Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 147: Kháng chỉ


Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 147: Kháng chỉ

___ “Khang phi, trong mắt trẫm, ngươi luôn là một người thông minh.” ___

Chương thứ một trăm bốn mươi sáu: Kháng chỉ

Trịnh Quý phi nháy mắt với Khánh ma ma, Khánh ma ma đi ra ngoài gặng hỏi mấy tiểu cung nữ, không bao lâu trở về nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương, các nàng nói… chuyện này… là mấy lời đại bất trung.”

Hoàng thượng càng tò mò, “Nói cái gì, ngươi nói đi, trẫm tha tội cho ngươi.”

Khánh ma ma vẫn do dự không dám nói, sau đó thấy sắc mặt của Hoàng thượng càng lúc càng âm trầm, lúc này mới nói, “Các nàng nói Khang phi nương nương và nữ quan Thanh Diệp có quan hệ rất thân thiết. Bình thường Khang phi đều cho nữ quan Thanh Diệp ngủ lại trong tẩm điện, quan hệ rất… rất không rõ ràng.”

“To gan! Khánh ma ma, sao ngươi dám ở trước mặt Hoàng thượng bôi nhọ Khang phi muội muội như vậy!” Trịnh Quý phi lớn tiếng mắng.

Khánh ma ma lập tức quỳ rạp xuống đất, “Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết! Xin Hoàng thượng, nương nương tha tội! Chỉ là… đây không phải do nô tì nói, mà là mấy cung nữ nói.”

Sắc mặt Hoàng thượng vẫn âm trầm, không nói gì.

Trịnh Quý phi thấy vậy, hòa nhã nói, “Hoàng thượng, bọn họ cả ngày buồn chán, thích nhất là loan truyền chút chuyện vớ vẩn, người ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nếu quả thật oan uổng Khang phi muội muội, thì tội của thần thiếp lại càng lớn.”

Hoàng thượng liếc mắt nhìn Trịnh Quý phi, ý tứ sâu xa nói, “Không có lửa làm sao có khói.” Dứt lời, sờ sờ cái bụng của Trịnh Quý phi sau đó liền rời đi.


Hoàng thượng đi rồi, Khánh ma ma đứng lên, trên mặt nở nụ cười đắc ý, “Nương nương, người xem lần này Hoàng thượng tin mấy phần?”

Trịnh Quý phi vẫn duy trì nụ cười ấm áp, “Không phải một trăm, thì cũng nên là chín mươi chín.”

“Nói như vậy, Khang phi chết chắc rồi.” Khánh ma ma ngẫm lại vẫn cảm thấy đây giống như mơ. Khang phi vinh sủng nhiều năm, vô số người trong tối ngoài sáng hãm hại vẫn không việc gì, vậy mà bây giờ các nàng lại có thể lật đổ, thật sự là rất khó tin.

Trịnh Quý phi lắc đầu, “Chết thì chưa chắc, dù sao sau lưng nàng vẫn còn có Thẩm gia. Thẩm gia chưa đổ, thì Khang phi cũng sẽ không chết. Có điều, chỉ cần nàng không được Hoàng thượng tin tưởng nữa, thì cũng không thể làm được gì.”

Hai ngày nay Khang phi an tĩnh đợi ở trong cung, vẫn theo thường lệ đi thỉnh an Hoàng hậu, vẫn ăn cơm như cũ, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là nàng không cho Chu Cẩm phi đến tìm nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không đến tìm Chu Cẩm phi.

Một ngày này trước bữa trưa, Như Quyên thở hổn hển chạy vào, ngay cả hành lễ cũng quên, ngay lập tức hô, “Nương nương, chuyện lớn không tốt rồi! Hoàng thượng đã hạ chỉ ban rượu độc tự sát cho Thanh Diệp rồi.”

Lúc này cho dù Khang phi có trấn định đến cỡ nào cũng không chịu nổi sự đả kích này, nàng lập tức ngã ngồi xuống ghế.

“Nương nương, người sao vậy? Người phải chú ý thân thể nữa!” Như Quyên cũng không biết giờ mình đang quan tâm Dương Quỳnh hay quan tâm Khang phi nữa.

