Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 142: Sóng lớn
___ “Ngươi… Sao ngươi có thể sống lạiđược?” ___
Chương thứ một trăm bốn mươi mốt: Sóng lớn
Có hai thái giám bưng bức chữ của Khang phi và Chu Tiệp dư xuống dưới cho mọi người xem. Trong các vị phi tần, người trong nghề có, người ngoài nghề cũng có, thế nhưng tất cả đều biết được vị phân của hai người. Khang phi được sủng ái nhiều năm, tất nhiên không cần phải nói. Chẳng qua Chu Tiệp dư là tân sủng mới vừa được vượt cấp tấn phong, bởi vậy mọi người đều cùng tán thưởng, nhưng không dám bình luận.
Khang phi viết chữ xong liền trở về chỗ ngồi của mình, Chu Cẩm phi nói, “Ngươi nghe Trịnh Quý phi nói đi, rõ ràng là muốn đề bạt Chu Tiệp dư.”
“Nàng vốn dĩ muốn bồi tài cho Chu Tiệp dư, đây thì có là gì? Có điều ý tứ rõ ràng như vậy, ngược lại có hơi kì lạ.”
Chữ được truyền tới chỗ của Chu Tiệp dư, Chu Tiệp dư cầm bức chữ của Khang phi nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cười, nhỏ giọng nói, “Chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Lời nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị một số người có tâm nghe được, bản thân Chu Tiệp dư là nhân vật chính của chuyện này, hiện giờ có biết bao nhiêu ánh mắt đều đang tập trung vào nàng, nghe được câu này, lập tức có người cao giọng nói, “Chu Tiệp dư nói vậy, là không phục sao?”
Chu Tiệp dư thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, nhưng cũng không sợ hãi, “Thần thiếp nào dám không phục? Vị phân hiện trước mắt, thần thiếp đương nhiên phục tùng.” Không nói tới ưu khuyết tốt xấu của thư pháp, chỉ nói về vị phân cao thấp, như vậy rõ ràng nói rằng Khang phi ỷ vào mình là Phi tử, cho nên dùng địa vị để áp chế Chu Tiệp dư.
Chu Cẩm phi nghe xong tức khắc nổi giận, đang muốn đứng lên, lại bị Khang phi giữ chặt.
“Ngươi kéo ta làm gì? Ngược lại ta muốn nhìn xem Chu Tiệp dư tự cao tự đại này rốt cuộc viết được một bức chữ tốt thế nào, mà dám cả gan nói như vậy!”
“Tỷ tỷ bớt giận.” Khang phi vẫn tươi cười dịu dàng, “Nàng cũng đã nói, vị phân hiện trước mắt, nên căn bản là nàng không đủ tư cách để so sánh với bổn cung. Bổn cung chẳng qua cũng chỉ là nể mặt Hoàng hậu nương nương, mới không muốn để mọi người khó xử. Nếu như bây giờ bổn cung tính toán với nàng, thì chẳng phải là mất hết thân phận sao?”
Dương Quỳnh âm thầm than thở, “Người muốn tổn hại Khang phi, đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
Tiếng Khang phi không lớn, nhưng đối với những người vẫn luôn chú ý tới phản ứng của hai bên mà nói, âm lượng như vậy là đã quá đủ. Chu Tiệp dư tức giận đến mức mặt đỏ bừng, bên cạnh thì là một đám người chờ xem kịch vui.
“Khang phi nương nương đương nhiên tôn quý hơn thần thiếp, có điều mọi người đều là người của Hoàng thượng, nương nương hà tất phải kiêu ngạo như vậy? Lẽ nào xưa nay nương nương đều khinh thường chúng thiếp sao?” Chu Tiệp dư lập tức đổi đối tượng đả kích của Khang phi từ chính bản thân nàng thành mọi người.
