Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 36: Thăm bệnh


Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 36: Thăm bệnh

Trở lại phòng của mình, Thiên Linh đang thêu thùa may vá, thấy Dương Quỳnh về, trước tiên giúp nàng cởi áo choàng cất kỹ, sau đó lại kéo tay của nàng ngồi vào trên giường của mình, “Giường ta so với giường của ngươi ấm áp hơn, ngươi trước tiên ngồi một lúc.”

Dương Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Ta làm sao lại hư nhược như vậy? Ngươi luôn chiếu cố ta như thế, về sau cái gì ta cũng không biết làm.”

Thiên Linh nghe xong cười nói: “Ngươi hiện tại biết làm gì? Ngoại trừ biết chút võ công, ngươi còn có thể làm cái gì?”

Đối mặt với Thiên Linh chê cười, Dương Quỳnh thầm nghĩ: Thứ ta biết rất nhiều. Ta biết lái xe, biết bắn súng, biết dùng máy tính, biết phá bom, biết điều tra cùng trinh sát,… Có điều những thứ đó ở đây đều không dùng được! Chẳng hạn ngươi thêu túi thơm, chúng ta đều sản xuất hàng loạt, ai còn một kim một chỉ thêu như vậy? Ngươi phối chế hương liệu, chúng ta đều làm thành nước hoa. Hứ, còn chê cười ta? Trở lại hiện đại xem ai cười ai?

Nhớ tới việc trở về, Dương Quỳnh cảm thấy thật mờ mịt. Từ hiện đại tới nơi này nàng liền rất mờ mịt. Truyện xuyên không cũng không phải nàng chưa từng xem, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là do tai nạn xe cộ hay nhảy lầu gì đó, còn mình nhoáng một cái liền xuyên không. Nàng thì hay rồi, vào một gian phòng, cái gì cũng chưa gặp, liền biến thành như bây giờ. Cái này cũng thật không đúng với quy luật chung của xuyên không!

“Sao vậy, trêu ngươi vài câu liền tức giận?” Thiên Linh tiến đến trước mặt nàng, vừa quơ quơ tay vừa nói.

“Không có, làm sao ta sẽ tức giận? Đúng rồi, có chuyện nói cho ngươi biết, nhưng tốt nhất ngươi không nên ra ngoài nói lung tung.”

“Chuyện gì? Thần thần bí bí như vậy.” Thiên Linh trừng to mắt nhìn, bộ dạng tò mò.

“Ta đã được ngoại trừ cung tịch. Từ nay về sau, ta không còn là nô tài trong Hoàng cung nữa.” Hiện tại ngẫm lại, Dương Quỳnh vẫn thấy thực hưng phấn.

“A?” Miệng Thiên Linh há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, “Vậy ngươi sẽ rời cung?”

Dương Quỳnh lắc đầu, “Ta sẽ không xuất cung, tiếp tục lưu lại đây. Chẳng qua là với thân phận thường dân.”


“Thực hâm mộ ngươi.” Thiên Linh từ đáy lòng nói, nghĩ đến cảnh tượng hung hiểm lúc Dương Quỳnh được nâng trở lại, nàng nói: “Bất quá đây cũng là ngươi nên được.”

“Cái gì nên được với không nên được? Ngươi nhìn những cung nữ đã chết xem, rõ ràng tay trói gà không chặt, nhưng vẫn tận lực liều mạng hộ chủ. Ta làm sao mạnh hơn các nàng?” Dương Quỳnh thường xuyên nhớ tới những cung nữ kia, rõ ràng năng lực bảo vệ mình cũng không có, nhưng lại liều chết hộ chủ, đối mặt với mũi kiếm của thích khách, lại một bước cũng không lùi. Rốt cuộc là sức mạnh gì có thể làm cho các nàng có dũng khí đối mặt với sự tàn sát như vậy? Trung thành? Lợi ích? Hay là bất đắc dĩ không có lựa chọn nào khác?

