Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 16: Trúng độc
Từ khi Vân Xảo biết được Dương Quỳnh thích đồ ngọt, luôn luôn hoặc nhiều hoặc ít giữ lại cho nàng. Kỳ thật Dương Quỳnh cũng không thiếu điểm tâm ăn, thỉnh thoảng Khang phi thưởng cho nàng đều sẽ không ít. Có điều nhiều hơn một phần nàng cũng không ngại.
Nhìn thấy Hoàng Kim Quyển, Dương Quỳnh thực cảm thấy bụng có hơi đói, rửa sạch tay liền bắt đầu ăn, bộ dạng một chút cũng không nhã nhặn.
Vân Xảo cũng không để ý tới nàng, tiếp tục thu dọn phòng bếp.
“Vân Xảo, ngươi đều giữ lại mấy thứ này nọ cho ta, ta cũng nên giúp ngươi làm chút việc. Nếu không, thật không phải.”Dương Quỳnh ăn xong điểm tâm, vén tay áo định tới hỗ trợ.
“A!” Vân Xảo vội vàng tới ngăn cản nói: “Ta đã nói nhiều lần, ngươi không cần hỗ trợ. Làm những chuyện lặt vặt này đều là thói quen hàng ngày của ta, nhiều người, ngược lại ta không quen. Ngươi ăn xong điểm tâm liền trở về đi, nếu không thì đứng ở một bên, ta tự mình làm là được rồi.”
Dương Quỳnh không thể làm gì khác là đứng ở cửa ra vào, nhìn Vân Xảo làm việc. Trong nội tâm đối với Vân Xảo bắt đầu sản sinh một loại tâm tình mâu thuẫn. Mấy ngày nay quan sát, nàng cảm thấy Vân Xảo cũng không có điểm đáng ngờ, thế nhưng lại cảm thấy, nàng giấu giếm mình chuyện lúc trước chính là rất không bình thường.
“Thanh Diệp, ngươi là người bên cạnh nương nương rất được sủng ái, tại sao không xin nương nương cho ngươi lên làm nhất đẳng cung nữ?” Vân Xảo nói chuyện, động tác trong tay cũng không ngừng.
“Năng lực ta không đủ, nương nương nói nhất đẳng cung nữ cần một mình đảm đương một phương. Ngươi nhìn ta như vậy, làm nhị đẳng cung nữ còn miễn cưỡng, nào dám có tâm tư kia?” Dương Quỳnh trả lời.
Vân Xảo nghe xong cười nói: “Ngươi đúng thật là kỳ quái. Người khác đều muốn ở trước mặt chủ tử biểu hiện, trở nên nổi bật. Ngươi một mực lại cà lơ phất phơ, một chút cũng không để tâm.”
“Nổi bật thì có ích gì? Còn không phải đều là nô tài hầu hạ người khác? Ta cảm giác mình hiện nay cũng rất tốt.” Dương Quỳnh thật không cảm thấy nhất đẳng cung nữ cùng nhị đẳng cung nữ có gì khác biệt.
Vân Xảo ngừng động tác, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Thế nào? Ngươi muốn làm chủ tử?”
Dương Quỳnh nội tâm giật mình, nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng đừng nói bừa. Lời này là phải chịu phạt.”
“Chẳng qua là ta cùng ngươi nói đùa, không ngờ lại dọa đến ngươi. Được được, nghe lời ngươi, không nói thì không nói.” Trong nháy mắt vẻ mặt Vân Xảo hào hứng, “Kỳ thật, ngươi có ý nghĩ này cũng không sao, ai mà không muốn trèo cao.” Vân Xảo thấy Dương Quỳnh nhíu mày, lập tức ngậm miệng, tiếp tục làm việc.
Dương Quỳnh nhìn Vân Xảo trong chốc lát, không nói gì liền một mình trở về phòng.
Trong phòng Thiên Linh còn chưa ngủ, khoác áo ngồi dưới đèn thêu hoa, thấy nàng bước vào liền hỏi: “Tối hôm nay lại đến phòng bếp nhỏ ăn vụng sao?”
Dương Quỳnh lập tức phản bác: “Đừng nói khó nghe như vậy, cái đó đều là Vân Xảo lưu lại cho ta. Nếu ngươi muốn ăn, lần sau ta phần ngươi một ít.”
