Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 31: Liều mạng
Bọn thích khách cũng bị cảnh tượng như vậy dọa sợ ngây người. Một cung nữ toàn thân đẫm máu, rõ ràng xem võ công của nàng không cao, lại ra tay ngoan độc, từng chiều đòi mạng.
Có điều khiếp sợ là khiếp sợ, tranh đấu nhưng không dừng một khắc. Dương Quỳnh cảm thấy từng trận khó thở, phía sau lưng đã đau đến mức không còn cảm giác. Nàng híp mặt, mồ hôi lạnh trên trán làm tầm mắt trở nên mơ hồ. Bởi vì trong các đại thần có không ít võ tướng, nên lúc này cũng đã tới tấp động thủ, cướp đoạt binh khí trong tay thích khách, tiến hành tự vệ. Thị vệ trong cung cũng đã chạy tới. Dương Quỳnh bên này từ đầu không có nhiều người như vậy, mà giờ khắc này, coi như một thích khách cũng có thể lấy mạng của nàng. Khang phi phía sau vẫn còn kêu tên nàng, Dương Quỳnh không có cách nào quay đầu lại, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mỗi một động tác đều vô cùng tốn sức. Nàng miễn cưỡng tập trung tinh thần, phát hiện chung quanh chỉ có hai thích khách, trong lòng tính toán, không tới gần chỗ Khang phi, trái lại, nàng tận lực đem người dẫn ra xa. Sống chết có số, Dương Quỳnh không sợ. Chỉ cần không tắc thở, nàng tận lực bảo hộ cố chủ an toàn, đây phẩm hạnh chức nghiệp của vệ sĩ.
Khang phi thấy miệng vết thương phía sau lưng Dương Quỳnh ồ ồ chảy máu, hình thành dòng chảy uốn lượn trên mặt đất. Tâm của nàng đều run rẩy. Giờ phút này nàng hoàn toàn quên mất sợ hãi, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó đem tâm của nàng vo tròn.
Cũng may Xuân Dương coi như trấn định, vừa thấy có cơ hội, lập tức lôi kéo Khang phi chạy đến ngự tọa. Lúc này Khang phi tâm đều ở trên người Dương Quỳnh, gần như là bị Xuân Dương kéo vào phạm vị bảo hộ của Cấm Long Vệ, rất nhanh, Chu Cẩm phi cũng được Phù Dung cùng Thược Dược kéo lại đây. Yên Xảo cơ hồ là bò tới, nhưng đúng là tạm thời vẫn còn an toàn.
Dương Quỳnh khóe mắt liếc thấy đám người Khang phi đã an toàn, cả người nàng càng ngày càng mơ hồ. Tuy rằng nàng không sợ chết, nhưng lại không muốn chết không minh bạch như vậy. Vì vậy tích góp một hơi cuối cùng, nắm chặt đoản kiếm trong tay, sử dụng cách dùng dao găm nàng học được ở trong bộ đội, dựa vào kỹ xảo cầm bắt, ở trong tình huống bị hai thích khách vây quanh, thành công đánh chết hai người. Thấy thích khách ngã xuống, nàng cũng không chống đỡ nổi, liền ngã xuống theo. Một hồng y vũ cơ xuất hiện trước mặt nàng, giọng căm hận nói: “Đều là ngươi làm hỏng việc!” Nói xong, đoản kiếm trong tay hướng cổ Dương Quỳnh chém tới.
Dương Quỳnh cũng không hoàn toàn hôn mê, muốn tránh né nhưng một chút cũng không thể động đậy. Nàng thấy mũi kiếm tới gần, không khỏi muốn bật cười. Cố gắng lâu như vậy, xem ra cuối cùng nàng vẫn muốn bỏ mạng trong cuộc hành thích mạc danh kì diệu này.
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy hàn quan chợt lóe, hồng y vũ cơ hét thảm một tiếng, thi thể bị chia làm hai phần. Dương Quỳnh chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một bóng đen quen thuộc, sau đó liền hôn mê.
Lúc Dương Quỳnh tỉnh lại, nhìn thấy rèm che quen thuộc của phòng mình. Nàng cố hết sức mở mắt, nhìn xung quanh, xác định đúng là phòng nàng. Trong phòng không có ai, nàng thử đứng dậy, lại phát hiện cả người một chút khí lực cũng không có. Mệt mỏi quá! Dương Quỳnh thử mấy lần, đều không thành công, ngược lại tiêu hao hết một chút thể lực này. Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Dương Quỳnh rất muốn liếc mắt nhìn là ai, nhưng cưỡng không lại lời mời của Chu Công, lần nữa mê man.
