Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 144: Mất kiếm
___ “Nương nương… Vì sao Hoàng thượng lại tức giậnđến như vậy?” ___
Chương thứ một trăm bốn mươi ba: Mất kiếm
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Khang phi rõ ràng là bị tổn thương nhưng lại giả bộ cố gắng kiên cường, trong lòng sinh thương tiếc, “Lời ái phi nói, đương nhiên trẫm tin tưởng.”
Khang phi mỉm cười, “Được Hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp đã mãn nguyện rồi.”
Hoàng thượng gật đầu nói, “Được rồi, việc này coi như kết thúc. Sau này bất luận kẻ nào cũng không được nhắc lại nữa.” Nói xong, cúi đầu nói mấy câu với Hoàng hậu liền rời đi.
Sau khi Hoàng thượng đi rồi, Hoàng hậu nhìn Trịnh Quý phi, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạt, thì ra ngươi vẫn luôn đánh một bàn tính như vậy, quả thực cao minh, nhưng có điều vẫn đi sai một nước.
Trịnh Quý phi nhìn vẻ mặt của Hoàng hậu, lại quay đầu nhìn Khang phi, liền thấy Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh bước xuống đài, ngay cả một cái cười nhạt cũng tiếc rẻ cho nàng.
“Hoàng hậu nương nương, thân thể thần thiếp đột nhiên không khỏe, muốn hồi cung nghỉ ngơi.”
Hoàng hậu nói. “Nếu khó chịu thì mau trở về đi! Muội muội bước đi phải cẩn thận đó.” Một câu nói ý tứ hàm súc, từ trong miệng Hoàng hậu nói ra, truyền tới tai Trịnh Quý phi, sức nặng lại tăng thêm một phần.
Trịnh Quý phi đi rồi, Hoàng hậu nhìn Yên Liễu và Thu Vân, suy nghĩ một lúc, sau đó phất tay một cái, cũng cho các nàng lui xuống.
Một ngày tiệc rượu, cũng kết thúc ở đây.
Nhóm người Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh mới dám hỏi, “Nương nương, nếu Hoàng thượng phái người đến Lâm Phương Các điều tra thì làm sao bây giờ?”
Khang phi buồn cười nói, “Bây giờ ngươi mới nhớ tới chuyện này. Hoàng thượng đa nghi, nhất định sẽ cho người đi điều tra. Bổn cung đã dặn Chu tỷ tỷ phái ngươi giấu sách võ công rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Cẩm phi nương nương phái người?” Dương Quỳnh cảm thấy chuyện này đặc biệt có vấn đề. Thứ nhất, Cẩm phi có thể phái ai có khả năng vào Lâm Phương Các trước người của Hoàng thượng được? Thứ hai, đột nhiên đi đâu để tìm sách võ công bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi nghĩ đến một người thích hợp, “Âu Dương Đình?”
Khang phi thở dài, “Việc này cũng chỉ có Âu Dương Đình làm được. Chu tỷ tỷ xin hỗ trợ, hắn tất nhiên sẽ không từ chối. Bổn cung lại nợ họ một ân tình rồi.”
Dương Quỳnh nghe xong áy náy nói, “Xin lỗi, nương nương, đều tại ta.”
Khang phi lắc đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười nhàn nhạt, “Ngươi chỉ là một cái cớ. Các nàng muốn mượn chuyện vạch trần thân phận của ngươi mà kéo bổn cung xuống nước.”
“Đáng tiếc cuối cùng các nàng cũng không đạt được mục đích.”
Khang phi lại lắc đầu, “Ngươi sai rồi. Bổn cung cho rằng, các nàng vẫn thành công.” Thấy Dương Quỳnh khó hiểu, Khang phi tiếp tục nói, “Chuyện hôm nay, tuy là bổn cung nói dối thay ngươi, thế nhưng trong lòng Hoàng thượng cũng sẽ không thoải mái. Hắn là người đa nghi. Mọi việc đều phải biết rõ chân tướng. Chuyện của ngươi, nếu tra cứu kỹ càng, chỉ sợ sẽ vẫn còn rất nhiều sơ hở. Hoàng thượng không cho phép nhắc lại, cũng là vì không muốn để cho mình và bổn cung khó xử. Hắn vẫn chưa muốn động đến Thẩm gia, cho nên chỉ còn cách ép chuyện này xuống. Có điều tín nhiệm nhiều năm của bổn cung ở trong lòng Hoàng thượng, chỉ sợ đã không còn nữa.”
