Mặc Chi Đồng

Chương 12


Đọc truyện Mặc Chi Đồng – Chương 12

Đào Trạch Vũ là chồng của Chu Thích Nhã, tên anh ta vốn là Đào Diệu Tổ.

Anh ta hiện phụ trách tài vụ ở công ty của Chu thị, cũng được xem là có địa vị.

Một ngày nọ, anh ta nói với Chu Thích Nhã, em có biết anh cả vừa mua một ngôi nhà không?

Chu Thích Nhã lườm anh ta một cái, nói, anh của tôi mua nhà thì sao, anh ấy hôm nay chính thức là ông chủ Chu gia, có chút bất động sản thì làm sao? Anh sao không học người ta rộng rãi một chút, cứ lải nhải luôn mồm thế này, lúc nào mới nên việc lớn được?

Đào Trạch Vũ im lặng mấy phút, nhiều năm thế này, anh ta vẫn sống dưới cái bóng của Chu Thích Nhã.

Từ lúc nào thì bắt đầu nhỉ?

Lúc còn đi học, anh ta là tài tử nổi tiếng toàn trường, tổ chức dạ hội, làm chủ biên tờ báo trường, cực kỳ nổi tiếng. Dù anh ta không quá cao ráo đẹp trai, nhưng vì khí thế hào nhoáng, mặt mày dễ coi, có rất nhiều cô gái thích anh ta, trong đó có Chu Thích Nhã.

Anh ta cân nhắc mãi, từ chối cả hoa khôi của trường mà chọn Chu Thích Nhã, khi đó cha của Chu Thích Nhã đã rất có tiền rồi.

Khi anh ta ngỏ lời với Chu Thích Nhã, Chu Thích Nhã gần như biết ơn anh ta.

Công ty của cha cô ta không phải không có những người xuất sắc hơn, nhưng cô ta lại thích người đàn ông này, phân nửa là vì cô ta nghĩ mình hiểu rõ anh ta; mặt khác, cô ta biết mình không đẹp, lại càng biết rõ mấy tay đàn ông dưới quyền cha cô nếu quả thật muốn cưới cô ta thì chỉ sợ hơn phân nửa là vì sự nghiệp bản thân. Cô ta thà chọn một gia đình điều kiện kém một chút, nhưng tương lai sẽ không đến nỗi phải chịu ủy khuất. Với loại quan niệm này của con gái, Chu Quảng Phúc rất ủng hộ. Lão ta cho rằng con gái mình cũng đủ khôn ngoan.

Nhưng Chu Thích Nhã đánh giá thấp mức độ “kém” của gia đình nhà Đào Trạch Vũ.

Cái tết đầu tiên sau khi kết hôn, theo anh ta về quê ở Tô Bắc, cô ta mới biết ngày nay còn có người nghèo đến như vậy.

Lúc còn nhỏ, cô ta cũng không phải không chịu khổ; nhà nhiều trẻ con, mẹ lại không có việc làm, chỉ đến tết mới ăn được vài món cho ra hồn, may một bộ đồ vải rẻ tiền. Thế nhưng so với cảnh tượng cô ta nhìn thấy hôm đó, những ngày tháng bần cùng cô ta từng trải qua bỗng nhiên giống như được dát vàng, gần như có thể xem như giàu có.

Buổi tối, cô ta ngủ trên mặt đất, nhìn cái lỗ được cắm nửa miếng kính trên bức tường đất, đó chính là cửa sổ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Nói là nhục nhã vì bị lừa, không bằng nói là thất vọng, giống như ống gas bị rò, cái cảm giác không hài lòng này phun ra từng chút từng chút một.


Khi cô ta thấy bạch mã hoàng tử trong lòng mình dùng cái khẩu âm quê mùa đến mức cô ta không hiểu nổi mà sang sảng trò chuyện với người khác, nhìn anh ta không rửa mặt mà lên giường, ngửi thấy mùi vị quê mùa mà anh ta lây nhiễm từ người nhà và mấy người đồng hương, cái cảm giác này đã bắt đầu chậm rãi nổi lên.

Cũng không ngủ được còn có Đào Trạch Vũ nằm cạnh cô ta. Vẻ ngạc nhiên lẫn thất vọng, thậm chí chán ghét lộ ra trên mặt Chu Thích Nhã, anh ta sao có thể không nhận ra.

Bỗng nhiên, anh ta thấy cô đơn; cảm giác ưu việt anh ta có trước mặt cô ta trước đây nay như bong bóng xì hơi, từng chút một lặng lẽ bay đi hết.

