Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 19: Viết chữ
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người trong cung đều nhận được tin tức, Hoàng hậu nương nương ra ngoài cầu phúc muốn hồi cung. Lúc trước Dương Quỳnh vẫn cảm thấy kì quái, tại sao trong cung không có Hoàng hậu? Nhìn Khang phi cả ngày ở Cung Lung Hoa, cũng không đi thỉnh an ai, hóa ra là Hoàng hậu ra ngoài cầu phúc.
Dương Quỳnh nói chuyện này với Khang phi, Khang phi nói: “Tối hôm qua Hoàng thượng đã nói chuyện này, Hoàng hậu thay Hoàng thượng ra ngoài cầu phúc trăm ngày cho xã tắc dân chúng trăm họ, giờ đây công đức viên mãn, hồi cung đương nhiên là chuyện đại sự. Hoàng thượng nói Lễ bộ đã chuẩn bị lễ mừng Hoàng hậu hồi cung, đây cũng không phải chuyện chúng ta cần lo lắng.”
Dương Quỳnh nhạy bén cảm giác được lời Khang phi nói còn có hàm ý khác, hỏi: “Vậy nương nương người lo lắng cái gì?”
Khang phi hạ tầm mắt, “Có Hoàng hậu tọa trấn Hậu cung, bổn cung cũng không có việc gì phải lo lắng.”
Thấy Khang phi không muốn nhiều lời, Dương Quỳnh tự nhiên sẽ không đi chọc người chán ghét. Vì vậy nghĩ đến Khang phi vẫn cần tĩnh dưỡng, liền khuyên Khang phi nghỉ ngơi nhiều, trước tiên dưỡng tốt thân thể hãy nói.
Khang phi thở dài: “Ngươi đúng thật là người thành thực, nói không hỏi liền không hỏi. Thế nhưng, bổn cung muốn nói cho ngươi một việc, như vậy ngươi mới có thể thăm dò tình hình của người khác.”
Dương Quỳnh kính cẩn nghe.
Khang phi nói: “Chuyện trúng độc là ta tự mình làm.” Nàng thấy Dương Quỳnh cũng không kinh hãi, trong lòng thầm khen Dương Quỳnh thông minh, tiếp tục nói: “Đối với y thuật, bổn cung ít nhiều cũng có đọc qua, đối với hương liệu cũng rất thành thạo. Hương liệu trong túi thơm của Thu Giáng tuy rằng bổn cung không thể lập tức phân biệt ra được, nhưng từ từ suy nghĩ cũng sẽ biết. Loại hương này gọi là Nhuận Tâm, bình thường mang theo không đáng ngại, thế nhưng không thể gặp phải Thiên Quỳ Tử, nếu không chính là kịch độc.”
“Đối phương để Thu Giáng mang theo Nhuận Tâm, nhưng làm thế nào có thể để nương nương trúng Thiên Quỳ Tử?” Dương Quỳnh hỏi.
“Ngươi còn nhớ những thức ăn có độc khi ngươi cùng bổn cung ở Lâm Phương các không?” Khang phi không nhanh không chậm hỏi.
“Nhưng chúng ta cũng không ăn.” Dương Quỳnh khó hiểu.
Khang phi lại nói: “Ngươi đừng quên có những thứ chúng ta ăn.”
Dương Quỳnh nghe Khang phi nói nhưng hoàn toàn không tìm ra được đầu mối. Nhìn qua Khang phi hy vọng nàng có thể ban thưởng cái đáp án.
Khang phi nhìn biểu tình tội nghiệp của Dương Quỳnh mà buồn cười: “Có khoảng thời gian thức ăn đưa tới là không có độc.”
Dương Quỳnh lập tức hiểu: “Ý của nương nương là, khi đó trong thức ăn có Thiên Quỳ Tử.”
Khang phi gật đầu: “Thiên Quỳ Tử vốn không độc, cho nên chúng ta ăn không có chuyện gì.”