“Nương nương… ” Dương Quỳnh lo lắng.
Khang phi cười nói, “Ngươi không cần lo lắng. Bây giờ biên quan có chiến sự, tâm tư của Hoàng thượng sẽ không ở Hậu cung. Chờ khi chiến sự kết thúc, Trịnh Quý phi chắc hẳn đã lâm bồn, cho nên đến lúc đó, mọi chuyện nhất định có thể giải quyết.”
Mặc dù Khang phi nói rất thoải mái, nhưng Dương Quỳnh vẫn vô cùng lo lắng. Chỉ là nếu như Khang phi không muốn để nàng lo lắng, vậy thì nàng cũng sẽ không hỏi nữa.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu ngồi trên ghế, trong đầu không ngừng vang vọng lại lời Khang phi nói, “Nương nương, hôm nay thần thiếp đến đây chỉ vì một chuyện, nếu như có một ngày thần thiếp bị bắt tội, khần cầu người đừng giúp đỡ.”
Nếu không có những lời này, hôm nay Hoàng hậu tất nhiên sẽ mở miệng nói giúp cho Khang phi. Nàng và Khang phi luôn luôn đối địch, điều này Hoàng thượng vẫn biết. Hoàng thượng chính là lợi dụng chuyện này, để đạt mục đích hai bên kìm hãm, duy trì Hậu cung.
Nếu như Hoàng thượng phát hiện nàng giúp Khang phi, tất sẽ nghĩ hai người các nàng hợp thành liên minh nào đó, như vậy sẽ khiến Hoàng thượng cảnh giác, Trịnh Quý phi cũng sẽ có kẽ hở chui vào.
Quả nhiên là từng bước thận trọng!
Nghĩ tới đây, Hoàng hậu nhịn không được lại cười lạnh. Hôm nay sai lầm lớn nhất mà Trịnh Quý phi phạm phải đó chính không cùng lúc đưa Khang phi tới trước mặt Hoàng thượng, lại để cho Khang phi có thời gian phản ứng. Bên cạnh Khang phi có một Cẩm phi đồng lòng với nàng, trong thời gian lâu như vậy, thực sự có thể làm được rất nhiều chuyện. Rõ ràng là muốn đánh cho đối thủ trở tay không kịp, nhưng lại cho đối thủ cơ hội chuẩn bị, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?
Đi sai một bước, cả bàn đều thua.
Buổi tối, Phòng Kính Sự truyền tin khắp Hậu cung, đêm nay Hoàng thượng chọn thẻ bài của Đỗ Sung viện, có lẽ là khúc hát ban ngày đã để lại ấn tượng tốt cho Hoàng thượng.
Sáng sớm hôm sau, Khang phi dẫn theo Như Quyên và Nguyên Hương đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Bởi vì sợ Dương Quỳnh đi sẽ có người gây khó dễ, cho nên để nàng ở lại trong cung. Đỗ Sung viện cũng không tới Cung Phượng Từ, tuy là dựa theo quy củ, phi tần hầu hạ thì hôm sau có thể không cần đến thỉnh an Hoàng hậu, nhưng khi có người thực sự làm như vậy, thì vẫn sẽ tạo nên mấy lời chuyện phiếm.
Trịnh Quý phi được sự cho phép của Hoàng hậu, đương nhiên cũng không tới nữa. Chu Cẩm phi nhàn rỗi nói với Khang phi, bên Lâm Phương Các đã sắp xếp xong xuôi, hơn nữa hôm qua sau khi Hoàng thượng rời đi thì liền lập tức phái người đến Lâm Phương Các điều tra.
“Hoàng thượng đa nghi, muội muội về sau phải cẩn thận.” Chu Cẩm phi hơi lo lắng nói.