“Những tỷ muội kia chết thật đáng tiếc.” Thiên Linh thở dài nói: “Thế nhưng có biện pháp gì? Một khi chủ tử trong cung xảy ra chuyện, ai cũng không thoát được liên quan. Liều chết hộ chủ, Hoàng thượng cũng sẽ thưởng cho chút tiền bạc, coi như chết, cũng có thể đóng góp chút ý cho trong nhà. Nhưng nếu hộ chủ không thành, mạng không bảo trụ được không nói, có khi còn có thể liên lụy tới người nhà. Cái này chính là nỗi khổ của nô tài.”

Hóa ra thật sự là không có lựa chọn khác. Ngày đó tình huống nàng gặp phải chính là như vậy, vô số sinh mệnh sống cứ lần lượt biến mất. Thật sự là vì hành thích Hoàng thượng? Mục đích đằng sau quả thực sâu không thấy đáy. Hơn nữa Hoàng thượng dự định kết án như vậy. Xem ra chủ mưu là người trong Hoàng cung! Dương Quỳnh cảm thán.

Bữa trưa ngày thứ hai qua đi, Dương Quỳnh theo Khang phi đi Cung Hồng Huy.

Kỳ thật Chu Cẩm phi đã có thể đi đường, có điều là để chắc chắn, nên vẫn tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng.

Nhìn thấy Khang phi cùng Dương Quỳnh, Chu Cẩm phi vô cùng vui vẻ. Đợi các cung nữ dâng trà cùng điểm tâm lên, Chu Cẩm phi liền cho những người khác lui ra, chỉ để lại cung nữ Phù Dung ở trước mặt hầu hạ.

“Thương thế của Thanh Diệp thế nào? Muội muội, không phải tỷ tỷ trách ngươi, nhưng trời đang rất lạnh, tại sao lại mang nàng đến đây?” Bởi vì ân cứu mạng ngày ấy, Chu Cẩm phi hôm nay đối với Dương Quỳnh tự nhiên bất đồng. Nhìn Dương Quỳnh đứng sau lưng Khang phi, vội vàng ban thưởng nàng ngồi. Sắc mặt Dương Quỳnh còn có chút tái nhợt, Chu Cẩm phi thấy vậy liền đau lòng không thôi.

Dương Quỳnh vội vàng đứng dậy đáp lời, lại bị Chu Cẩm phi ý bảo ngồi đáp là được. Dương Quỳnh một lần nữa ngồi lại trên ghế, đáp: “Tạ Chu Cẩm phi nương nương quan tâm, thương thế của ta đã tốt hơn nhiều.”

Chu Cẩm phi cười gật đầu, “Vẫn là người tập võ thân thể tốt, bị thương nặng như vậy, cũng nhanh chóng khôi phục, không giống bổn cung, bị trật chân đến bây giờ đi đường vẫn còn có chút đau.”


Dương Quỳnh thầm nghĩ, ngươi cũng nên hoạt động một chút thì hơn, cả ngày không xuống đất, dưỡng mãi thân thể cũng hỏng.

Khang phi ở một bên tiếp lời, “Tỷ tỷ là quý nhân, sao có thể cùng nàng so sánh?”

Chu Cẩm phi nhìn Dương Quỳnh, trong lòng càng yêu thích. Mấy ngày nay, nàng không thể ra cửa, cũng không có việc gì nên thường nghĩ ngợi, nếu có thể để Dương Quỳnh theo bên người, trong lòng mình cũng càng an tâm. Có điều nàng cũng rõ ràng, Khang phi đối với Dương Quỳnh căn bản sẽ không giống với những người khác. Lần này trải qua chuyện thích khách, Khang phi nhất định sẽ không thả người. Nàng cùng Khang phi giao tình thâm hậu, tự nhiên sẽ không làm chuyện cưỡng ép. Hơn nữa nhìn bộ dạng Dương Quỳnh, ngày thường không nói một lời, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại đối với Khang phi khăng khăng một lòng. Lúc ấy Dương Quỳnh vì cứu Khang phi mà dùng thân mình thay Khang phi đỡ một kiếm, cảnh tượng này lại làm cho Chu Cẩm phi chấn động quá lớn. Toàn thân đẫm máu vẫn liều chết hộ chủ, chuyện này ở trong tư duy của Chu Cẩm phi là hoàn toàn không có cách nào hình tượng hóa. Nếu như không phải cuối cùng Cấm Long Vệ của Hoàng thượng ra tay cứu trợ, thì Dương Quỳnh đã thật sự bỏ mạng. Nô tài trung thành như vậy, chủ tử nào không muốn?

