Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 54: Thế thân thì đã làm sao?


Đọc truyện Ma Vương Tuyệt Tình – Chương 54: Thế thân thì đã làm sao?

Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, ai cũng mang b ộ mặt khó hiểu nhưng ko dám nói, ko khí thật trầm lắng.

Bây giờ, chuyện vui nhất trong cung dành cho chúng cung nữ và nô tài là mỗi ngày được liếc trôm thấy v ẻ mặt nhu hòa, bóng dáng cao lớn và đôi mắt xanh sâu thẳm của Thái Tử Thiên Lang Quốc, thật là một vẻ đẹp hoàn bích, nếu có thể đứng ngang hàng với Vương của họ thì chính là nam nhân này.

Lãnh Cung như những ngày trước kia, vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Tiếng cười chế giễu vang lên, đanh gọn như xoáy sâu vào đối phương.

Vũ Đồng quay lại, lúc này Hoa Nhi đang ở đằng sau múc nước, từ ngày vào đây, theo luật, nàng ko còn được người hầu kẻ hạ như xưa, chỉ còn mỗi Hoa Nhi là tình nguyện theo nàng đến nơi này.

Nghe có tiếng người, nàng theo bản năng hướng đến. Mảnh dải lụa đỏ nhẹ nhàng lướt đến, gương mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn, điểm xuyết sắc đỏ tươi nồng nàn trên đôi môi chúm chím đang cười.

Hồng Mẫu Đơn!

Vũ Đồng chợt nhớ, ừ phải, đây là Lãnh Cung, cả hai người đều chung một số phận, đày vào nơi cô quạnh này. Sự xuất hiện của Mẫu Đơn ở đây cũng ko có gì làm kinh ngạc.

Mẫu Đơn rất tự nhiên tiến vào, nhìn một lượt rồi nở nụ cười khuynh thành: “Đã lâu ko gặp Vũ Phi…!”

Vũ Đồng gật gật ra hiệu đã nghe thấy, tiếng Mẫu Đơn tiếp ngay sau đó: “Ta đã chờ đến lúc này, nhưng ko nghĩ nó đến sớm quá, năng lực của Vũ Phi hóa ra cũng ko ghê gớm như ta tưởng”

Tiếng cười đinh tai nhức óc đâm thẳng vào lòng Vũ Đồng, nhói đau. Nàng nhàn nhạt nhìn về phía thân ảnh màu đỏ tươi, chậm rãi nói: “Thỏa lòng của ngươi, vậy có thể về rồi chăng?”

“Ha..ha…ha”


Mẫu Đơn lại cười, đôi mắt long lên sòng sọc: “Ta sao có thể rời đi sớm thế, ta phải chứng kiến bộ dạng thê thảm của ngươi, ngày ấy ngươi dùng mọi cách câu dẫn Vương, đoạt lấy nam nhân của ta, khiến ta thân bại danh liệt, loay hoay ở nơi chốn tồi tàn một thời gian ko ngắn, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, và giờ thì sao ha…ha…ha….ngươi cuối cùng cũng có ngày này!”

Vũ Đồng nhìn đến người đang điên cuồng đối diện, đạm mạc quay đi: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cướp đoạt của ai, thứ gì thuộc về mình, mãi mãi sẽ là của mình, còn đã ko phải, dù có dùng cách gì, thủ đoạn gì đi nữa, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, ngươi có hiểu đạo lý này?”

Mẫu Đơn ngừng cười, nghiến răng nhìn về phía Vũ Đồng, tràn đầy sự hằn học: “Thôi ngay cái kiểu đạo mạo dạy đời của ngươi đi, ta thấy ghê tởm, ko phải ngươi mỗi ngày đều bày ra bộ dáng lãnh đạm lạt mềm buộc chặt này, rồi thì sau đó lại quanh quẩn cất tiếng hát ko rời, để Vương để ý, sủng hạnh ngươi hay sao? Ngươi cướp đoạt nam nhân của ta còn chối hả? Vì sự xuất hiện của ngươi mà ta mới có ngày hôm nay, tiện nhân dâm đáng!”