Khang phi nói, “Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ hỗ trợ.”
“Ngươi với ta tình như tỷ muội, còn nói những lời này làm gì?”
Trở lại Cung Lung Hoa, Khang phi vừa vào cửa thì đã có người báo tin, sáng nay Dương Quỳnh bị người Cục Cung Chính dẫn đi.
“Cái gì?” Khang phi có chút khó tin. Nàng ở Cung Phượng Từ cũng không nhận được bất kì một tin tức phong phanh nào, làm sao thoáng một cái đã dẫn người đi rồi?
“Nương nương…” Như Quyên nghe xong cũng vô cùng lo lắng.
Khang phi cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, tìm cung nữ báo tin cẩn thận hỏi kỹ lại một lần. Thì ra Khang phi đi không lâu sau, người của Cục Cung Chính liền đến, nói Dương Quỳnh có liên quan đến một vụ án mạng, không nói hai lời, trực tiếp liền dẫn người đi.
“Cục Cung Chính…” Khang phi nhíu mày, Dương Quỳnh là nữ quan tứ phẩm, không phải nói dẫn đi là có thể dẫn đi được. Xem ra lần này chắc hẳn là Hoàng thượng hạ lệnh.
“Nguyên Hương, ngươi đến Cục Cung Chính một chuyến, phải gặp được Thanh Diệp, hỏi rõ nguyên do. Còn nữa, bảo nàng yên tâm đợi, bổn cung sẽ cứu nàng ra.”
Nguyên Hương lập tức rời đi.
Khang phi lại phân phó Như Quyên tìm người ra ngoài hỏi thăm, xem trong cung rốt cuộc là xảy ra án mạng gì, lại có liên quan gì đến Dương Quỳnh.
Như Quyên lập tức phái người đi điều tra.
Sau nửa canh giờ, Nguyên Hương và người được Như Quyên phái đi đều trở lại phục mệnh. Khang phi để Như Quyên sắp xếp lại tin tức thăm dò được, nàng thì nghe thu hoạch của Nguyên Hương trước.
Nguyên Hương nói, “Nô tì gặp được Thanh Diệp. Nàng cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nói là kiếm Ánh Nguyệt của nàng không thấy đâu nữa. Còn có, Doãn Cung chính nể mặt nương nương, nên cũng chưa xử công đường với nàng. Nô tì đã chuyển đạt ý của nương nương, nhưng Thanh Diệp lại bình tĩnh bảo nô tì chuyển lời cho nương nương rằng, nếu đối phương cố ý hãm hại, nương nương không có biện pháp giúp nàng thoát tội, thì xin nương nương đừng để ý đến nàng nữa, phải bảo vệ chính mình.”
Khang phi nghe xong cười khổ một tiếng, “Nếu như ngay cả nàng bổn cung cũng không bảo vệ nổi, thì chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn.” Nàng lại gọi Như Quyên đến thưa.
Như Quyên tiến lên nói, “Nương nương, nghe nói cung nữ Bích Đào của Đỗ Sung viện chết trước cửa Điện Cảnh Di. Nhìn dáng vẻ hình như là nghe được tiếng động gì đó, nên đến cửa kiểm tra, sau đó thì bị giết chết.”
“Bị giết chết?” Khang phi hỏi lại, “Sao khẳng định được?”
Như Quyên hơi do dự, “Nghe nói là bị một thanh kiếm vừa hẹp vừa mỏng đâm vào ngực. Có thị vệ nhận ra, loại kiếm như vậy cũng chỉ có kiếm Ánh Nguyệt mà Hoàng thượng ban thưởng cho Thanh Diệp.”
“Là Hoàng thượng hạ lệnh bắt Thanh Diệp?”
Như Quyên gật đầu, “Nghe nói sau khi Hoàng thượng biết chuyện này thì giận tím mặt, lập tức hạ lệnh bắt người.”