Từ đó về sau, vị trí giữa hai người hoàn toàn thay đổi.

Đào Trạch Vũ biết, dù anh ta có đổi tên cũng không xóa được dấu vết về xuất thân của mình.

Lại giống như anh ta nghĩ trong lòng, Chu Quảng Phúc dù có tiền có quyền, thần thông quảng đại nhưng bất quá cũng chỉ là một tay trọc phú mới nổi.

Nhưng Chu Thích Hoài lại không phải vậy.

Người đàn ông kia, học thức và kinh nghiệm, sự khôn khéo và quyền thế của hắn ta, ẩn ẩn hiện hiện trong cái vỏ ngoài không màng sự đời tạo cho anh ta một áp lực khó hiểu.

Còn có thằng nhóc kia, An Mặc Đồng, cũng là cái gai trong mắt anh ta.

Anh ta vô cớ mà hận cậu ta, hận cậu ta có cơ hội được học tập, mặc dù cái cơ hội đó được đổi lấy bởi một cách thật kinh khủng, nó vẫn khiến anh ta vừa đố kỵ vừa khinh bỉ. Cái loại cơ hội này, trước đây anh ta vẫn tha thiết ước mơ nhưng lại không có được. Sau khi kết hôn, anh ta cũng từng nói thoáng qua với Chu Thích Nhã về việc tiếp tục học lên, nhưng bị Chu Thích Nhã một mực cự tuyệt, cô ta muốn anh ta nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc trong công ty của Chu gia. Hơn nữa, sau khi con gái bị chẩn đoán hơi chậm phát triển, anh ta cũng không còn tâm tư nào mà hoàn thành tâm nguyện nữa. 

Anh ta thường nghĩ, thì ra ông Trời không cho mình cơ hội nào.

Nhưng lại cho cái thằng nhóc kia. 

Ngừng lại một chút, Đào Trạch Vũ lại cười nói, “Đây không phải là hai bọn ta nói chuyện phiếm với nhau sao, em biết anh ấy mua chỗ đấy rồi làm gì không? Em đừng có đoán sai nha.”

Chu Thích Nhã quả nhiên bị anh ta gợi lên lòng hiếu kỳ, “Làm gì? Cùng lắm là muốn nuôi ai đó thôi chứ gì. Đây cũng đâu phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”


“Nhưng mà…” Đào Trạch Vũ cố tình dài giọng.

Chu Thích Nhã cười đánh anh ta một cái, “Muốn nói gì thì nói đi, còn úp úp mở mở cái gì.”

Đào Trạch Vũ nói, “Không phải là thừa nước đục thả câu, vừa nghe nói, anh cũng không dám tin. Anh ấy cư nhiên lại nuôi một đứa con trai.”

Chu Thích Nhã ngồi bật dậy, cái bí mật bị chôn giấu suốt mấy chục năm bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt.

Khi đó, cô ta mới hơn mười tuổi, cả nhà vì chuyện đó mà náo loạn cả lên, cô ta lại hoàn toàn không hiểu gì; sau này lớn lên, cô ta mới dần dần hiểu.

Anh của cô ta, người anh ưu tú mà cô ta vẫn luôn sùng bái.

Đào Trạch Vũ vỗ vỗ cô ta, “Hơn nữa, em biết đứa con trai mà anh ấy nuôi là ai không?”

………………

Chu Thích Nhã bất luận thế nào cũng không thể tin nổi lời chồng, mặc dù anh ta đảm bảo tin tức là tuyệt đối đáng tin, là do tâm phúc của Chu Thích Hoài tiết lộ trong lúc uống say, nhưng cô ta vẫn không thể nào tin được.

Mãi đến khi nhìn thấy An Mặc Đồng đứng ở cửa, cô ta vẫn không tin nổi.

………………….

Cô ta nhìn cậu con trai kia như thể gặp quỷ.

Đang là cuối tuần, Mặc Đồng ở nhà.

Hồi lâu, cô ta mới đẩy mạnh cậu vào nhà, đánh phịch lên cửa.


“Là mày! Quả thật là mày!”

Mặc Đồng nhìn cô ta, không nói gì.

Sự im lặng của cậu càng chọc giận Chu Thích Nhã, cảnh ở biệt thự lần nữa lại hiện lên trong đầu, cô ta ra sức đẩy Mặc Đồng đến lảo đảo, quát hỏi thẳng vào mặt cậu.