Dương Quỳnh vẫn cảm thấy có chút lộn xộn, Người hạ độc rõ ràng không muốn độc chết Khang phi, thủ đoạn hạ độc rất vụng về. Nhưng lại rất cao minh làm cho các nàng ăn Thiên Quỳ Tử, sau đó dùng Nhuận Tâm hương hợp thành độc tố hại người. Nhìn thế nào cũng đều có chút tốn công, nếu muốn hại người, tại sao lúc trước không trực tiếp hạ các loại kịch độc khác như Thạch Tín, Hạc Đỉnh Hồng?
“Nghĩ gì vậy?” Khang phi nâng chén trà, uống một ngụm.
Dương Quỳnh nói ra suy nghĩ, Khang phi nói: “Trong Hậu cung còn rất nhiều phương pháp hại người. Nếu như bàn về độ cao minh, thì hại chết người là không đủ, bởi vì làm quá rõ ràng và rất dễ bại lộ, cuối cùng chính mình cũng sẽ bị kéo vào. Cho nên phải từ từ, thời gian càng lâu, càng qua tay nhiều người, manh mối sẽ càng phức tạp, như vậy địa phương có thể động tay cũng càng nhiều. Giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Đó là chiêu ngu xuẩn. Người trong hậu cung, bình thường khi diệt trừ một đối thủ, sẽ gắp lửa bỏ tay người, để diệt trừ một đối thủ khác.”
Một lần giải quyết hai đối thủ, thật đúng là tiết kiệm chi phí. Dương Quỳnh thầm khen.
“Cho nên ngươi cần hiểu rõ, trong Hậu cung này đơn giản sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng một khi xảy ra, thì chính là mạng người đại sự.”
Tiếng nói hờ hững của Khang phi truyền tới, làm Dương Quỳnh cả kinh, lạnh sống lưng. Nhưng nàng nhớ tới một việc lập tức hỏi: “Nương nương, ở Lâm Phương các những thức ăn đó nô tỳ cũng ăn, theo như người nói thì nô tỳ cũng nên trúng độc mới phải!”
Khang phi cười nói: “Ngươi nói Thiên Linh giúp Yên Xảo phối túi thơm kia đúng không?”
Dương Quỳnh gật đầu, “Yên Xảo nói, mùi hương rất giống với túi thơm của Thu Giáng.”
“Tuy rằng hương giống nhau, nhưng trong túi thơm của Thu Giáng có một hương liệu quý. Thiên Linh là một cung nữ bình thường, tuy rằng ngày thường rất khá, nhưng cũng chỉ có thể sưu tập một ít hương liệu tầm thường. Có điều nha đầu kia cũng thật sự rất giỏi, như vậy cũng có thể phối thành mùi hương y hệt. Thái y chính là căn cứ vào hương liệu bên trong túi thơm của Yên Xảo mới phán định các ngươi không liên quan tới Thu Giáng.” Khang phi giải thích.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Vạn nhất Thiên Linh trong tay có toàn bộ hương liệu, lại phối thành Nhuận Tâm hương thì các nàng thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
“Sự tình trong cung chính là như vậy. Đi sai một bước, thua cả bàn cờ. Bổn cung đã để Xuân Dương đi đánh động những cung nữ thái giám khác. Thiên Linh ở cùng ngươi, ngày thường ngươi chút ít một chút.” Khang phi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, chăm chú nhìn cây hoa cúc mới nở trong sân.
Dương Quỳnh hiểu được, đối với Thiên Linh, Khang phi cũng không tin tưởng. Như vậy chính mình thì sao? Khang phi có thể hoàn toàn tín nhiệm hay không?
“Tối hôm qua, ngươi cùng người khác động thủ?” Khang phi không quay đầu, hỏi.
“Vâng.” Tuy rằng Dương Quỳnh trong lòng giật mình, nhưng trên mặt cũng không để lộ.
“Là ai?” Khang phi quay người, trở lại cạnh bàn ngồi xuống, ý bảo Dương Quỳnh tới đây, chỉ chỉ điểm tâm trên bàn.
