Đọc truyện Mặc Chi Đồng – Chương 22
Hi, mình làm bộ này không có beta, và có nhiều lúc đầu óc không được tỉnh táo lắm, nên nếu có bạn nào thấy đoạn nào khó hiểu thì xin comment lại trên blog ở ngay chương đó, hoặc gửi mail đến [email protected] cho mình, để mình chỉnh lại nha. Thks all for your support !
Chu Thích Hoài cùng An Mặc Đồng đợi trong ga hành khách của sân bay Lộc Khẩu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng, Chu Thích Hoài cũng nhìn thấy người mà anh ta cố ý mang theo Mặc Đồng cùng tới đón.
Đó là một người đàn ông tuổi tác so với Chu Thích Hoài không cách biệt nhiều lắm, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, mang kính gọng bạc.
Chu Thích Hoài mỉm cười đến đón, ôm nhẹ người nọ.
Quay đầu lại kéo Mặc Đồng, “Đây là bạn làm ăn của tôi, cũng là bạn thân thời đại học, Trần Hạo Thiên. Hạo Thiên, đây là An Mặc Đồng.”
Trần Hạo Thiên trầm ngâm nhìn kỹ Mặc Đồng, đôi mắt sáng rực sau gọng kính sâu thẳm như một đầm nước cổ. Sau đó, anh ta gật đầu, “Xin chào, thì ra, cậu là Mặc Đồng.”
Chiếc Mercedes-Benz lướt êm trên đường cao tốc dẫn ra khỏi sân bay.
Chu Thích Hoài và Trần Hạo Thiên thoải mái trò chuyện với nhau, Mặc Đồng ngồi ở ghế sau yên lặng lắng nghe.
Chu Thích Hoài hỏi, “Ti Ti vẫn OK chứ? Chuyển cậu đến đây giúp tớ, cô ấy sẽ không trách tớ đó chứ?”
“Cô ấy à? Sợ là cảm ơn cậu còn không kịp. Hơn một tháng trước bố mẹ tớ từ Toronto về giúp trông cháu, lại có bảo mẫu, cô ấy bây giờ mỗi ngày đọc sách lên mạng, dạo phố mua sắm, cùng đám chị em mở tiệc trà, quyên tiền làm từ thiện, sướng không biết bao nhiêu mà kể. Hôm nay tớ đi, càng không ai quản cô ấy, làm sao mà trách được.”
Chu Thích Hoài cười nói, “Ti Ti dường như chẳng bao giờ lớn lên, hơn phân nửa những người sinh ra ngậm muỗng bạc [1]đều có chút hồn nhiên như vậy. Niêm Niêm thế nào?”
Giọng nói Trần Hạo Thiên không giấu được vẻ hưng phấn.
“Rất tốt! Tớ chưa bao giờ gặp đứa nhỏ nào buồn cười như vậy. Con bé vậy mà biết mắng người ta rồi đấy. Hôm nọ, con bé nói muốn chocolate, tớ không cho, con bé vừa khóc vừa nói daddy shit! daddy shit! Hahaha!”
Mặc Đồng im lặng cười.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đi gặp người quen của Chu Thích Hoài, những chuyện xảy ra trong quá khứ khiến cậu chỉ muốn trốn thật kĩ, không muốn lại nhìn thấy những khuôn mặt, những ánh mắt đầy căm hận và khinh miệt kia.
Nhưng, người tên Trần Hạo Thiên này, không hiểu sao lại khiến cậu thấy rất có thiện cảm.
Chu Thích Hoài cười, “Trên đời còn có người bố như vậy, thấy con gái mắng người còn vui sướng như vậy.”
“Chỉ cần con bé không chua ngoa, bé gái thì mồm mép một chút cũng không phải chuyện xấu. Ít ra, trong đó cũng không có ý gì. A, lại nói, Mặc Đồng hình như yên lặng quá.”
Trần Hạo Thiên dựa vào lưng ghế ngoái nhìn ra phía sau.
Chu Thích Hoài nói, “Ừ, Mặc Đồng, cậu ấy là một đứa nhóc rất được, thành tích rất tốt. Cũng không nói nhiều.”
Trần Hạo Thiên xoay người sang, “Cái đó chẳng phải rất giống cậu à?”
Chu Thích Hoài đáp, “Ừ. Giống tớ.” Giọng nói không lộ nửa phần tâm tình.
Trần Hạo Thiên liếc nhìn Chu Thích Hoài một cái, khéo léo đổi đề tài, “Cậu này, gần đây có gặp Sở Kiều không? Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
Chu Thích Hoài nói, “Sau tang lễ, tớ vẫn không thấy cô ta. Về phần cô ta ở đâu, có thể đang đi mua sắm ở Pháp, hoặc đang xem triển lãm tranh ở Italy, hoặc đang tắm nắng ở Hawaii.”
“Vậy các cậu…”
“Tình trạng này đã kéo dài mấy năm rồi, cũng không phải mới đây.”
Bọn họ tuy thấp giọng nói chuyện với nhau, nhưng Mặc Đồng vẫn nghe rõ.