Sắc mặt Khang phi trắng bệch, mở miệng mấy lần, nhưng chỉ nói một câu, “Hạ ý chỉ khi nào?”

“Mới vừa rồi. Nô tì có một đồng hương hầu hạ văn chương bên cạnh Hoàng thượng, hắn biết nô tì quan tâm tới chuyện của Thanh Diệp, nên mới lén truyền lời qua đây. Hiện giờ có lẽ Thánh chỉ đã đến Cục Cung Chính rồi.”


Khang phi hít sâu một hơi. Trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ. Nàng biết, Trịnh Quý phi đang buộc nàng đưa ra lựa chọn, là bảo vệ Dương Quỳnh mà từ bỏ tín nhiệm nhiều năm của Hoàng thượng, hay vứt bỏ Dương Quỳnh mà giữ lại địa vị của mình. Bất luận như thế nào, hôm nay nàng cũng phải đưa ra lựa chọn.

Chẳng qua… Khang phi cười khổ. Nếu như Hoàng thượng vẫn tin tưởng nàng, thì trước khi chưa điều tra rõ sự tình sẽ không giết Dương Quỳnh. Hai con đường mà đề chỉ chọn một, vậy đáp án cũng được xác định rồi.

“Như Quyên, gọi Nguyên Hương theo bổn cung đến Cục Cung Chính.”

“Vâng.” Như Quyên không dám chậm chễ, lúc Khang phi ra cửa, Nguyên Hương đã đang đứng chờ. Như Quyên biết, Khang phi dẫn Nguyên Hương theo là vì ngộ nhỡ không cứu được Dương Quỳnh, thì võ công của Nguyên Hương vẫn còn có thể gắng gượng. Xem ra Khang phi đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không rồi.

Cục Cung Chính.

Dương Quỳnh quỳ trên mặt đất nghe Thánh chỉ của Hoàng thượng, phía sau thái giám tuyên chỉ còn có một tiểu thái giám bưng một cái khay, trên khay là một bình rượu. Thái giám tuyên chỉ đọc thánh chỉ xong, Dương Quỳnh giơ tay lên nhận. Tiểu thái giám vừa định tiến lên, Doãn Cung chính liền nói, “Chờ một chút, công công, ta có vài lời muốn nói với Thanh Diệp, không biết công công có thể châm chước một chút hay không?”

Thể diện của Cục Cung Chính đương nhiên là phải giữ, thái giám gật đầu nói, “Cục Cung Chính, người nên nhanh lên một chút.”

Doãn Cung chính nói, “Đa tạ công công.”

Nàng kéo Dương Quỳnh đến một chỗ tương đối xa. Dương Quỳnh nói, “Doãn Cung chính, người có gì muốn căn dặn?”

Doãn Cung chính nói nhỏ, “Ta đâu có lời nào? Chẳng qua là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi. Ta tin Khang phi nương nương nhất định sẽ tới cứu ngươi, về phần đến kịp hay không… Ai, ta cũng đã cố hết sức rồi, nghe thiên mệnh thôi. Ngộ nhỡ… Thanh Diệp, ngươi đừng trách ta.”


Thời khắc Dương Quỳnh nghe Thánh chỉ thì lòng cũng đã như tro tàn. Nàng biết, coi như mình có bản lĩnh lên trời xuống biển có thể chạy khỏi Hoàng cung, thì cũng không thể động thủ, cho nên nàng gần như không hề ôm bất kì một tia hy vọng nào. Lúc này nghe Doãn Cung chính nói, trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Một mặt, có thể được sống đương nhiên tốt hơn là chết, thế nhưng mặt khác, nàng lại sợ Khang phi vì cứu mình mà bị liên lụy. Không thể hầu hạ bên cạnh Khang phi, đã là tiếc nuối của nàng, nếu như lại hại Khang phi nữa, vậy thì nàng tình nguyện thà rằng mình chết ngay bây giờ.