“Ngươi cho rằng ai cũng được sủng ái như ngươi?” Thiên Linh vừa cất đồ may vá vừa nói: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, thân phận ngươi bây giờ không giống, trong ngoài Cung Lung Hoa này có rất nhiều, rất nhiều người muốn lôi kéo ngươi, chính ngươi cần cẩn thận một chút, đừng gây ra chuyện, làm mất tín nhiệm của nương nương.”
Dương Quỳnh ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Thiên Linh cất tốt đồ may vá, cởi áo ngoài nằm ở trên giường, “Ngươi phát hiện cái gì?”
Thiên Linh quay đầu nói: “Ta là một cung nữ cấp thấp có thể phát hiện cái gì? Nếu như ngay cả ta đều phát hiện, ngươi nên đã xảy ra chuyện.” Nói xong, quay đầu về phía giữa giường, không tiếp tục nhìn nàng.
Dương Quỳnh suy nghĩ lời nói của Thiên Linh, cảm thấy có đạo lý. Nàng rốt cục là có hơi coi thường, xem ra sau này cần cẩn thận một chút.
Hai ngày sau, khi Khang phi đang ăn trưa đột nhiên té xỉu, mọi người vô cùng bận bịu. Thái y chẩn đoán kết quả là trúng độc. Thánh thượng phẫn nộ, nghiêm lệnh tra rõ. Vì vậy Cung Lung Hoa giới nghiêm từ trên xuống dưới, bị người của Cung Chính Cục nghiêm ngặt thẩm tra.
Cung Chính Cục ở Hậu cung tồn tại cho chút cách biệt, là người của Hoàng thượng, bởi vậy chuyện này giao cho Cung Chính Cục xử lý, có thể thấy Hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng.
Trải qua thái y hợp lực cứu chữa, cuối cùng Khang phi cũng chuyển nguy thành an. Sau khi nàng thanh tỉnh, vốn dĩ có thể đứng ra bảo vệ Dương Quỳnh, nhưng nàng không làm. Lúc đầu Dương Quỳnh nghĩ mãi không hiểu, nhưng đợi đến khi nàng ở cùng chúng cung nữ một ngày sau, liền hiểu dụng ý của Khang phi. Thời điểm mà mọi người cảm thấy bất an, bất luận kẻ nào đầu tiên cũng sẽ lựa chọn thanh minh cho chính mình. Rất nhiều lời trong ngày thường không nói ra, vào lúc này sẽ toàn bộ xuất khẩu, chỉ lo muộn nửa khắc, cũng khó giữ được cái mạng nhỏ của mình.
“Thanh Diệp, ngươi nói chúng ta sẽ không có việc gì chứ?” Ở đây cung nữ Thiên Linh là cùng nàng quen thuộc nhất, giờ phút này Thiên Linh cầm tay nàng hỏi.
Dương Quỳnh vỗ vỗ tay Thiên Linh, an ủi, “Yên tâm, chúng ta không hạ độc nương nương, sẽ không có việc gì.”
Tuy nói như vậy, nhưng Thiên Linh vẫn lo lắng. Yên Xảo ở một bên tới đây nói: “Chuyện này nhất định là do phòng bếp phạm sai lầm, tại sao lại bắt chúng ta, những người không liên quan cũng giam lại?”
Dương Quỳnh vừa muốn mở miệng, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Nàng nhìn Yên Xảo, cẩn thận ngửi, đúng là từ trên người Yên Xảo.
“Ngươi làm sao vậy?” Yên Xảo bị nàng nhìn thấy không thoái mái, hỏi.
“Mùi thơm trên người của ngươi có chút kỳ quái.” Dương Quỳnh cúi đầu bắt đầu tìm kiếm túi thơm của nàng.
Yên Xảo nghe vậy thần sắc thả lỏng, nói: “Ngươi nói mùi thơm.” Nàng lấy ra túi thơm của mình đưa cho Dương Quỳnh, “Có thêm vài loại hương liệu, cùng cái chúng ta thường dùng có hơi khác.”
Dương Quỳnh nhận lấy ngửi một cái, xác định chính là mùi hương này, hỏi: “Tại sao không dùng cái lúc trước?”