Vũ Đồng hừ lạnh, rốt cục cười ra một nụ cười lạnh, thương hại nữ tử trước mặt: “Ngươi nghĩ một nam nhân lạnh lùng, tàn bạo thêm phần cuồng ngạo như t hế dễ dàng để cho một người như ta câu dẫn trong thời gian ngắn thế sao, chỉ với thủ đoạn đơn giản như ngươi mới nói? Ngươi thật ngây thơ, căn bản là hắn chưa bao giờ dành tình yêu cho ngươi và thậm chí cả ta, Mẫu Đơn, từ đầu đến giờ ngươi chỉ là thế thân cho một nữ tử khác, ko hơn ko kém mà ta ko may mắn cũng giống như ngươi, kết cục này chỉ là sớm hay muộn sẽ xảy ra mà thôi, Mẫu Đơn, đến lúc này ta lại thấy thương cho sự mù quáng của ngươi đấy, đừng làm như mọi ngươi đều nợ ngươi khi ngươi rơi vào hoàn cảnh này!”

Mẫu Đơn mất tự chủ, nắm chặt nằm tay, muốn lao đến bóp chết Vũ Đồng, đôi mắt đỏ quạch, gương mặt vặn vẹo hét lớn như người điên: “Ngươi nói bậy, nói bậy, Vương yêu ta, chỉ tại ngươi, tại ngươi tất cả, đi chết đi tiện nhân….!”

– Nàng ta nói đúng đấy!

Trước ngưỡng cửa, bóng dáng thướt tha nhàn tản đứng đó, nụ cười như nắng mùa xuân đọng lại nơi khóe miệng,làn mi dày rũ xuống, che mất tia sắc bén trong đôi mắt, làn da trắng trong suốt dưới tia nắng yếu ớt của mùa đông cuối năm.

Vũ Đồng t hở một hơi dài, liếc mắt về phía của, lại thêm một vị khách ko mời gây khó chịu. Nhớ rõ Cổ Nghịch Hàn đã cấm người lui tới nơi này, sao nàng ấy lại….? Thôi bỏ đi, người này là ai chứ!

Mẫu Đơn đứng sững, nhìn đến người trước mặt, run rẩy chỉ tay: “Ngươi…ngươi là ai? Sao ….giống…giống t a như đúc?”

Diệm Cơ nhẹ nhàng bước vào, cười rực rỡ: “Ngươi là Hồng Mẫu Đơn, hừm, nói chính xác là vì ngươi giống ta, cho nên ngươi mới có cơ hội được ở bên hắn thời gian qua, thật ra bất quá ngươi chỉ là một bản sao ko hoàn chỉnh, tư cách mà so sánh với ta, giống như ta ư, nực cười !”

Mẫu Đơn ko tin vào mắt mình, quay sang nhìn Vũ Đồng như muốn hỏi cho ra lẽ, chỉ thấy nàng gật gật đầu, rồi thở dài quay đi. Ko muốn tin tưởng, ko thể cam lòng, Mẫu Đơn siết chặt tay lao đến hét lớn: “Ngươi nói bậy, các ngươi thông đồng nhau muốn gạt ta ra khỏi đây, muốn chia cắt ta và Vương sao, đừng mơ!”


Chỉ thấy cổ tay Diệm Cơ nâng lên một chút, rồi dùng lực hất mạnh, thân thể Mẫu Đơn đang lao đến chợt lảo đảo, lùi lại, rồi ngã sóng soài trên mặt đất,một dòng m áu tươi chảy ra khóe miệng, kinh diễm bức người.

Diệm Cơ quét mắt lạnh lùng tráo phúng nhìn Mẫu Đơn chật vật trên nền đất lạnh, mỉa mai nói: “Các ngươi, lúc nào cũng tưởng mình là mạnh, ko ngờ lại bị một con người như ta đả bại, cảm giác thế nào?”

Mẫu Đơn hoang mang nhìn lên, ko hiểu, l ại một phen bị Diệm Cơ cướp lời: “Thế giớ này tồn t ại quy luật, mạnh được yếu thua, kẻ thắng sống sót, kẻ bại phải nằm xuống, mà con người như ta, căn bản trong mắt các ngươi thật là hèn mọn, muốn ra tay lúc nào cũng được, chỉ như giết một con kiến mà thôi, k o ngờ cũng có một ngày, con người như ta đây cũng có thể có được nôi lực phi thường đả bại đám ngươi các ngươi….”

Mà Vũ Đồng chỉ đứng một bên im lặng, những lời này của Diệm Cơ, thật ra ko sai.

Mẫu Đơn bật thốt: “Ngươi giống Vũ Phi, đều là con người, sao ngươi….?”