Mắt phượng Khang phi khẽ chớp một cái, Chu Tiệp dư liền cảm thấy như có một loại áp lực vô hình bao chùm lên người nàng, “Chu Tiệp dư, bổn cung chưa từng khinh thường bất cứ người nào. Chẳng qua thước cũng có cái ngắn cái dài, bổn cũng không phải người hoàn mỹ. Nhiều năm như vậy, bút tự này vẫn còn được xuất thủ, may mắn được Hoàng thượng tán thưởng, bổn cung cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Ngươi coi trọng cũng được, xem thường cũng được, bổn cung cũng không để tâm.”
Lời nói chậm rãi, nhưng cũng là nói rõ với mọi người, chữ của Khang phi nàng, là được Hoàng thượng tán thượng. Câu “Chẳng qua cũng chỉ có vậy.” của Chu Tiệp dư, chẳng phải là ra vẻ mình còn lợi hại hơn cả Hoàng thượng sao?
Chu Tiệp dư không ngờ Khang phi lại mượn lực đả lực như vậy, làm nàng hoàn toàn không còn lời nào để phán bác. Hoàng hậu ngồi phía trên nguyên bản cũng là tâm tình ngồi xem náo nhiệt. Khang phi không phải người thích nổi tiếng, cho nên tình huống như thế này cũng không nhiều. Lúc này nếu để sự việc tiếp tục náo loạn nữa, thì cũng không biết sẽ náo loạn đến mức độ nào, vì vậy Hoàng hậu vội vàng mở miệng nói, “Được rồi, chẳng qua chúng tỷ muội cũng chỉ là thưởng thức, trong lòng mọi người hiểu rõ rồi thì cũng nên dừng thôi. Hà tất phải cạnh trạnh đệ nhất đệ nhị cái gì? Chữ của Khang phi là chữ tốt nhất trong cung, điều đó không thể nghi ngờ. Năm đó ở Điện Hồng Chính, đại học sĩ Phan Thái phó cũng từng quý trọng chữ của nàng, sao có thể sai được? Có điều Chu Tiệp dư tuổi còn trẻ mà có thành tích như vậy cũng là hiếm thấy. Người đâu, ban thưởng.”
Thái Quyên đặt hộp gỗ nhỏ đã được chuẩn bị xong vào trong khay, có cung nữ bưng tới trước mặt Khang phi và Chu Tiệp dư. Hai người mỗi người nhận một hộp, sau đó tạ ơn Hoàng hậu ban tặng thì phen phong ba này mới tính là đã chấm dứt.
Mọi người xem náo nhiệt đủ rồi, cũng nghỉ ngơi đủ rồi, liền tiếp tục ca hát khiêu vũ, lại tiếp tục sôi nổi.
Chu Cẩm phi bất bình nói, “Người trong cung này gần đây thật sự là càng ngày càng vô lý! Một Tiệp dư nho nhỏ mà cũng dám khiêu khích ngươi? Cũng không biết là mượn gan của ai nữa.”
Nàng còn đang oán hận, thấy Khang phi không nói gì, quay sang nhìn, lại thấy Khang phi hơi cau mày, giống như đang suy nghĩ, hoàn toàn không nghe thấy Chu Cẩm phi nói.
Chu Cẩm phi dùng khủy tay huých nhẹ Khang phi, nói: “Ngươi nghĩ gì thế?”
Bấy giờ Khang phi mới phản ứng lại, ngẩng đầu nói, “Lần này hành động khiêu khích của Chu Tiệp dư tất có thâm ý. Nàng được tấn phong lâu như vậy lại có thể ẩn nhẫn không biểu hiện gì, cẩn thận từng bước một, cớ gì hiện giờ lại chủ động gây khó dễ? Chỉ sợ…” Câu nói kế tiếp Khang phi không nói gì nữa, nhưng lại ngước mắt nhìn Trịnh Quý phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu.
“Ngươi lại nhìn ra điều gì kì lạ sao?”