“Ngươi cứu bổn cung, bổn cung còn chưa cám ơn ngươi.”

Dương Quỳnh vội vàng nói: “Cẩm phi nương nương quá lời. Thanh Diệp chỉ là một cung nữ, hộ chủ là bổn phận, không dám nhận cảm tạ.”

Khang phi ở một bên nói: “Tỷ tỷ định cảm ơn nha đầu này thế nào?”

Chu Cẩm phi cười nhìn Khang phi nói: “Nha đầu này của ngươi lộ diện lớn như vậy, hiện tại toàn bộ Hoàng cung đều nói đến chuyện của nàng. Nếu bổn cung thưởng một ít vàng bạc châu báu, người bên ngoài sẽ cười bổn cung keo kiệt. Huống chi, ngươi vì nàng đi cầu ân điển của Hoàng thượng, vậy bổn cung cũng muốn đi cầu Hoàng thượng. “Nói xong, quay đầu qua Dương Quỳnh, “Ngươi yên tâm, bổn cung tất sẽ không bạc đãi ngươi.”

Dương Quỳnh trong lòng thầm than: Mình cũng không muốn làm người khác chủ ý! Nhưng thiên ý trêu người, sự kiện thích khách vừa rồi, liền làm mình lập tức biến thành danh nhân. Như vậy sau này muốn tìm hiểu tin tức, biết mở miệng thế nào?

Lời cự tuyệt Dương Quỳnh còn chưa nói ra miệng, lại nghe Khang phi nói: “Thanh Diệp, còn không mau tạ ơn ân điển của Cẩm phi nương nương.”

Dương Quỳnh bất đắc dĩ, đành phải quỳ xuống cảm tạ.


Chu Cẩm phi để Phù Dung dìu Thanh Diệp lên ghế ngồi, quay đầu nói với Khang phi, “Mấy ngày nay ngươi ở chỗ Hoàng hậu có phát hiện gì không?”

Khang phi giống như không ngoài dự định khi Chu Cẩm phi hỏi vấn đề này, lập tức nói: “Vẫn như trước, vị Hoàng hậu này của chúng ta, chính là đang quan sát biểu hiện của các vị phi tần. Liễu Nguyên Nhi gần đây càng kiêu căng, nhưng ở trước mặt Hoàng hậu vẫn là thành thật. Ta nhìn ra tuy rằng Hoàng hậu không thích nàng, nhưng cũng không có ý chèn ép.”

“Nghe nói Quý phi lại bị bệnh.”

Khang phi thở dài nói: “Mấy hôm trước nàng cùng Liễu Nguyên Nhi ồn ào vài câu, ai ngờ như vậy lại bị bệnh. Căn bản lớn tuổi một ít, tính khí cũng càng bình thản, ta thật sự không nghĩ tới nàng lại xem không thông như vậy.”

Ngón tay Chu Cẩm phi nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay Hồng Mã Não, khẽ cười nói: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể ẩn nhẫn giống ngươi? Hậu cung này, luận tâm tư mưu kế cũng chỉ có ngươi có thể cùng Hoàng hậu đối kháng. Còn chúng ta, cũng chỉ có thể ồn ào miệng, chân chính ở trên bàn tiệc còn không đủ tư cách.”

Khang phi lắc đầu, “Ta cũng không có ý chống đối Hoàng hậu. Nàng là thê ta là thiếp, chung quy là có khác biệt. Hiện giờ tâm ta lặng như nước, thầm nghĩ sống an ổn qua ngày. Ta thấy Hoàng hậu cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới không làm khó ta.”

