Bạn đang đọc Mặc Dao Độc Phi! FULL – Chương 155: Cảm Giác Của Thiên Quân Dao
“Lan nhi à, nàng nghĩ là trẫm đang chờ câu trả lời như thế nào từ nàng đây?”
“Vậy Hoàng thượng là muốn câu trả lời như thế nào, thần thiếp hoàn toàn có thể chiều theo ý của người được” – Từ Lan nhanh nhảu đáp lại.
Tất cả mọi người ở đấy đều nhìn thấy được cách Hoàng hậu nương nương đáp trả lại Hoàng thượng, mặc dù mặt mày căng thẳng cả ra nhưng bọn họ đều đoán được chuyện này không sớm thì cũng muộn.
Lần đầu chính là tước đi quyền uy của Hoàng hậu trong hậu cung, khiến bà có danh nhưng không có phận, có miếng nhưng không có tiếng, khiến hầu hết các phi tần trong hậu cung, nhất là Thanh Quý phi không coi Hoàng hậu nương nương ra gì.
Lần thứ hai chính là hạ lệnh cho Âu Dương Vũ Mặc đi đến biên cương chinh chiến, khiến mẹ con Từ Lan phải xa cách nhiều năm.
Đặc biệt trong khoảng thời gian ấy, Hoàng thượng cũng chưa từng đến Thượng Lan Cung của Hoàng hậu nương nương dù chỉ một lần.
Mãi đến khi Âu Dương Vũ Mặc hoàn thành nhiệm vụ trở về kinh thành, Âu Dương Vương mới đến Thượng Lan Cung lại kể từ sau lần cuối ấy.
Nhưng người đến cũng mang đến một bất ngờ khác, chính là ban hôn cho Vũ Mặc là thứ nữ của Thiên Thừa tướng – Thiên Quân Dao.
Mặc cho lần đó Từ Lan hết lời van xin Âu Dương Vương thu hồi lại mệnh lệnh.
Nhưng người một mực không đồng ý, ngược lại còn bức ép bà đến đổ bệnh nặng.
Kể từ đó Từ Lan đối với Âu Dương Vương chính là cạn tình cạn nghĩa.
Nhớ lại ngày Âu Dương Vương mặc bà đứng trước Cảnh Lam Cung dưới trời mưa, bản thân bên trong lại ân ái cùng với Thanh Lam.
Khiến Từ Lan vừa tức giận vừa thất vọng đến đau lòng mà thổ huyết, trước khi bà hồi cung, đã tuyên thề trước Cảnh Lam Cung:
“Kể từ bây giờ, chỉ còn lại là Từ Lan và Âu Dương Vương.
Dương Khanh ca ca trong mắt Lan nhi cũng đã bị cơn mưa ngày hôm nay gột sạch rồi”
Câu nói ấy vẫn còn canh cánh mãi trong lòng Âu Dương Vương đến ngày hôm nay.
Nhiều lần, dù thực sự muốn đến Thượng Lan Cung gặp Lan nhi của Âu Dương Khanh ngày xưa, nhưng rồi lại bị cái tôi của Âu Dương Vương ngăn lại.
Thân là Hoàng đế của một nước, hậu cung hơn ba ngàn phi tần sao có thể mãi độc sủng được một người? Nếu ban đầu chính là hôn nhân chính trị, chi bằng cứ để nó giữ vẹn nguyên ban đầu, chúng ta chính là những kẻ lợi dụng nhau.
“Nếu thần thiếp không phải mang họ Từ, e là ngày hôm nay ở Càn Long Cung này, khắp nơi đều là người của Cảnh Lam Cung, đều là người của Thanh Gia cả rồi”
Từ Lan cười nhạt nhìn Âu Dương Vương mà nói.
“…”
“Nàng đúng là chưa bao giờ khiến trẫm ngừng lo lắng…” – Âu Dương Vương nói nhỏ.
Lời nói này của người như chạm được đến trái tim vốn ấm áp của Từ Lan.
Trong lòng Từ Lan có chút cảm động, nhưng trong lòng bà vẫn luôn giận, giận người rất nhiều.
“Nếu Hoàng hậu khiến người lo lắng đến thế, chi bằng cứ để cho Mặc Vương gia thay người gánh vác nỗi lo này”
Âu Dương Vương cùng mọi người ánh mắt đều đổ về phía của Thiên Quân Dao vì câu nói của nàng.
Nàng vẫn bình tĩnh, tay chân cẩn thận cất các món “nghề” vào.
Vừa dứt lời không lâu, một tên thái giám vội vàng chạy vào tâu:
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Mặc Vương gia đã xuất binh rồi ạ”
Âu Dương Vương nghe thấy, liền bất ngờ ngồi bật dậy.
Người nhìn dáng vẻ điềm tĩnh kia của Thiên Quân Dao, lòng không khỏi bất ngờ:
“Ngươi biết chuyện?”
Thiên Quân Dao lắc đầu: “Chỉ là cảm giác thôi ạ”.