Doãn Cung chính giả bộ nói chuyện với Dương Quỳnh, kéo dài một lúc lâu, thái giám đã thúc giục hai lần, đến lần thứ ba, Doãn Cung chính cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là lui qua một bên.

Thái giám nói, “Thanh Diệp, chúng ta cũng thương tiếc ngươi, nhưng đây là ý chỉ của Hoàng thượng, chúng ta cũng không có cách nào khác. Cũng may Hoàng thượng vẫn đau tiếc ngươi, trong rượu này là kịch độc, bảo đảm ngươi sẽ không phải chịu một chút đau đớn nào.” Thái giám xoay người nói với tiểu thái giám bưng khay rượu, “Còn không mau tiễn nữ quan Thanh Diệp lên đường.”

Tiểu thái giám bưng khay đi tới, rót một chén rượu từ trong bình rượu ra, đưa đến trước mặt Dương Quỳnh, “Mời nữ quan Thanh Diệp lên đường.”

Dương Quỳnh tiếp nhận chén rượu, nhìn rượu trong suốt ở trong chén xoay một vòng. Trong lòng nàng không nhịn được cười khổ, quả nhiên là rượu độc được ban thưởng, nhìn rượu trong veo như vậy cũng biết là đồ cao cấp rồi. Nghĩ lại mình tới nơi này không quá nửa năm, nhưng lại trải qua mấy lần sinh tử rồi. Hoàng cung quả nhiên không phải nơi có thể sống thoải mái. Thu Hoa, sau khi ta chết, có phải ngươi sẽ có thể sống tốt không? Lúc này trong đầu Dương Quỳnh nhớ tới từng cảnh chuyện xưa, cuối cùng nhớ tới sáu chữ trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp mà nàng đã xem qua – từng đến, từng yêu, từng sống.

Rượu độc còn chưa kịp uống, bên ngoài đã có người cao giọng hô to, “Khang phi nương nương giá lâm!”

Doãn Cung chính thở phào một cái. Cũng may, còn kịp.

Khang phi đi một mạch, sắc mặt cũng ửng đỏ, đi tới nhìn thấy chén rượu trong tay Dương Quỳnh, nàng liền đoạt lấy ném xuống đất.

Mọi người vội vàng hành lễ với Khang phi. Thái giám nói, “Nương nương, chuyện này… đây là ý chỉ của Hoàng thượng.”

Khang phi nói, “Công công không cần khó xử. Bổn cung theo ngươi đi gặp Hoàng thượng.” Nàng quay đầu lại nói với Nguyên Hương, “Ngươi ở lại đây, cầm lệnh bài của bổn cung, bất luận kẻ nào dám gây bất lợi cho Thanh Diệp, ngươi cứ tự mình động thủ, dù có nhiễu loạn đại thiên, bổn cung cũng sẽ tự mình gánh chịu!”

“Vâng.” Nguyên Hương đứng ở bên cạnh Dương Quỳnh.


Dương Quỳnh gần như không thể tin nhìn Khang phi. Tuy rằng mấy ngày không gặp, Khang phi cũng không tiều tụy rõ ràng, nhưng Dương Quỳnh vẫn có thể nhìn ra nhiều ngày nay nàng cũng không dễ chịu. Bây giờ, nàng cứ xông tới như vậy, ngang nhiên kháng chỉ, đây hết thảy đều là vì mình. Bên tai Dương Quỳnh vang lên lời khuyên của Khang phi nói với mình khi nàng mới phục vị, “Thanh Diệp, ngươi nhớ kỹ, Hậu cung này nhìn thì như sắc màu rực rỡ, nhưng thực tế lại chính là nơi ăn tươi nuốt sống. Vì quyền lợi, bổn cung không dám hứa chắc chắn sẽ không hy sinh ngươi, bổn cung chỉ có thể nói, chỉ cần ngươi trung tâm, ngươi sẽ là người bị hy sinh cuối cùng.”

Bây giờ, vì quyền lợi, chính là thời điểm nên hy sinh nàng, nhưng Khang phi lại lựa chọn hy sinh quyền lợi. Thì ra, thời gian chung sống lâu như vậy, khăng khăng một mực, đến chết không hối, không chỉ có một mình Dương Quỳnh nàng.