Dương Quỳnh đã thành thói quen, cũng không khách khí, cầm một khối điểm tâm, cắn một cái, lúc này mới trả lời: “Nô tỳ không biết. Nhưng mà… không giống như là công công.” Người kia làm nàng cảm giác không giống với thái giám trong cung.
“Hẳn là ám vệ của Hoàng thượng, Cấm Long Vệ.”
Dương Quỳnh giật mình nhìn Khang phi, sợ mình và người nọ động thủ sẽ bại bộ thân phận, cũng sợ gây phiền toái cho Khang phi.
“Bổn cung lưu lại cung nữ biết võ công bên người không tính là trái quy củ, về phần ngươi không giống với Thanh Diệp, bổn cung sẽ cho người đi xử lí. Ngươi không cần lo lắng.” Khang phi nhìn ra tâm tư của nàng, chậm rãi nói.
“Nói đến đây, nương nương, lúc trước nô tỳ có nói sai trước mặt Thiên Linh, cũng không biết nàng đối với thân phận của nô tỳ có hoài nghi hay không?” Khoảng thời gian này xảy ra nhiều, nàng cũng chưa kịp báo chuyện này với Khang phi.
Khang phi đuôi lông mày khẽ nâng, con ngươi ôn hòa như nước, “Lúc này mới nhớ nói với bổn cung, nếu như có chuyện thì đã sớm xảy ra. Nếu không phải bổn cung biết rõ ngươi trung tâm, bằng việc này cũng đủ phạt ngươi.”
Dương Quỳnh trong lòng khẽ run, ủy khuất nói: “Nương nương…”
Khang phi giơ bàn tay trắng nõn, ngắt lời nàng: “Mà thôi, cuối cùng là không xảy ra chuyện gì. Bổn cung cũng không muốn truy cứu. Có điều… bổn cung không hy vọng có lần sau. Trong cung từng bước hung hiểm, bổn cung lại ngồi ở vị trí làm người người căm hận, nếu ngươi muốn sống lâu vài ngày, thì phải dốc toàn bộ tinh thần.”
“Nô tỳ đã biết, sau này tuyệt không phạm sai lầm.” Dương Quỳnh vội vàng đáp.
“Không phạm sai lầm là không đủ, sẽ luôn có người tìm cách bắt bẻ ngươi, để ngươi phạm lỗi. Thời gian ngươi ở trong cung còn ngắn, lâu dài ngươi sẽ hiểu đạo lí này. Có điều, những chuyện này cũng không được nóng vội, cái gì đến từ từ sẽ đến.” Khang phi dừng một chút, tiếp tục nói: “Đối với Thiên Linh, ngươi nên để ý nhiều.”
“Vâng, nương nương đối với nô tỳ thật sự quá tốt.” Dương Quỳnh thành tâm cảm kích, là thân phận cung phi, đối với một cung nữ như thế đã là tận tâm, Dương Quỳnh không có điều gì bất mãn.
Khang phi cười nói: “Bổn cung không phải người vô tình. Có điều ngươi phải hiểu được, có thể giúp ngươi, bổn cung đương nhiên sẽ giúp đỡ. Nhưng có vài chuyện bổn cung không ra tay, đều là có lý do. Ngươi muốn an phận sống trong cung này, tốt nhất nên hoàn toàn tin tưởng bổn cung, chỉ nghe theo lệnh của bổn cung.”
Dương Quỳnh trong lòng cười thầm, đây chính là cách mà Khang phi chỉ huy người. Có điều mình ở nơi này cũng chỉ biết một mình nàng, không có ai khác để nhờ cậy, tự nhiên sẽ không phản bội. Nói đến phản bội, Dương Quỳnh trong lòng cân nhắc, nàng đến từ hiện đại, không có những tư tưởng ngu trung kia. Huống chi, nàng cũng Khang phi không thân cũng chẳng quen, tự nhiên không có khả năng thành thật với nhau. Như vậy, hiện tại chính mình làm hết thảy thoạt nhìn càng giống như đang lợi dụng lẫn nhau, đã như thế, lúc trước biết Khang phi trúng độc, tại sao chính mình lại hoảng sợ? Có lẽ là… cái gì cũng không nói rõ được. Dương Quỳnh trong lòng cười khổ một cái. Cũng không phải nàng lãnh tình, chỉ là hơi hờ hững. Khang phi là một chủ tử tốt, ít nhất hiện giờ vẫn là vậy.