Diệm Cơ cuồng tiếu, đôi mắt cong cong, tia sắc bén bắn ra tứ phía: “Đừng đánh đồng ta với Vũ Phi, căn bản hiện tại ta với nàng ta ko còn giống nhau nữa!”

Vũ Đồng nghe vậy ngẩng lên, trầm tĩnh đối mặt với Diệm Cơ, vẫn giữ nguyện trạng thái yên tĩnh như nước.

Ko thấy nàng phản bác, Diệm Cơ càng thập phần hài lòng: “Trên thế giới này, chỉ có một Diệm Cơ, người mà Cổ Nghịch Hàn- đế vương cao quý nhất của Dục Hỏa Quốc yêu thương, các ngươi, căn bản chỉ là thế thân của ta trong thời gia ta rời xa chàng, bây giờ ta đã ở đây, có phải là các ngươi nên biến mất rồi chăng?”

Theo từng lời Diệm Cơ thốt ra mà một lần thân hình Mẫu Đơn lại run lẩy bẩy, cuối cùng ko nhịn được phun ra một ngụm máu. Nàng ta đứng thẳng người, trong mắt chỉ còn tơ máu, định hình cơ thể xong, hai tay uyển chuyển, mùi mẫu đơn lan tỏa khắp phòng.

Diệm Cơ nhướn mi, lạnh lùng nói: “Đã muốn ratay, ngươi nghĩ ta sẽ chờ ngươi vận sức phản công sao?”


Vừa nói xong, một đạo kim quang lóe lên, những bụi kim tuyến rơi trong ko khí, mà Mẫu Đơn ko kịp trở tay, hứng trọn một tia bắn thẳng vào ngực, khụyu xuống, vết máu loang trên mặt đất trông ghê người.

Nghe tiếng động, Hoa Nhi vôi vàng cất t iếng gọi toan chạy lên, Diệm Cơ ko nhanh ko chậm, quay người đi, còn bỏ lại sau lưng âm thanh ko có chút tia tình cảm: “Kết cục của bản sao, chỉ có thể là biến mất, nhớ kỹ!” mà thân xác Mẫu Đơn, bởi câu nói này mà giật lên một tiếng, cuối cùng đổ gục xuống.

Vũ Đồng lúc này đã chạy đến bên cạnh, nâng Mẫu Đơn dậy, n geh thấy tiếng nói Diệm Cơ, một cỗ phẫn nộ từ đâu bốc lên, nhưng do còn đang lo cho thương thế của người trong tay ko muốn đôi c o, quyết định làm lơ.

Hoa Nhi chạy lên, thấy cảnh tượng như vậy, lấy làm khó hiểu nhưng cũng ko nhiều lời, giúp Vũ Đồng nâng Mẫu Đơn nằm lên trên tràng kỷ, nhẹ nhàng lấy khăn lau đi vết màu và mang thuốc trị nội thương còn dư một ít ra.

Hồng quý phi quyền lực khuynh thành ngày nào, giờ nằm thoi thóp, như cây cỏ dại sau một đêm mưa sa bão táp, xác xơ tiêu điều, trơ trọi gốc rễ, chỉ cần một tia nắng mặt trời chiếu xuống, liền khô héo ra đi.

Vũ Đồng lẳng lặng ngồi một bên, yên tĩnh nghe tiếng nức nở của Mẫu Đơn trong đêm tối, vết thương ko phải chí mạng, nhưng thân thể và tâm trạng của Mẫu Đơn càng ngày càng suy yếu rốt cục trở nặng, ko cầm được máu.

Khóc hết nước mắt, đột nhiên nghe tiếng Mẫu Đơn khe khẽ: “Vũ Đồng, ngươi có yêu Vương ko?”

Vũ Đồng nhàn nhạt: “Câu trả lời đến lúc này đã ko còn quan trọng…”

– Ta rất y êu Vương, yêu hắn ngay từ lần đầu ta nhìn thấy hắn từ trên cửa sổ hé mở của Hương Xuân Viện. Ta bắt đầu tìm cách được gặp hắn, nhìn khí phách vương giả của hắn, ta biết hắn ko tầm thường, nhưng ta mặc kệ, ta nghĩ, chỉ cần dùng sắc đẹp của ta, hắn sẽ ko thể ko dao động.

Mẫu Đơn yếu ớt nói với Vũ Đồng như thể thể trần thuật.

