mỹ nhân.
Hoàng hậu nhìn một đám người quỳ đầy đất, cau mày nói: “Hoàng thượng con nối dõi khó khăn, ngoại trừ Hoàng trưởng tử của bổn cung thì cũng chỉ có công chúa Triều Vân của Trịnh Quý phi. Hiện giờ thật vất vả Hoắc Tiệp dư mới truyền đến tin vui, nhưng mà cũng lại bị sảy thai. Chuyện tình trọng đại, bổn cung nhất định phải điều tra đến cùng. Trong Hoàng cung nhiều người hỗn loạn, nếu liên lụy đến vị tỷ muội nào, bổn cung hy vọng các ngươi có thể toàn lực phối hợp, chớ để bổn cung sinh lòng nghi ngờ.”
Mọi người đứng dậy cùng nói: “Vâng.”
Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt yên tâm, “Người đâu, trước tiên đưa Hoắc Tiệp dư về Mạch Lan Các, truyền thái y điều dưỡng tốt thân mình.” Sau đó nói với Hoắc Tiệp dư, “Ngươi yên tâm, bổn cung nhất định sẽ tra ra chân tướng việc này.”
Hoắc Tiệp dư quỳ xuống đất dập đầu nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu tiếp tục nói: “Đưa cung nữ Hữu Nhi, Bích Hàm đến Chấp Hình Ti thẩm vấn. Phùng Mỹ nhân tạm thời quay về Thiên Thu Uyển, không được ra ngoài.”
Phùng Mỹ nhân tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị người đưa đi. Hữu Nhi cùng Bích Hàm thì khóc gào bị kéo xuống. Đoán cũng biết, đã đến Chấp Hình Ti thì không có chuyện cũng sẽ bị lột xuống lớp da, cơ hồ là không có đường sống.
Lúc này cung nữ thiếp thân Thải Quyên của Hoàng hậu nói: “Nương nương, mấy ngày nữa chính là lễ sinh nhật của người rồi. Người công việc bận bịu, nào còn có tinh lực đi điều tra chuyện này?”
Hoàng hậu gật gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng lại ở Chu Cẩm phi, “Cẩm phi muội muội có bằng lòng giúp bổn cung phân ưu hay không?”
Chu Cẩm phi cười như hoa mùa xuân, “Hoàng hậu nương nương thật sự là nói đùa. Trong Hậu cung này có người nào không biết ta bụng dạ thẳng thắn, muốn ta điều tra chuyện này, chỉ sợ cái gì cũng không tra được. Không phải là ta không giúp nương nương, mà thật sự là năng lực ta không đủ. Nếu như làm hỏng chuyện của nương nương, thì làm sao được?” Chu Cẩm phi nói xong, nhìn bốn phía một vòng, nói: “Nếu là nói thông tuệ nhanh trí, ta thấy còn có Thục phi muội muội. Vào đêm ta theo Hoàng thượng đến Mạch Lan Các, đúng lúc thấy Thục phi muội muội phân phó cung nữ thái giám làm việc. Vào thời điểm hỗn loạn như thế, mà Thục phi lại có khả năng như vậy, có thể thấy được là tâm tư tinh tế, cũng có thể nói là người thích hợp nhất để điều tra chuyện này.”
Hoàng hậu nén cười, ánh mắt cố ý vô tình nhìn qua gương mặt của Khang phi. Khang phi vẫn duy trì ý cười thản nhiên ôn hòa, không nói một lời.
“Thục phi muội muội nghĩ thế nào?” Hoàng hậu nhìn qua Liễu Thục phi.
Liễu Thục phi cười nói: “Hoàng hậu nương nương đương nhiên là người biết nhìn người nhất. Nếu người nói thần thiếp có thể, thì thần thiếp tự nhiên không dám chối từ.” Lời nói của Liễu Thục phi chính là kẹp thương đeo gậy, vừa nịnh nọt Hoàng hậu, lại vừa ám chỉ Chu Cẩm phi không nghe theo sự an bài của Hoàng hậu.
Chu Cẩm phi vừa nghe đã hiểu, nhưng cũng không tranh luận.
Hoàng hậu nói: “Nếu đã vậy, chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, bổn cung giao cho Thục phi xử lý. Có tiến triển gì tùy thời liền báo cáo cho bổn cung.”
Liễu Thục phi cúi người nói: “Thần thiếp đã hiểu.”
“Chư vị muội muội ở đây đợi ta lâu như vậy, chắc đều đã mệt mỏi. Cũng nên tản đi, sớm quay về nghỉ ngơi.” Hoàng hậu quan tâm nói.
Mọi người lại đứng dậy hành lễ, lúc này mới tới tấp ra ngoài.
Nguyên Hương dìu Khang phi đi trong đám người, Dương Quỳnh đi theo sau. Mặc dù nàng cúi đầu mà đi, nhưng bất cứ lúc nào cũng chú ý động tĩnh bốn phương tám hướng. Ra ngoài Cung Phượng Từ, Khang phi bước lên kiệu, Chu Cẩm phi cũng thừa dịp ngồi kiệu theo lại đây.
“Khí sắc của muội muội hôm nay không tệ nha!” Chu Cẩm phi mặc một bộ áo choàng màu tím, ở giữa trời đất toàn màu trắng đặc biệt đáng chú ý.