Không biết qua bao lâu, Dương Quỳnh tỉnh lại lần nữa. Lần này nàng đã rút kinh nghiệm, không vội vã động đậy. Đầu tiên là chuyển mắt nhìn, còn không nhìn được hai cái, liền thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước mắt.
“Aaaa…! Thanh Diệp tỉnh!” Âm thanh của Yên Xảo vượt quá đề-xi-ben làm Dương Quỳnh sợ tới mức hận không thể lần nữa ngất đi, rất nhanh, khuôn mặt của Thiên Linh cũng xuất hiện trước mắt nàng.
“Thật sự tỉnh.!” Thiên Linh nhìn kỹ nàng một chút, cao hứng nói: “Mau! Mau đi bẩm báo nương nương, Thanh Diệp tỉnh!”
Yên Xảo vô cùng lanh lợi, nhanh như chớp đã chạy tới tẩm điện Khang phi báo tin.
Không bao lâu, Khang phi liền mang theo đám người Xuân Dương tiến vào. Thấy Dương Quỳnh trợn tròn mắt, mọi người vừa mừng vừa sợ. Khang phi hai mắt có chút ướt át, muốn nói gì đó nhưng lời lại không thể ra miệng, chỉ là sống chết nắm chặt khăn trong tay. Sau một lúc lâu mới nói: “Như Quyên, nhanh đi mời Lý thái y lại đây, nói Thanh Diệp tỉnh.”
“Vâng.” Như Quyên thanh thúy đáp một tiếng, chạy nhanh ra ngoài đi mời người.
“Thanh Diệp, ngươi cảm thấy thế nào?” Khang phi ngồi ở ghế bên cạnh giường Dương Quỳnh, cẩn thận hỏi.
Dương Quỳnh há to miệng, phí thật lớn sức lực nói ra lời, lại không có ai nghe thấy. Nàng biết chính mình bị thương quá nặng, nhất thời không thể khôi phục. Cũng không phải nàng sốt ruột, có thể nhặt về một cái mạng, đã là vô cùng may mắn, nào dám có yêu cầu khác.
Khang phi đợi nửa ngày cũng không thấy Dương Quỳnh đáp lời, không khỏi lo lắng. Xuân Dương nói: “Nương nương, người xem Thanh Diệp vừa mới tỉnh lại, sao có thể trả lời được nương nương? Vả lại dưỡng vài ngày mới có thểkhôi phục.”
Khang phi gật đầu, cũng biết là mình quá nóng lòng. Nàng nhìn Dương Quỳnh, tuy rằng sắc mặt tái nhợt rất dọa người, nhưng ánh mắt lại thanh minh trong suốt. Cứ nhìn như vậy nhìn đến bất giác ngây người, thẳng đến khi Xuân Dương đẩy đẩy nàng mới phục hồi tinh thần. Quay đầu nhìn lại hóa ra là Như Quyên vào thông báo, Lý thái y đã đến.
“Mau mời.” Khang phi đứng dậy, nhường chỗ cho Lý thái y.
Lý thái y hành lễ với Khang phi xong, ngồi vào ghế cạnh giường Dương Quỳnh. Trước tiên nhìn khí sắc của nàng, sau đó cũng nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng trong chốc lát, mới bắt đầu bắt mạch.
“Thế nào?” Khang phi thấy Lý thái y thu tay về, vội hỏi.
Lý thái y đứng dậy trả lời: “Thưa nương nương, Thanh Diệp cô nương có thể tỉnh lại, đã nói lên không có gì đáng ngại. Có điều thương thế của nàng quá nặng, cần phải tĩnh dưỡng một quãng thời gian. Khoảng thời gian này, mỗi ngày vi thần sẽ đến đây bắt mạch, kính xin nương nương yên tâm.”
Khang phi ở trước mặt Lý thái y thủy chung là dáng vẻ cao cao tại thượng, nghe vậy nói: “Vậy làm phiền Lý thái ý.”
Lý thái y vội nói: “Không dám, không dám.” Nói xong liền kê đơn thuốc, lúc gần đi dặn dò nói: “Mấy ngày này chỉ có thể cho Thanh Diệp cô nương uống chút cháo trắng, không thể ăn những cái khác.”