Cậu biết bọn họ đang nói chuyện gì, cậu tự ám thị bản thân rằng những chuyện này không liên quan gì đến mình. Cậu đặt trán lên cửa kính, nhưng không kềm chế được lòng mơ hồ chờ mong; cái loại tâm trạng khiến cậu hoang mang này, cậu biết rõ nó đang từng chút từng chút ngấm vào lòng mình, nhưng cậu vô lực ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Đêm đó, Chu Thích Hoài mở tiệc đón Trần hạo Thiên, tiện thể giới thiệu anh ta với các nhân viên cao cấp và bạn hàng chủ chốt của công ty.
Mặc Đồng cũng ở đó.
Trần Hạo Thiên nói, cậu là khách tôi mời, không cần lo lắng.
Mặc Đồng mặc một bộ âu phục thoải mái kiểu dáng rất đơn giản, lẫn giữa một đám người quần áo chỉnh tề, đứng trong một góc mà quan sát yến tiệc linh đình, đôi mắt không kềm được cứ tìm kiếm dáng người cao lớn kia; thỉnh thoảng ánh mắt hai người gặp nhau, Chu Thích Hoài sẽ cười nhẹ nâng ly về phía cậu.
Mặc Đồng mặt sẽ hồng lên, sẽ quay đầu đi nhìn ra bầu trời đêm mùa đông đen thẫm.
Mặt kính cửa sổ phản chiếu một bóng người xinh đẹp, bóng người kia mở miệng gọi cậu, “An Mặc Đồng?”
Mặc Đồng quay đầu lại, thấy Đái Tô Tử.
Đêm nay cô rất đẹp, mặc một chiếc áo dạ hội trắng bạc, mang đôi bốt trắng, tóc búi cao, đám tóc lòa xòa trước trán được nhuộm highlight bạc; cô quả thật là một cô gái đẹp.
Mặc Đồng cười thân thiện, “Chào.”
Sau đó, cậu liền thấy Đàm Lực theo sát cô như hình với bóng.
Đàm Lực vòng tay ôm lấy Đái Tô Tử, kinh ngạc nói, “An Mặc Đồng, cậu sao lại ở đây?”
“Tôi chỉ đến xem thôi.”
“Đến xem?” Đàm Lực cười nhạo một tiếng, “Đây không phải chỗ có thể tùy tiện đến, có phải cậu đi nhầm rồi không, tôi thấy hội thanh niên Cơ Đốc giáo hình như cũng tổ chức tiệc ở gần đây thì phải.”
“Mặc Đồng.” Có người gọi.
Là Trần Hạo Thiên. “Sao vậy? Gặp bạn à?”
Mặc Đồng đáp lại ánh mắt của anh ta, ánh mắt đó hoàn toàn ung dung.
“Không.” Mặc Đồng đơn giản đáp, “Là bạn học.”
Trần Hạo Thiên kéo vai Mặc Đồng, “Thì ra là con trai của Đàm tiên sinh, các cậu là bạn học à. Tốt lắm, Mặc Đồng, phải hòa thuận với nhau đấy. Đến đây, anh họ cậu đang tìm cậu kìa, xin lỗi không tiếp chuyện được, vui vẻ nhé.”
Mặc Đồng theo Trần Hạo Thiên rời đi, bỏ lại Đàm Lực đứng há hốc miệng.
Mặc Đồng đi theo Trần Hạo Thiên đến góc hành lang, Mặc Đồng có chút mệt mỏi cười cười nói, “Cảm ơn, Trần tiên sinh.”
Trần Hạo Thiên nhìn cậu, “Đồ ngốc, bị khiêu khích cậu có thể đáp trả mà.”
Mặc Đồng cười khẽ, “Nếu có chỗ đứng, tôi sẽ. Chỉ là… Xin nói với Chu tiên sinh, tôi về trước. Tôi sợ còn có thể gặp phải người không muốn gặp mình.”
Trần Hạo Thiên nhìn khuôn mặt tinh tế bình tĩnh không gợn sóng của cậu thanh niên, nói, “Thật ra, cậu không cần khinh thường chính mình.”
Mặc Đồng quay đầu, “Không, tôi chưa bao giờ khinh thường bản thân, trước đây không, hiện giờ không, sau này cũng sẽ không. Tôi chỉ là… Tôi đi.”
Mặc Đồng một mình đi trên con phố đêm không người.
Chỉ là, chỉ là cái gì?
Cậu hỏi chính mình.
Người đàn ông kia, vì sao không phải là anh ta đứng ra giúp mình giải vây? Vì sao cứ cảm thấy dưới vẻ ngoài thản nhiên kia là thứ gì đó mà mình không chạm đến được? Còn mình, vì sao lại có khát vọng chạm vào, khát vọng khám phá như thế này?
Cậu chỉ là có chút sợ hãi.
Cậu dường như thấy được dòng nước xoáy ngay trước mắt, nhưng vẫn không ngừng tiến đến.
Không thể tự chủ được, không thể giải thích được.
Bóng Người lúc xa lúc gần, lòng Ta khi rõ ràng khi mờ mịt.
Tình Người lúc nhạt lúc nồng, lòng Ta khi trầm tĩnh khi hoang mang.
…………………..
[1] born with a silver spoon in mouth: chỉ những người sinh ra trong gia đình giàu có.