Yên Xảo nói: “Buổi sáng hôm qua ta gặp phải Thu Giáng, ngửi thấy trên người nàng có mùi này, hương cực kì thanh nhã, liền xin nàng phương thuốc, ai biết nàng keo kiệt như vậy, nói gì cũng không cho, vẻ mặt còn lo lắng chạy mất. Ta tức không chịu nổi, liền trở về tìm Thiên Linh cũng phối một ít hương liệu thêm vào. Mùi thơm cùng cái của Thu Giáng giống nhau như đúc.” Yên Xảo nói xong còn có chút tự hào.
Dương Quỳnh quay đầu nhìn về phía Thiên Linh, Thiên Linh gật đầu, “Đúng là ta giúp Yên Xảo phối.”
“Vậy sao ngươi không mang theo?”
Thiên Linh nói: “Lúc nào thì ngươi thấy ta mang theo túi thơm có mùi hương khác.”
Yên Xảo cướp lời nói: “Ngươi không biết Thiên Linh, nàng chuyên phối chế hương liệu, nhưng xưa nay chính mình đều không dùng.”
“Tại sao?” Dương Quỳnh kỳ quái nói.
Thiên Linh sắc mặt trắng nhợt, không nói gì. Yên Xảo vẻ mặt cũng có chút lúng túng, ấp úng không lên tiếng.
Dương Quỳnh nhìn Thiên Linh trong lòng có chuyện, cũng không tiện tiếp tục truy hỏi. Trước mắt quan trọng chính là trong lời nói của Yên Xảo có nhắc tới Thu Giáng, cũng nhắc tới chuyện túi thơm. Xem ra, hẳn là cùng Thu Giáng không thoát được quan hệ.
Mấy người đang nói chuyện, cửa mở, hai tiểu thái giám bước vào, dẫn Yên Xảo đi thẩm tra.
Thiên Linh nhìn Yên Xảo bị dẫn đi, có chút lo lắng. Dương Quỳnh an ủi: “Ngươi lo lắng cũng vô dụng. Không bằng thoải mái một chút, chốc lát chúng ta cũng phải trả lời.”
Thiên Linh gật đầu, nhưng lông mày nhăn lại cũng không giãn ra.
Lần này Yên Xảo đi thời gian có hơi lâu, điều này làm cho Dương Quỳnh cùng Thiên Linh càng thêm lo lắng. Đang suy nghĩ miên man, cửa lại mở ra lần nữa, tiểu thái giám gọi tên Thiên Linh cùng tên Dương Quỳnh, đều dẫn ra ngoài.
Tiến vào phòng thẩm tra, hai người vấn an Doãn Cung Chính của Cung Chính Cục, sau đó ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Doãn Cung Chính là nữ tử hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thời gian dài làm công việc uốn nắn xử phạt làm vẻ mặt nàng đặc biệt nghiêm túc. Giờ phút này nàng một tay bưng chén trà, tay kia thì dùng nắp chén ngăn bọt trà. Cũng không thấy nàng mở miệng, ngược lại là một đại cung nữ khác ở một bên bắt đầu hỏi.
“Ai là Thiên Linh?”
Thiên Linh vội vàng trả lời: “Thưa cô cô, nô tỳ là Thiên Linh.”
Đại cung nữ liếc mắt nhìn Thiên Linh một cái, hỏi: “Hương liệu bên trong túi thơm của Yên Xảo là ngươi phối?”
“Là nô tỳ.”
“Làm sao ngươi lại muốn phối loại hương liệu này?” Biểu tình của đại cung nữ bắt đầu xuất hiện một chút thay đổi, rất rõ ràng, câu trả lời của Thiên Linh là điểm mấu chốt.
Thiên Linh như trước cúi thấp đầu, thuật lại lời nói lúc trước của Yên Xảo.
Đại cung nữ liến mắt nhìn Doãn Cung Chính một cái, lại tiếp tục hỏi: “Nói như vậy, ngươi đối với hương liệu rất quen thuộc?”
“Thưa cô cô, nhà nô tỳ buôn bán hương liệu, từ nhỏ nô tỳ đã tiếp xúc với những vật này, tất nhiên là quen thuộc.” Thiên Linh trả lời.
Lúc này Doãn Cung Chính nói: “Đi lấy hương liệu lại đây, để nàng thử xem.”