Chu Cẩm phi nghe xong cũng rất cảm động, “Đúng vậy. Chúng ta đã sớm không có khí phách năm đó, bây giờ còn không phải ở trong cung dưỡng lão? Cũng may chúng ta còn có thể nói vài câu thăm hỏi, sống vẫn thoải mái hơn nhiều so với vị cô độc ngồi trên phượng vị kia.”

Dương Quỳnh nghe hai vị nương nương này nói chuyện, cảm giác có chút mờ mịt. Xem ra nửa tháng nàng dưỡng thương đã bỏ qua rất nhiều chuyện.

Từ Cung Hồng Huy trở về, Khang phi đổi hướng đi Cẩm Bình Lâu. Lần đầu tiên Dương Quỳnh biết hóa ra trong cung còn có kiến trúc cao như vậy. Cẩm Bình Lâu ở phía Tây Hoàng cung, ước chừng cao mười lăm thước, kiến trúc bốn tầng. Phía trên cùng là một bình đài trống trải, đứng ở nơi này có thể thấy phong cảnh bên ngoài Hoàng thành.

Khang phi đi lên Cẩm Bình Lâu, gió lập tức thổi lớn. Bốn phía khoảng chừng gần một trăm năm mươi mét vuông, lại trống trải, không có bất kì vật gì.

“Lạnh không?” Khang phi quay đầu lại, gió thổi làm âm thanh của nàng như có như không.

“Không lạnh.” Trước khi đi ra ngoài Dương Quỳnh đã bị Thiên Linh buộc thành một con gấu mèo, Khang phi nhìn cũng buồn cười. Mặc dù nơi này gió lớn, nhưng rốt cuộc vẫn là đầu đông, còn không quá lạnh.


“Biết rõ vì sao bổn cung đưa ngươi tới đây không?” Khang phi đón gió, đứng ở bên cạnh bình đài. Dương Quỳnh thật lo lắng nàng nhất thời nghĩ xuẩn, từ nơi này nhảy xuống.

“Nương nương có chuyện muốn nói với ta?” Dương Quỳnh không dám quá khẳng định.

Khang phi quay đầu lại nhìn Dương Quỳnh nói: “Ngươi luôn rất hiểu tâm tư của bổn cung.”

Dương Quỳnh chỉ có thể cúi đầu, những lời này cũng không phải ý tứ tốt đẹp gì.

Khang phi lui về phía sau, tránh đầu gió, “Đối với chuyện hành thích lần này, ngươi có ý kiến gì không?”

Hả? Đây là có ý gì? Hỏi ý kiến của ta? Dương Quỳnh thầm nói, chuyện này là chuyện của Hoàng thượng, liên quan gì tới ta? Vừa định trả lời chính mình một mực dưỡng thương, tin tức bị phong tỏa thì lại nghe Khang phi nói: “Yên Xảo nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, ngươi hẳn nên có phán đoán của riêng mình.”

“Yên Xảo nói tin tức cho ta, là ý của nương nương?” Dương Quỳnh hỏi.

Khang phi lắc đầu, “Bổn cung không bày mưu đặt kế, chẳng qua là phỏng đoán nha đầu kia là người không kín miệng, nhất là đối với ngươi. Chuyện nàng báo cáo cho bổn cung, có lẽ ngươi đều biết.”

Dương Quỳnh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may thay Yên Xảo không cố ý để lộ với mình, nếu không nàng thật không biết nên đối xử với Yên Xảo thế nào.

“Nương nương tại sao lại hỏi ý nghĩ của ta?” Đã không còn khoảng cách thân phận chủ tớ. Dương Quỳnh ý thức được điều này nên cũng thản nhiên hỏi.

Con ngươi Khang phi lóe lên ánh sáng mê hoặc, môi son hơi hơi nâng lên tạo ra độ cong nhẹ, “Suy nghĩ của ngươi luôn không giống người khác, có thể cho bổn cung một vài đề nghị rất tốt.”

Chẳng lẽ cuối cùng mình cũng có thể thăng cấp làm mưu sĩ? Vậy có thể được lĩnh tiền lương nhiều hơn hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.