Bạn đang đọc Mặc Dao Độc Phi! FULL – Chương 168: Phần Thưởng
“Giết ta đi”
“Nếu muốn giết, e là ta đã làm điều đó trên chiến trường rồi.
Đến lượt ngươi phải nhắc sao?”
Cố Lâm Vỹ bị nhốt trong Thiên Lao, một mình hắn một buồng giam, bốn bề đều là lính gác.
Bản thân hắn cũng không lành lặn, hai tay bị xích lại, treo người lên, cứ mỗi ngày ba cử hành hình, cũng đã được hai hôm rồi.
“Âu Dương Vũ Mặc, ở Nam Tâm ta đối xử với ngươi không tệ.
Ngươi tính tình ngay thẳng, hiểu đạo lý, không lẽ đây chính là đạo lý ngươi đối xử với ta sao?”
Vũ Mặc hơi lắc đầu, miễn nhiên trả lời:
“Ngươi bị đánh đến ngu rồi sao? Từ đầu đến cuối ta chưa từng làm gì ngươi ngoại trừ vết xước ở cổ kia.
Nhốt ngươi, hành hình ngươi, đều là lệnh của Hoàng thượng, là sự trừng phạt Cố Lâm Vỹ ngươi, là đánh vào mặt mũi Cố Gia Bắc Vương các ngươi”
“Ha”.
Cố Lâm Vỹ thở hắc ra, tiếng thở khinh bỉ, chán chường: “Vậy thì để ta nói, các ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu.
Bắc Quốc chúng ta khác Nam Quốc các ngươi.
Kẻ vô dụng, ắt không cần đến nữa.
Dù các ngươi có phanh thây, chém giết làm nhục ta như nào, Bắc Vương cũng sẽ không màng quan tâm”
Đứng lên khỏi chiếc ghế đang ngồi, phất tà áo một cái thật mạnh.
“Vậy thì khiến ông ta mất đi chiếc ghế hiện tại là được, mà nhỉ?
Nói rồi, Vũ Mặc lạnh nhạt quay mặt bước đi, để Cố Lâm Vỹ với khuôn mặt hoang mang không hiểu ở lại.
Sở dĩ Vũ Mặc có thể toàn mạng ở nhà lao Nam Tâm chính là biết được Cố Lâm Vỹ phụng lệnh bắt sống hắn.
Cố Lâm Vỹ dù ngang tàng, hung bạo khát máu, nhưng trước mặt phụ vương hắn luôn phục tùng.
Nắm được điểm này của Cố Lâm Vỹ, Vũ Mặc mới đưa ra kế hoạch “thế thân” nguy hiểm kia.
Việc thoát ra khỏi buồng giam đối với Vũ Mặc mà nói thì e là dễ hơn cả ăn bánh.
Nhưng đổi lại phải khiến Cố Lâm Vỹ lơ là cảnh giác, khi đó mới là thời cơ chín muồi.
_______
Cũng đã được hai hôm kể từ lúc ở Nam Tâm trở về, Âu Dương Vương vốn đợi Hoàng Thái hậu khỏe lại mới tiếp tục xử lý chuyện Cố Lâm Vỹ.
Hiện tại Thiên Quân Dao vẫn luôn túc trực bên cạnh Hoàng Thái hậu ở Phật Tâm Cung.
Sức khỏe có chuyển biến, Âu Dương Vương lập tức cùng Hoàng hậu đến thăm.
Mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng các Thái y khác cũng đã xác nhận, Hoàng Thái hậu là do tuổi già, chịu một liều độc quá lớn, nhưng cũng đã không còn nguy hiểm gì, nghỉ ngơi thêm vài hôm ắt sẽ tỉnh lại sớm.
“Thiên Quân Dao, ngươi có công cứu giá, không chỉ là Hoàng Thái hậu, còn có Mặc Vương, Dịch Vương, Thiên Thừa tướng cùng với các binh sĩ của ta.
Nói đi, ngươi muốn thưởng gì?”
Âu Dương Vương ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn hỏi Thiên Quân Dao đang quỳ trước mặt, ngài tỏ ra hài lòng, thật lòng muốn thưởng hậu hĩnh cho người này.
Từ Lan Hoàng hậu tay cầm tách trà, nhìn Thiên Quân Dao, ý muốn hối thúc nàng mau trả lời Hoàng thượng.
Thiên Quân Dao chính là người đã dẫn đội quân cứu viện của Hoàng đế đến rừng trúc, kịp thời hộ giá cho binh sĩ của Vũ Dịch.
Tính ra, nàng cũng là người có công lớn trong trận chiến vừa rồi.
Bây giờ dù nàng có yêu cầu như thế nào, Hoàng đế cũng mỉm cười mà đồng ý ngay.
Nàng muốn gì? Lần mạo hiểm này, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ toàn mạng trở về.
Vậy mà bây giờ, nàng lại trở thành kẻ có công lớn nhất.
Vinh dự này, e là cả đời nàng cũng không màng mơ tưởng đến được.
Mãi vẫn không thấy câu trả lời, lại nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Thiên Quân Dao.
Từ Lan Hoàng hậu liền nói đỡ thay cho nàng:
“Hoàng thượng, người cũng không phải không biết, tình cảm của Mặc nhi và Dao nhi tốt như thế.
Nàng ta không mưu cầu danh lợi, càng không mưu cầu tiền bạc.
Thần thiếp nghĩ, người cũng hiểu được”
Âu Dương Vương tất nhiên biết, nhưng hiện tại Cố Lạc Miên vẫn là Vương phi của Vũ Mặc, Thiên Quân Dao cũng đã hòa ly.
Bây giờ nếu đồng ý, Thiên Quân Dao chỉ có thể là trắc thiếp, không công bằng cho nàng ấy.
“Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, bất cứ điều gì trẫm cũng có thể đáp ứng cho ngươi, không cần vội”
Từ lúc trở về, lần cuối nhìn thấy Vũ Mặc cũng là lúc áp giải Cố Lâm Vỹ vào Đại Điện, kể từ lúc đó hai người đều không gặp lại.
Vũ Mặc cũng chưa từng tìm đến Phật Tâm Cung gặp nàng.
Trước sau cũng chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thanh Quý phi đến đây, là để thăm Hoàng Thái hậu mà thôi.
“Tẩu, hoàng tẩuuuu”
Tiếng gọi dài lê thê ngay bên tai, mém chút nữa lại quên mất Dịch Vương của chúng ta cũng đến đây.
“Ta nghe rồi.
Dịch Vương, người bây giờ không còn là nhị Hoàng tử Dịch Vương vô lo vô nghĩ tự do tự tại như lúc trước.
Chả phải Hoàng thượng đã cấp binh quyền cho ngài rồi sao? Ta trông ngài có vẻ rảnh rỗi đấy”
“Hoàng tẩu, tẩu đừng có tay cầm dược liệu mà miệng lại chanh chua thế được không?”.
Âu Dương Vũ Dịch cầm lấy dược liệu trên tay Thiên Quân Dao bỏ xuống: “Tẩu chú ý đến ta đi này”.