Đám người Thiên Linh đáp ứng. Như Quyên cùng đi tới Thái y viện, lúc trở lại xách thêm hai bao dược liệu.
Khang phi nhìn Dương Quỳnh không thể nói chuyện cũng không thể động đậy liền đau lòng. Nàng rất muốn cùng Dương Quỳnh hảo hảo trò chuyện, nhưng biết rõ thân thể nàng suy yếu, cần nghỉ ngơi thật nhiều, vì vậy đành miễn cưỡng nhịn lời nói xuống bên miệng, quay đầu dặn dò Thiên Linh chăm sóc Dương Quỳnh thật tốt, có chuyện gì lập tức báo lại, không được trì hoãn.
Thiên Linh đáp ứng, Khang phi lại phân phó Xuân Dương nói rõ với phòng bếp nhỏ, cháo trắng của Dương Quỳnh cần nấu thật kỹ, không được lười biếng. Xuân Dương vâng lời, cùng Khang phi rời đi.
Dương Quỳnh từ đầu đến cuối nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, chỉ cảm thấy ồn ào, làm nàng có chút phiền chán. Nhìn thấy Khang phi, Xuân Dương cùng Yên Xảo toàn bộ đều đủ đầu đủ đuôi, không thiếu bộ phận nào, chính mình cũng yên lòng.
Mọi người được Khang phi căn dặn, không dám quấy rầy Dương Quỳnh nghỉ ngơi, tới tấp đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Quỳnh cùng Thiên Linh. Thiên Linh nghiêng đầu nhìn Dương Quỳnh hồi lâu, mới cười nói: “Ngươi có thể mở to mắt nhìn ta như vậy, thật tốt.”
Dương Quỳnh trợn tròn mắt, tỏ vẻ chính mình không hiểu.
Thế nhưng Thiên Linh nhìn hiểu, nàng ôn nhu nói: “Ngày ấy, lúc ngươi trở lại, cả người đều bị máu nhuộm đỏ. Sau đó lại nghe Yên Xảo nói, ngươi được thái y trị liệu cầm máu xong đưa trở về. Ngươi cũng không biết, lúc ấy làm ta sợ choáng váng. Một đám thái y được ý chỉ của Hoàng thượng, không ngủ không nghỉ một ngày cứu ngươi, mới đem ngươi từ quỷ môn quan cướp ra. Nương nương một mực ở cửa cùng ngươi một ngày. Nàng là quý nhân, không thể thấy huyết quang tai ương, liền luôn canh giữ ở cửa. Chúng ta khuyên rất nhiều lần, nàng cũng không chịu đi nghỉ ngơi. Thẳng đến lúc nghe thái y nói ngươi được cứu về, nương nương nghe xong, lập tức té xỉu. Những thái y kia sợ tới mức tay chân luống cuống cứu người. Chờ chữa trị nương nương xong, ta xem những thái y kia đều nhanh té xỉu.”
Dương Quỳnh có thể tưởng tượng ra tình huống hỗn loạn lúc đó. Nàng thật không ngờ, chính mình chỉ là một cung nữ nho nhỏ, lại có thể làm phiền cả tập thể thái ý cứu chữa. Còn có ý chỉ của Hoàng thượng, điều này sao có thể? Có điều những thứ này không thể dùng ánh mắt hỏi, Dương Quỳnh đành phải buông tha.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh chuyển động hai mắt, cảm thấy rất đáng yêu, “Ngươi lần này thật sự lập công lớn, không chỉ cứu được nương nương chúng ta, mà còn cứu được cả Cẩm phi nương nương. Ngày sau hai vị nương nương chiếu cố ngươi, ngươi chính là hồng nhân trong Hậu cung.”
Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, thật đúng là đạo lí như vậy. Có điều khi đó nàng thật không nghĩ những thứ này, nếu là nghĩ, đoán chừng Khang phi cùng Cẩm phi cũng không cứu được. Làm hộ vệ, quan sát phải là phản ứng đầu tiên. Thích khách thường thường đều sẽ đánh bất ngờ. Nếu tâm tư quá nhiều, suy nghĩ phức tạp, thường sẽ đánh mất ý nghĩ bảo hộ cố chủ đầu tiên, ra tay tìm cơ hội chế ngự địch. Đã có một khoảng thời gian rất lâu nàng luôn tiếp nhận huận luyện làm sao để bản thân có thể đưa ra phản ứng đầu tiên chính xác nhất. Huấn luyện đến cuối cùng, thân thể của nàng vĩnh viễn phản ứng nhanh hơn đại não. Có đôi khi trong đầu vẫn là trống rỗng, thân thể đã chế ngự địch nhân.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh có chút thất thần, săn sóc nói: “Ngươi vừa mới tỉnh lại, không nên nghĩ quá nhiều chuyện. Ta thấy ngươi vẫn nên ngủ một lát, đợi cháo trắng cùng thuốc nấu xong, ta sẽ gọi ngươi.” Nói xong, nàng tới giúp Dương Quỳnh đắp kín chăn, cười cười, xoay người đi đến bên giường của mình bắt đầu làm nữ công.
Dương Quỳnh thật đúng là cảm thấy rất mệt, lại muốn ngủ. Vì vậy thành thành thật thật nhắm mắt lại, lập tức ngủ.
Lúc Yên Xảo tiến vào, thấy Dương Quỳnh lại ngủ, không khỏi thè lưỡi, đi tới cạnh Thiên Linh, cũng ngồi trên giường, thấp giọng nói: “Nàng lại ngủ?”
Thiên Linh gật đầu, “Nhìn sắc mặt của nàng, khó coi đến lợi hại, xem ra còn phải tĩnh dưỡng thật lâu.”
Yên Xảo nói: “Vừa rồi nhiều người, nương nương lại ở đây, ta cũng không có cơ hội cám ơn nàng.”
Thiên Linh cười nói: “Nàng cũng sẽ không chạy, muốn cám ơn nàng, về sau còn nhiều cơ hội.”
“Ừ ừ.” Yên Xảo trong lòng còn sợ hãi, nói: “Ngươi không biết hôm đó có bao nhiêu dọa người, chết nhiều người như vậy, Thục phi nương nương cũng chết. Vậy mà ta còn có thể sống trở về, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy giống như nằm mơ.”
Thiên Linh ngừng động tác trong tay thở dài: “Đáng tiếc Thục phi nương nương, căn bản thân thể không tốt. Bây giờ cũng sắp vào đông, thân thể rốt cuộc đã có chút khởi sắc, tham gia yến hội liền mất mạng. Thực sự đáng thương!”
“Ai nói không phải? Còn có Sở Tu nghi, thật lâu cũng không lộ diện, trong bụng còn có hài tử, đây đúng là một người hai mạng, thật sự quá thảm! Cũng may không để cho đám công chúa hoàng tử bọn họ tham gia, bằng không thì thiên hạ thật sự đại loạn.” Yên Xảo nói.
“Loại chuyện này ở chỗ ta nói một chút còn không tính, nếu ra bên ngoài nói luyên thuyên, coi chừng bị người khác nghe thấy, sẽ trị tội ngươi.” Thiên Linh cẩn thận dặn dò.
Yên Xảo sợ thè lưỡi, “Tỷ tỷ tốt, ta biết rồi. Nào dám đi ra bên ngoài nói lung tung? Nghe nói vũ đạo này là do Mai Tu dung phụ trách tập diễn, đã bị Hoàng thượng bắt vào ngục, nghiêm gia thẩm vấn.”
“Chuyện của các chủ tử, ngươi vẫn là ít nghe ngóng thì tốt hơn.” Thiên Linh tiếp tục thở dài, ánh mắt lại rơi xuống trên người Dương Quỳnh nằm ở giường đối diện, “Không phải ai cũng bản lĩnh tốt như Thanh Diệp đâu.”
Buổi tối, Dương Quỳnh bị Thiên Linh gọi dậy, uống cháo cùng chén thuốc. Thiên Linh vô cùng cẩn thận từng thìa từng thìa thổi thổi cháo trắng đến độ ấm phù hợp mới đút cho Dương Quỳnh. Điều này làm Dương Quỳnh rất không quen. Sau khi uống thuốc không bao lâu, Dương Quỳnh lại ngủ.
Yên Xảo nhìn nàng thở dài: “Thanh Diệp cũng quá giỏi ngủ rồi.”
“Nàng thân thể suy yếu, nghỉ ngơi nhiều mới có thể dưỡng khí lực. Đoán chừng ngày mai là nàng có thể nói chuyện.” Thiên Linh thu dọn bát đũa bỏ vào hộp cơm, sau đó đem hộp cơm giao cho tiểu thái giám đứng chờ ngoài cửa.