Hai người chủ tớ đối thoại đến đây kết thúc. Khang phi để Dương Quỳnh trải giấy Tuyên Thành, nàng muốn luyện chữ. Đối với việc chuẩn bị giấy và bút, Dương Quỳnh còn thật sự phải nhìn hai ba lần thăm dò cách thức, Khang phi cũng nhịn không được, nâng trán nói: “Ngươi rốt cuộc là từ đâu tới đây? Các ngươi cũng không viết chữ sao?”
Chữ đương nhiên muốn viết, chẳng qua là phần lớn không sử dụng bút lông nghiên mực mà thôi.
Dương Quỳnh trải tốt giấy Tuyên Thành, ở một bên mài mực. Đối với việc tại sao lại để mình ở bên cạnh hầu hạ, nàng đã từng hỏi Khang phi. Khang phi đưa ra đáp án là: Sự tồn tại của nàng cảm giác rất thấp, sẽ không làm cho người ta áp lực.
Đáp án này lại để cho Dương Quỳnh im lặng, nàng là làm hộ vệ, như vậy cảm giác tồn tại sẽ lớn sao? Làm người tàng hình là năng khiếu của nàng.
Lúc Khang phi viết chữ rất chăm chú, trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở của hai người, cũng chỉ có âm thanh rất nhỏ do Dương Quỳnh mài mực phát ra.
“Ngươi có lời muốn nói?” Khang phi đột nhiên mở miệng hỏi.
Dương Quỳnh cả kinh, kỳ thật suy nghĩ của nàng vừa mới bay xa, cũng không có vấn đề gì muốn hỏi.
“Bổn cung đã đoán sai?” Khang phi như trước không ngẩng đầu, bút lông trong tay hạ xuống một nét cuối cùng.
“Nương nương giống như rất thích viết chữ.” Dương Quỳnh nào dám nói nương nương đã đoán sai, vội vàng tìm vấn đề hỏi.
“Có điều là giết thời gian mà thôi.” Khang phi để bút xuống, ý bảo Dương Quỳnh đem chữ cất kĩ. Dương Quỳnh ở bên cạnh thu dọn hỏi: “Lúc trước nương nương ở Lâm Phương các cũng viết thật nhiều chữ, vì sao nhất định phải đốt đi? Rất đáng tiếc.”
Động tác trong tay Khang phi thoáng dừng, ngẩng đầu nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn nàng, cái nhìn này, quả nhiên là phong tình vạn chủng. Dương Quỳnh nội tâm run một cái, thầm nghĩ không hổ là sủng phi, ánh mắt này, đem nhu hòa cùng quyến rũ dung hợp, thật sự quá tuyệt.
“Bổn cung biết rõ ngươi vô ý hỏi. Có điều, những chữ kia bổn cung viết là để giết thời gian, nhưng đốt đi cũng có chỗ trọng dụng. Về phần có tác dụng gì, ngươi chậm rãi nghĩ đi, nghĩ thông hiểu rồi đến nói cho bổn cung.”
“Nương nương…” Dương Quỳnh lúc này rất muốn đánh bản thân vài cái, chính mình có phải thiếu nợ miệng cái gì hay không? Không muốn chết tử tế mới hỏi vấn đề này, hỏi ra phiền toái liền đến?
Khang phi không để ý tới nàng: “Ở bên người bổn cung là cần động não nhiều. Bổn cung coi trọng ngươi, tự nhiên hy vọng ngươi sống lâu vài ngày, hiểu chưa?”
“A.” Dương Quỳnh thuận theo. Thầm nói ta hiểu được cái gì? Cả ngày cao thâm khó lường, hiện tại đầu ta gần như cũng sắp thành bột nhão. Nói rõ ràng dễ hiểu thì có thể chết sao?