Quả nhiên, đây lại là một vòng độc kế nữa. Mục đích chính là muốn đẩy Dương Quỳnh vào chỗ chết. Nếu mình ra sức bảo vệ Dương Quỳnh, thì tất nhiên sẽ khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ. Đến lúc đó lại tiếp tục lợi dụng Đỗ Sung viện, hoặc Chu Tiệp dư, hoặc là Trịnh Quý phi tự mình nêu ý kiến trước mặt Hoàng thượng, nói mình và Dương Quỳnh có quan hệ vô cùng thân thiết, phản ứng sau đó của Hoàng thượng cũng có thể tưởng tượng được.
“Nương nương… vì sao Hoàng thượng lại tức giận đến như vậy? Ngay cả điều tra cũng chưa điều tra, liền trực tiếp cho rằng Thanh Diệp có tội.”
“Ngươi không hiểu sao? Mấu chốt của chuyện này không phải ở cái chết của một cung nữ, cũng không phải vì đó là cung nữ của Đỗ Sung viện, mà mấu chốt chính là thời điểm chết, Hoàng thượng đang ở Điện Cảnh Di. Ngươi nghĩ thử xem, nếu mục đích của hung thủ không phải là cung nữ kia, mà lại là Hoàng thượng…” Câu kế tiếp Khang phi cũng không nói nữa, nàng tin tưởng Như Quyên đã hiểu.
Như Quyên đúng là nghe hiểu. Bởi vì hiểu, cho nên sắc mặt nàng tái nhợt, “Nương nương, nếu nói như vậy, chẳng phải Thanh Diệp sẽ bị nghi ám sát Hoàng thượng sao?”
Tuy Khang phi không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không gật đầu, “Đúng vậy, đối với khả năng này, từ trước đến nay Hoàng thượng thà giết lầm, cũng không chịu bỏ sót.” Đây mới là chuyện rắc rối nhất.
Hoàng thượng xưa nay đều ích kỷ. Đối với khả năng thích khách tồn tại, đừng nói chỉ là một nữ quan nhỏ, cho dù đó là Khang phi nàng, Hoàng thượng cũng sẽ không chút lưu tình giết chết.
Thiên tâm quả thật khó dò!
“Nương nương, chúng ta phải nghĩ cách cứu Thanh Diệp ra!”
Khang phi giơ tay lên, Như Quyên lập tức ngậm miệng, “Như Quyên, ngươi đi canh cửa, đừng cho người ngoài bước vào, bổn cung phải suy nghĩ kỹ càng một chút.”
Như Quyên gật đầu, đi ra ngoài canh chừng.
Khang phi mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Chuyện này rất phiền toái, Khang phi nhất định phải thận trọng, chỉ cần hơi sơ ý cũng có thể khiến Hoàng thượng tăng thêm nghi ngờ, khiến cho Dương Quỳnh chết nhanh hơn.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nhận được tin, lúc này cũng đang trầm tư.
Nước cờ này của Trịnh Quý phi quả thực ngoan độc. Một vòng lại tiếp một vòng như vậy cũng không biết nàng suy nghĩ mất bao lâu. Hoàng hậu đã có thể tưởng tượng ra, nếu như Khang phi đi cầu xin Hoàng thượng, thì Hoàng thượng có lập tức giết chết Thanh Diệp hay không.
Vở tuồng hôm qua của Trịnh Quý phi trên Tiết Thượng Tỵ cũng không phải diễn trắng. Bây giờ xem ra, ít nhiều Hoàng thượng cũng đã tin tưởng rồi. Nếu như không hoài nghi thân phận của Dương Quỳnh, thì Hoàng thượng sao có thể độc đoán như vậy? Mặc dù độc đoán, nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, chẳng qua cũng chỉ là giết nhầm một nữ quan mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng nếu Khang phi coi chuyện này như đại sự, thì như vậy hoài nghi của Hoàng thượng đối với nàng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Mặc dù Khang phi sẽ không bị liên lụy đến chuyện này, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng đối với nàng còn có thể giống như trước sao?
Chuyện này đã nan giải lại càng thêm nan giải, rõ ràng Khang phi nhất định phải có hành động, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không làm được.
“Khang phi a, thông minh như ngươi, sẽ làm thế nào đây?”