Khang phi quay đầu liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, nhẹ giọng nói, “Ngươi yên tâm. Bổn cung sẽ cứu ngươi ra.” Nói xong liền đi theo thái giám rời khỏi.

Trịnh Quý phi vẫn luôn theo dõi Cục Cung Chính, nghe nói Khang phi kháng chỉ cứu Thanh Diệp, Trịnh Quý phi vui vẻ cười to, “Khang phi thật sự là cả đời thông minh, hồ đồ chốc lát. Vì một Thanh Diệp mà cũng dám kháng chỉ, bổn cung thấy số mệnh của nàng đã hết rồi.”

Khánh ma ma nói, “Nương nương thần cơ diệu toán, quả nhiên khiến nàng mắc lừa.”

Trịnh Quý phi đắc ý cười, “Đúng là quan tâm sẽ rối, Khang phi cũng không suy nghĩ xem, loại chuyện này, một tiểu thái giám thì sao dám tùy tiện truyền tin tức ra ngoài được? Có điều nếu Khang phi bất động, chỉ giết một Thanh Diệp cỏn con, thật ra đối với bổn cung cũng không có lợi ích gì. Bây giờ Khang phi làm loạn như vậy, hơn nữa chín mươi chín phần là Hoàng thượng đang hoài nghi nàng đối thực, cho nên như vậy chỉ sợ là Khang phi càng khó xoay người hơn rồi.” Trịnh Quý phi nhìn ngón tay mình, hoa Phượng Tiên vừa mới được vẽ xong vẫn còn đang kiều diễm ướt át, khiến mười ngón tay càng trông thon dài hơn, “Khang phi ngã rồi, để xem Hoàng hậu sẽ hành động như thế nào. Nếu như nàng thông minh, thì nên án binh bất động, nếu cũng ngu xuẩn giống Khang phi, vậy chúng ta lại được dịp bớt chuyện, cùng lúc loại trừ.”

Khánh ma ma nghĩ một lúc, hỏi, “Nếu như Hoàng hậu thật sự thấy chết mà không cứu thì sao?”

“Trước giờ, Khang phi đều là cầu nối ràng buộc Hoàng hậu và Chu Cẩm phi. Một khi Khang phi bị lật đổ, thì Hoàng hậu và Chu Cẩm phi cũng không còn cách nào liên hợp, coi như không liên quan đến nhau thì chúng ta cũng có thể tiêu diệt từng người một.” Tay của Trịnh Quý phi không tự chủ lại sờ bụng của mình, “Ngược lại thứ chúng ta có chính là thời gian.”

Trong ngự thư phòng, Khang phi đứng trước mặt Hoàng thượng. Sau án long thư, sắc mặt của Hoàng thượng âm trầm đáng sợ.

“Khang phi, trong mắt trẫm, ngươi luôn là một người thông minh. Người thông minh thì phải biết chuyện này nên làm như thế nào. Bây giờ ngươi vì muốn cứu một nữ quan mà ngang nhiên kháng chỉ, ngươi coi uy nghiêm của thiên gia là trò đùa sao?” Hoàng thượng nói câu cuối, ngữ điệu đột nhiên nâng cao, tiểu thái giám ở bên cạnh cũng không nhịn được mà run rẩy.

Thần thái Khang phi bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ lôi đình cũng không vội vàng thanh minh, đợi đến khi Hoàng thượng nói xong, nàng mới mở miệng nói, “Hoàng thượng, thần thiếp ngang nhiên kháng chỉ đúng là đại tội. Người xưa có câu, “Thiên tử phạm pháp như thứ dân.” nên nhận trừng phạt gì, thần thiếp cũng sẽ không một câu oán hận. Chẳng qua, Hoàng thượng, người một đời minh quân, có khi nào lại võ đoán (đ ộc đoán) xử án như vậy? Lẽ nào người không cảm thấy, gần đây phán đoán của người có phần bị chi phối sao?”

l+Ήxk?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.