Khang phi lắc đầu, cũng bởi vì không nhìn ra vấn đề gì, nên nàng mới lo lắng. Đột nhiên mọi người im lặng, Khang phi ngẩng đầu nhìn ra giữa sân, thấy đứng ở giữa chính là Đỗ Sung viện. Hôm nay Đỗ Sung viện mặc cung y màu xanh biếc, ở trong một đám người phấn hồng nhan sắc quả thật rất đáng chú ý. Lúc này lại nghe thấy tiếng hát của nàng truyền đến, uyển chuyển êm tai, như hoàng anh xuất cốc. Hết một khúc hát, mọi người đều vỗ tay, chợt nghe thấy một tràng cười, mọi người quay đầu lại, liền thấy một thân ảnh màu vàng chói đứng bên hồ.
Hoàng hậu dẫn đầu các vị phi tần nghênh tiếp Thánh giá. Hoàng thượng cười ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, “Hôm nay các ngươi ăn mừng Tiết Thượng Tỵ, trẫm cố ý tới xem một chút. Khúc hát này của Đỗ Sung viện rất hay, có thưởng!”
Đỗ Sung viện vội vàng tạ ân.
Mọi người thấy Hoàng thượng đến, đều vội vàng bí mật kiểm tra xem dung nhan của mình có cần chỉnh trang hay không. Thất nghi trước ngự tiền, thì chính là một tội không nhỏ.
Hoàng hậu cười nói, “Chư vị tỷ muội đều là mỹ nhân đa tài đa nghệ, Hoàng thượng lại phải yêu thương hơn nữa rồi.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Hoàng thượng quay đầu nhìn Trịnh Quý phi. Từ sau khi Hoàng thượng đến, Trịnh Quý phi vẫn đứng ở bên cạnh, Hoàng thượng nói, “Ái phi mau ngồi xuống đi. Giờ nàng đang mang thai, không thể để thân mình mệt mỏi được.”
Trịnh Quý phi kiều nhan chứa xuân ý, nói: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm.”
Chu Cẩm phi nhìn thấy mà nắm chặt lấy khăn tay, nói nhỏ: “Rõ ràng nàng là người hại ngươi, Hoàng thượng lại đối xử với nàng tốt như vậy, cũng không nghĩ đến ngươi một chút nào cả.”
Khang phi nhìn cảnh tượng phu thê tình thâm, thê thiếp hòa thuận trên đài, cười nói, “Hắn là Hoàng thượng, có khi nào thì cần phải nghĩ đến cảm nhận của người khác đâu?”
Đạo lý này, Khang phi đã sớm hiểu. Người ngoài chỉ biết nói nàng vào cung nhiều năm, chiếm giữ hết vinh quang sủng hạn, nhưng nào có ai biết những oan ức của nàng trong thâm cung. Bên ngoài Hoàng thượng bảo vệ nàng bao nhiêu, thì bên trong lại càng đề phòng nàng bấy nhiêu. Nàng là nữ nhi của Thẩm gia, đó là căn nguyên của sự vinh sủng, nhưng cũng chính là nguyên nhân của sự đề phòng. Cho nên Khang phi hiểu, nhưng cũng coi thường. Không tranh không phải là vì không tranh được, hiện giờ có mới, sau này sẽ là tương kính như tân, Thánh sủng chẳng qua cũng chỉ là thứ duy trì quan hệ đế phi mà thôi.
Lúc này Chu Tiệp dư ở dưới nói, “Hoàng thượng, hôm nay là Tiết Thượng Tỵ, thần thiếp có vẽ một bức tranh, không biết Hoàng thượng có hứng thú xem hay không?”
Nàng là tài nữ, cầm kì thi họa tinh thông mọi thứ, mới vừa rồi thể hiện tài nghệ thư pháp, giờ lại tiếp tục vẽ tranh, đương nhiên là muốn hạ thấp Khang phi.
Hoàng thượng nói, “Mau trình lên.”
Một cung nữ ở bên cạnh Chu Tiệp dư dâng bức vẽ đến trên đài, thái giám bên cạnh Hoàng thượng nhận lấy trình cho Hoàng thượng xem. Đó là một bức xuân sơn đồ. Trong tranh là núi cao vạn trượng, suối nhỏ cầu gồ, rào trúc thôn làng, cây cao rủ cành, quả thực rất sống động. Long nhan đại duyệt, lập tức liền thưởng cho Chu Tiệp dư hai hộp trân châu thượng hạng.
