Bạn đang đọc Mặc Dao Độc Phi! FULL – Chương 52: Hai Mẹ Con
“Dịch nhi không có “đại ca” nào cả! Mẫu thân chỉ sinh ra mỗi mình con, không được gọi ai là đại ca!”
Thanh Lam phản bác lại câu hỏi của con trai.
Điều này khiến Vũ Dịch khó chịu trong lòng, nhưng đây là mẹ ruột của mình, sao có thể cãi lại.
Hắn liền “Rồi, rồi, rồi, mẫu thân là nhất” cho qua chuyện.
Nâng một tay của bà ta lên, lập tức hồi cung.
Âu Dương Vũ Mặc đi đến Thượng Lan Cung, cũng tức là cung mà Từ Lan Hoàng hậu đứng đầu.
Tử Trạch ở bên trong sân, đứng cạnh Từ Lan Hoàng hậu, giúp bà ấy cắt tỉa số cây, hoa mà bà đã tự tay trồng nên.
Vũ Mặc đi vào, nhìn thấy nhưng lại không lên tiếng.
Hắn nhìn mẫu thân của mình vui vẻ chăm sóc cây cỏ kia cảm thấy rất hài lòng.
Mãi đến khi Tử Trạch mới chú ý về phía đó, liền gọi: “Điện hạ?”
Từ Lan Hoàng hậu nghe thấy, liền quay mặt nhìn ra cửa lớn.
Nhìn thấy nhi tử lâu ngày không gặp của mình, bà xúc động, vô thức thả rơi cây kéo trong tay mình xuống.
Tử Trạch nhanh tay chụp lấy, may mắn không rơi trúng chân của Hoàng hậu.
Vũ Mặc lúc này mới hoàn hồn, nhưng Từ Lan đã đi lại từ lúc nào không biết.
Bà ôm chầm lấy hắn, giọng nghẹn ngào:
“Mặc nhi, con về rồi sao?”
Vũ Mặc giật mình, đưa vô thức đưa lên, muốn ôm lấy mẫu thân, nhưng rồi lại không.
Sau tai nạn ở trên núi khiến Vũ Dịch không thể đi lại trong ba tháng năm hắn 7 tuổi.
Không ngày nào là Thanh Quý phi không đến mắng nhiếc hắn.
Từ Lan Hoàng hậu là mẹ ruột của Vũ Mặc, bà không cam tâm để con trai bị sỉ nhục mà đối mặt tranh cãi, lại vô tình đẩy ngã Thanh Quý phi.
Thanh Quý phi vốn là cháu gái của Hoàng Thái hậu, trong số các phi tần, Thanh thị lại là người được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Lúc đó Hoàng Thái hậu lập tức giáng tội, trách Từ Lan không chu toàn đạo đức, phạt bà giao phượng ấn lại cho Thanh Lam xem như là “đền bù”.
Từ sau đó, Từ Lan Hoàng hậu vẫn luôn ở trong Thượng Lan Cung, rất ít lộ diện trong hoàng thất.
Trên dưới người theo phe Thanh Lam đều không xem bà ra gì.
Những chuyện này, Âu Dương Vũ Mặc đều biết cả.
Nhưng trước mặt hắn, bà chưa từng tỏ ra yếu đuối, ôm hắn trong lòng mà dỗ dành:
“Mặc nhi, con sau này nhất định phải trở thành Hoàng đế.
Mẫu thân không sao, mẫu thân đợi con báo hiếu, vậy là đủ lắm rồi”
Miệng cứng cởi, nhưng thực chất trong lòng Từ Lan hiểu hơn ai hết.
Chiếc ghế Hoàng đế đó thật sự rất nguy hiểm cho con trai của mình.
Nhưng nỗi nhục mà bản thân bà và nhi tử đã mang, nhất định phải trả lại tất cả cho đám người kia.
Sau chuyện đó, đại Hoàng tử vẫn luôn giữ khoảnh cách với Từ Lan Hoàng hậu.
Hắn không còn nói chuyện nhiều với bà nữa.
Ngày đêm đọc sách, chăm học.
Năm hắn 13 tuổi liền xin phụ hoàng cho mình được tham gia vào quân đội.
Cứ thế, Âu Dương Vũ Mặc vài năm bên ngoài biên cương mới trở về lại được một lần.
Cả hoàng cung đều đồn, đến cả hài nhi cũng đã bỏ rơi Từ Lan rồi.
Mặc dù không biết con trai sao lại đối xử như thế với mình, nhưng tình mẫu tử vẫn luôn không bao giờ là đủ.
Bà vẫn yêu thương, chăm sóc cho Vũ Mặc.
Nghĩ trong lòng, hắn gỡ hai tay của Từ Lan ra, hơi kéo bà lại phía sau.
“Hành động vừa nãy rất nguy hiểm.
Mẫu thân không nên sơ ý như thế”
Từ Lan gạt đi nước mắt, bà gật gật đầu, cười đồng ý với hắn: “Được được được, đều nghe Mặc nhi cả”.