“Tại sao? Tại sao? Mày đúng là yêu nghiệt mà, mày vì sao không thể đi hại người khác, vì sao cứ phải là Chu gia nhà ta, mày là quỷ hút máu hả? Hả?!”

Mặc Đồng vẫn không nói gì.

Dù Mặc Đồng có cả trăm cái miệng cũng không cách nào giải thích được những chuyện cậu phải trải qua, không cách nào giải thích được sự đau khổ, bất đắc dĩ cùng hổ thẹn mà cậu phải chịu đến ngày hôm nay?

Chu Thích Nhã đến gần cậu, “Tao có tiền, tao có thể cho mày tiền, mày nói, mày nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền mới chịu cút xa một chút?”

Mặc Đồng nghĩ, hahaha, tiền! Cả nhà bọn họ quả nhiên chỉ biết nắm một cọc tiền mà làm bất cứ thứ gì bọn họ muốn, Chu Quảng Phúc, Chu Thích Hoài, còn có Chu Thích Nhã.

Cậu lạnh lùng nói, “Tôi đi hay ở, hình như cũng không phải là chuyện chị có thể quản, dù là làm ầm ĩ cũng không đến phiên chị. Hay là Chu tiểu thư có chứng luyến huynh?”

Chu Thích Nhã ngây người, sau đó, cơn giận khôn xiết nuốt lấy cô ta.

Cô ta cầm lấy một chiếc bình hoa, ném xuống đất, lại điên cuồng gạt hết bát đĩa trên bàn ăn xuống.

Mảnh vỡ văng tung tóe, cứa đứt ngón tay Mặc Đồng, cứa rất sâu, máu chảy nhễ nhại, ướt cả bàn tay.

Mặc Đồng nắm chặt bàn tay bị thương lại, đặt sau lưng, để mặc từng giọt máu nóng hổi từ kẽ tay nhỏ xuống nền nhà.

Cậu nhìn Chu Thích Nhã đang thở hổn hển, chậm rãi mở miệng, “Chu tiểu thư, tôi khuyên chị tạm thời nén giận, có gì muốn nói, chị có thể nói thẳng với Chu tiên sinh, chứ ở sau lưng anh ta mà đập phá đồ đạc như hôm nay sợ là không được hay lắm.”

Chu Thích Nhã im lặng nhìn cậu, trong lòng biết cậu nói không sai, Chu Thích Hoài luôn không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình. Nếu anh ta biết hôm nay cô ta tự tiện đến đây làm ầm ĩ thì sẽ ra thế nào, cô ta cũng không biết.

Chu Thích Hoài từ lâu đã không còn là người anh cô ta có thể tùy ý làm nũng, tùy ý sai phái, yên tâm dựa vào hơn mười năm trước nữa.


Càng hiểu rõ điểm này, trong lòng cô ta càng hận An Mặc Đồng, hai mắt nhìn hắn như muốn chảy máu ra.

Cuối cùng, cô ta gằn từng chữ, “Mày – chờ – đó! Chờ – đó!”

…………..

Mặc Đồng nhìn đống bừa bãi trên sàn, hồi lâu mới cầm lấy chổi, quét sạch từng chút một, quét đến đâu, máu trên tay lại nhỏ xuống đến đó.

Quét xong, cậu lại lấy cây lau nhà lau sạch vết máu trên sàn, lúc này mới vào phòng tắm rửa sạch máu trên tay.

Ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu gương mặt gầy gò tái nhợt, chỉ có một đôi mắt đen láy như mực, sáng rực.

Giống như có hai ngọn lửa cháy dưới đáy hồ sâu thẳm u tối.

Nước sâu thẳm, lửa rừng rực.

Cậu nhìn người trong gương, nghĩ, Chu Thích Nhã nói không sai, quả thật nhìn như yêu quái.

Cậu vốc nước hắt lên khuôn mặt trong gương, khiến người trong gương trở nên mơ hồ.

Lúc này mới phát hiện, máu trên tay lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống bồn rửa mặt.

Cậu lấy hộp thuốc ra, vết thương rất sâu, băng cá nhân không dùng được, cậu không còn cách nào khác là tìm băng gạc băng vết thương lại.

Sau đó, kéo rèm cửa sổ lại, buông mình xuống chiếc giường trong căn phòng dành cho khách, ngủ thẳng.

………………………..

Buổi tối, gần mười một giờ, Chu Thích Hoài đến.

Hơn một tháng trời, đây là lần đầu tiên Mặc Đồng gặp anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.