Trịnh Quý phi nói, “Hoàng thượng, vui một mình không bằng mọi người đều vui, bức tranh đẹp như vậy, không bằng hãy cho chúng tỷ muội cùng nhau thưởng thức.”
Hoàng thượng đang vui vẻ, lập tức gật đầu nói, “Được, truyền đi.”
Thái giám cầm bức xuân sơn đồ xuống đài, tiểu cung nữ vừa rồi đưa tranh rất tự nhiên nhận lấy. Thái giám kia hơi sửng sốt, quay đầu thấy Hoàng thượng cũng không chú ý, nên cũng vui vẻ để tùy nàng.
Cung nữ kia cầm bức xuân sơn đồ đi tới bàn của Chu Cẩm phi và Khang phi đầu tiên. Chu Cẩm phi không yên lòng nhìn mấy lần, nhưng dù không thích cũng không thể không thừa nhận, bức xuân sơn đồ này quả thật không tệ. Khang phi tỉ mỉ nhìn một lúc, còn không ngừng ngật đầu, hiển nhiên là công nhận. Sau khi xem xong, Khang phi trả bức vẽ lại cho cung nữ, cung nữ kia lúc tiếp nhận bức vẽ ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Khang phi thấy vẻ mặt của cung nữ kia không đúng, lại thấy ánh mắt của nàng cũng không phải nhìn mình và Chu Cẩm phi, Khang phi nhìn theo tầm mắt của nàng, dĩ nhiên lại là Dương Quỳnh đứng phía sau mình.
Dương Quỳnh thấy cung nữ kia nhìn mình, cũng không hiểu ra sao. Chẳng lẽ là người quen cũ? Nhưng quả thật bản thân nàng không hề có ấn tượng gì đối với người này!
“Thanh Diệp… Ngươi còn sống!”
Câu nói này của cung nữ, khiến cho mọi người vốn đã yên lặng nay lại càng yên lặng hơn.
Dương Quỳnh bị hỏi đến choáng váng, theo bản năng gật đầu nói, “Đúng vậy, ta vẫn luôn sống rất tốt.”
“Ngươi không nhận ra ta sao?” Vẻ mặt của cung nữ giống như rất bị tổn thương.
Dương Quỳnh càng choáng váng hơn. Có ý gì? Sao lại làm như mình là một kẻ phụ tình quên ơn vậy?
“Ngươi là ai?”
“Ta là Thu Vân đây! Trước đây lúc ngươi tắt thở là ta thay y phục cho ngươi mà! Sao ngươi… sao ngươi có thể sống lại được?” Cung nữ tên Thu Vân hốt hoảng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Khang phi nghe đến đây thì biến sắc. Tâm tư xoay chuyển, lẽ nào mục đích của Trịnh Quý phi là chuyện này?
Trong lòng Dương Quỳnh cũng đang rơi vào trạng thái đại báo động. Tuy Khang phi đã kể cho nàng nghe chuyện lúc trước của Thanh Diệp, thế nhưng giờ nước đến chân, chưa chắc nàng đã nhảy được.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Ta cũng không quen ngươi?” Kế sách trước mắt, Dương Quỳnh chỉ có thể chết cũng không nhận.
Thu Vân vẫn kinh hãi nhìn Dương Quỳnh, “Ngươi… sao ngươi có thể sống lại được?”
Ồn ào như vậy, đương nhiên sẽ khiến Hoàng thượng chú ý. Lúc này hắn đang cao hứng, lại nghe thấy việc này liền cảm thấy mới lạ. Vì vậy hạ chỉ dẫn Thu Vân và Dương Quỳnh lên đài. Dương Quỳnh không dám chắc, nhìn thoáng qua Khang phi, lúc này Khang phi cũng không thể dặn dò nàng cái gì được, chỉ có thể gật gật đầu.