Khang phi cười nói: “Xem kịch hay cũng cần có tâm tình tốt. Tỷ tỷ, ngươi nói có phải không?”
Chu Cẩm phi cũng cười nói: “Ta nói rồi mà, ở phương diện này, ngươi vô cùng tinh thông.”
Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh rất tự nhiên đi theo nàng tiến vào tẩm điện. Khang phi thay đổi quần áo, cho đám người Như Quyên lui ra, quay đầu thấy Dương Quỳnh không chớp mắt nhìn mình. Nàng không khỏi thở dài, “Bổn cung thật không biết để ngươi ở bên người là phúc hay là họa.”
“Nương nương có thể giống như trước, không cần để ý tới ta. Ta sẽ không quấy rầy nương nương.” Dương Quỳnh nói.
Khang phi nhịn không được lại thở dài. Nếu có thể giống như lúc trước thì tốt rồi. Nàng bây giờ sao có thể không chú ý đến nữ nhân này? Một mặt là người liều chết cứu mình, một mặt lại là người cầm tay mình tỏ rõ nỗi lòng. Cái gọi là nghiệt duyên, có lẽ là như vậy.
“Chuyện hôm nay, ngươi đoán được bao nhiêu?”
Dương Quỳnh suy nghĩ một chút hỏi: “Mục đích của Hoàng hậu nương nương là Phùng Mỹ nhân? Còn mục đích của người là Thục phi nương nương?”
Khang phi cười nói: “Rốt cuộc là bổn cung xem thường ngươi. Nói đi, làm sao ngươi đoán được?”
“Cảm giác.” Dương Quỳnh có chút xấu hổ nói ra hai chữ này. “Hoàng hậu nương nương lâu như vậy không đi ra, hiển nhiên là đang lý giải chân tướng chuyện này. Vốn dĩ ta cảm thấy nàng hẳn nên đơn giản thông báo chuyện này một chút là được rồi, nhưng nàng lại cho sự tình tái diễn lại một lần. Điều này hiển nhiên là muốn gia tăng sức ảnh hưởng của sự việc. Cứ như vậy, mọi người sẽ đứng về phía Hoắc Tiệp dư, dù sao nàng cũng là người bị hại. Nếu như hương Nhuận Tâm là lấy từ chỗ Bích Hàm, như vậy Phùng Mỹ nhân liền hết đường chối cãi. Trừ phi có chứng cứ xác thực, nếu không rất khó thoát khỏi hiềm nghi. Về phần mục đích của nương nương, thì Cẩm phi nương nương đã đưa ra đáp án tốt nhất. Khi Hoàng hậu nương nương ủy nhiệm Cẩm phi nương nương xử lí việc này, Cẩm phi nương nương không muốn tiếp nhận, thì người được tiến cử tốt nhất hẳn là nương nương mới đúng, làm sao nàng có thể đề cử Thục phi nương nương? Điều này cũng quá không hợp với lẽ thường. Cho nên ta đoán, chuyện hôm nay chỉ là bước đầu tiên của người, người nhất định còn có hậu chiêu.”
Khang phi nghe xong từ chối cho ý kiến, cứ như vậy làm Dương Quỳnh thầm nghĩ muốn hộc máu. Thế nhưng dù sao thân phận cũng là cung nữ, nàng không thể đòi hỏi Khang phi nói ra kế hoạch của mình. Chuyện vượt quá thân phận, chỉ có thể làm ngẫu nhiên, nếu thường xuyên thì sẽ làm người ta chán ghét.
Lúc này Như Quyên gõ cửa tiến vào, thấp giọng nói: “Nương nương, Chấp Hình Ti truyền tin đến, Vân Xảo sắp không xong rồi.”
Dương Quỳnh nghe xong đáy lòng liền run lên. Nàng chưa bao giờ tín nhiệm Vân Xảo, nhưng nhiều ngày ở chung rốt cuộc vẫn có cảm tình. Hôm nay đột nhiên nghe tin này, trong lòng không biết là tư vị gì.
“Sau giờ ngọ, ngươi đi một chuyến đến Chấp Hình Ti đi.” Khang phi chú ý nhìn thấy những biểu tình rất nhỏ trên mặt Dương Quỳnh, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản bàn giao một câu như vậy.
“Vâng.”
Sau giờ ngọ, đại lao của Chấp Hình Ti.
Cung nữ trông coi phòng giam đối với Dương Quỳnh rất khách khí. Dù sao trên đầu Dương Quỳnh có Khang phi bảo vệ, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát. Đạo lý này ở nơi nào cũng giống nhau.
Trong phòng giam rất u ám, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt rọi vào từ cửa sổ nhỏ bên trong, Dương Quỳnh thấy được Vân Xảo mấy ngày không gặp. Chỉ mấy ngày, tuy rằng không tính là quá đẹp, nhưng Vân Xảo cũng rất sạch sẽ, xinh xắn, mà giờ phút này, trên mặt và cổ đều là vết máu. Nàng ngã trên mặt đất, dưới thân là cỏ khô. Trên cỏ khô từng tí từng tí đều là dấu vết sẫm màu. Dương Quỳnh biết rõ, đó là vết máu đã khô cạn.
Lúc này Vân Xảo cũng nghe thấy tiếng động, nàng cố gắng mở mắt, nhìn thấy bên ngoài cửa gỗ có người đang đứng.