Ngoài cửa lập tức có thái giám bắt đầu bận việc, rất nhanh liền cầm rất nhiều hương liệu tiến vào. Dương Quỳnh lén nhìn trộm, quả thật rất giống với những thứ Thiên Linh chuẩn bị trước kia.
Một tiểu thái giám đưa một túi thơm cho Thiên Linh, Thiên Linh tiếp nhận ngửi một cái, liền trả lại cho tiểu thái giám. Sau đó đến trước bàn nhìn kỹ những thứ này, cúi đầu chọn hương liệu. Không bao lâu, nàng để hương liệu mình phối xong vào tiểu khay được chuẩn bị sẵn, yên lặng lui trở lại chỗ quỳ xuống.
Doãn Cung Chính đem túi thơm lúc trước cùng hương liệu trong khay theo thứ tự ngửi, gật đầu cười, “Đúng là một nhân tài.” Nói xong liền nhìn đại cung nữ bên cạnh, ý là bắt đầu hỏi Dương Quỳnh.
“Thanh Diệp cô nương là người bên cạnh nương nương hầu hạ, hơn nữa lại theo nương nương đi Lâm Phương các, đối với sinh hoạt ăn uống của nương nương hẳn là rõ ràng nhất.” Giọng điệu Đại cung nữ nói chuyện rõ ràng khách khí rất nhiều.
Dương Quỳnh không rõ ràng lắm mục đích của bọn họ, không thể làm gì khác là khẽ gật đầu.
“Thanh Diệp cô nương có thể quen thuộc hương liệu.” Đại cung nữ hỏi.
Dương Quỳnh thành thật lắc đầu, học bộ dáng của Thiên Linh trả lời: “Thưa cô cô, nô tỳ đối với những thứ này một chữ cũng không biết.”
“Thanh Diệp cô nương.” Đại cung nữ tới gần Dương Quỳnh, thấp giọng nói: “Thời gian nương nương ở Lâm Phương các dưỡng bệnh có từng gặp phải chuyện gì?”
Dương Quỳnh cau mày, không biết trả lời thế nào. Chuyện thì thật ra các nàng gặp rất nhiều, nhưng vấn đề là không biết cung nữ này hỏi chuyện nào?
Đại cung nữ thấy Dương Quỳnh không đáp, quay đầu nhìn về phía Doãn Cung Chính.
“Nương nương trong lúc dưỡng bệnh có từng trúng độc?” Âm thanh của Doãn Cung Chính không nhanh không chậm truyền tới.
Dương Quỳnh tiếp tục bảo trì dáng vẻ nhíu mày suy tư, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Nương nương quả thật trúng độc?” Lần này Doãn Cung Chính cũng có chút khẩn trương.
Dương Quỳnh không rõ vị Doãn Cung Chính này rốt cục là ai, nói hay không nói đều sợ phạm sai lầm, sau đó vẻ mặt dứt khoát ủy khuất nói: “Cung Chính đại nhân, nô tỳ bất quá cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao biết những thứ này? Khi nương nương dưỡng bệnh, cơm ăn đều là từ bên ngoài đưa vào, người đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?”
Doãn Cung Chính nhìn Dương Quỳnh, nửa ngày mới nói: “Khó trách nương nương chỉ để lại một mình ngươi bên người, cũng là một điều dễ hiểu.”
Dương Quỳnh trở lại phòng, Thiên Linh cùng Yên Xảo đều đang đợi nàng, vừa thấy nàng trở lại, liền tiến lên hỏi: “Thế nào? Doãn Cung Chính có làm khó ngươi không?”
Dương Quỳnh cười lắc đầu, hỏi Yên Xảo, “Sao ngươi lại đi lâu như vậy?”
Yên Xảo cười khổ nói: “Đừng nói nữa, cũng bởi vì mùi hương túi thơm của ta. Doãn Cung Chính hỏi ta rất nhiều lần, ta cũng sắp đem tin móc ra cho các nàng nhìn, các nàng mới tin lời ta nói.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Quả nhiên túi thơm có vấn đề. Có điều, cái đó cùng Khang phi đã từng trúng độc hay không, có quan hệ gì? Lại nói, Khang phi đối với Thu Giáng hẳn nên sớm có phòng bị, sao lại còn có thể trúng độc?