– Nhưng ko ngờ, ngay lần đầu gặp mặt, hắn đã chỉ tay phong ta làm phi, đưa ta ra khỏi thanh lâu để bước chân v ào hoàng cung rộng lớn của hắn, ngồi lên ngôi vị cao quý này. Ta ko thể tưởng tượng nổi, như một giấc mộng, ta sung sướng hạnh phúc, kiêu ngạo trên ghế quý phi, một mực tin tưởng rằng, hắn yêu ta, yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên….

“ Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa”. Nghe giọng nói vô lực tiếng được tiếng mất, mà máu vẫn cứ rỉ ra khăn tay, Vũ Đồng lo lắng chặn lại Mẫu Đơn.

– Ta muốn nói, ngươi để cho ta nói. Đến một lúc, ta nhận ra được, hình như hắn ko yêu ta, cứ như thể hắn từ con người của ta, khuôn mặt của ta, nhìn xuyên thẳng về phía sau, để tìm kiếm một hình bóng khác. Ta biết, biết chứ, nhưng ta cố chấp, ta nghĩ chỉ cần ta ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ động tâm với ta. Nhưng ta chưa chờ đến lúc ấy, ngươi đã xuất hiện…


Vũ Đồng lấy ta che miệng Mẫu Đơn, thở dài: “Ngươi cũng nghe Diệm Cơ nói rồi đó, hắn cũng ko thương ta chỉ là ta có giọng nói và giọng hát giống của nàng ấy, kỳ thực, hai ta đều giống nhau…”

– Ko, chúng ta ko giống nhau, Vương ko yêu ta, nhưng hắn để ý ngươi, Vũ Đồng à. Ta nhìn ra được, ánh mắt Vương lúc nào cũng tìm kiếm bóng hình của ngươi. Chính vì vậy ta mới ghen ghét, mới h ãm hại ngươi, ta nghĩ chỉ cần ko có ngươi trên đời, Vương sẽ quay lại nhìn đến ta. Nhưng mà ta đã lầm rồi, tình yêu thật sự, căn bản ko có chỗ dung nạp cho người khác, đã nhận định một người, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ thay đổi, trừ khi người đó ko yêu mình sâu sắc.

Vũ Đồng thở dài lắc đầu: “Có lẽ ngươi nói đúng, trong thời điểm trước đây có thể là vậy, nhưng giờ thì khác rồi, Diệm Cơ đã trở về…”

Mẫu Đơn ánh m ắt sắc bén, muốn ngồi dậy, giật giọng nói: “Ko, nữ tử đó ko xứng đáng ở bên cạnh Vương, một người ích kỷ và thủ đoạn, trong lòng chỉ mong muốn giành giựt thứ tốt cho mình sẽ ko có kết cục tốt đẹp….như ta đây… ngươi thấy rồi đấy…”

Nói đoạn mẫu Đơn ho khụ khụ, dòng máu đỏ tươi cứ theo từng tiếng ho của nàng ấy mà tuôn trào, Vũ Đồng cả kinh, bàn tay loay hoay chận lại nhưng ko thể, cả khăn tay lẫn y phục của hai người cứ thê nhiễm từng m ảnh máu đỏ tươi.

Mẫu Đơn hổn hển trong hơi thở mong manh nói: “Ta nghĩ, thời điểm của mình cũng gần kề…hahahaha…tranh doạt ganh tỵ một đời, đến giờ cũng đã kết thúc, may mắn thay, đến lúc n ày, ta cũng đã có thể chấp nhận được sự thật cả đời ko mong muốn, âu cũng là ông trời mở mắt cho ta…ta mệt quá, muốn nằm nghỉ!”

Vũ Đồng nhẹ nhàng đáp chăn cho Mẫu Đơn, còn bản thân lẳng lặng ngồi bên cạnh.

Trời tờ mờ sáng, bầu trời vẫn bị bao phủ một tầng mây dày, tối tăm,Mẫu Đơn giật mình mở mắt, gọi một tiếng: “Vũ Đồng, ta nhìn thấy cha và nương, đã lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy họ…”

Vũ đồng siết bàn tay nhỏ, nắm chặt lấy tay Mẫu Đơn, nàng ấy nhẹ nhàng cười, nhắm mắt, mệt mỏi thều thào: “Ta sẽ kể cho họ nghe về Vương, nam nhân ta yếu nhất trên thế gian này…”

Tiếng nàng nhỏ dần, cuối cùng tắt lịm, hơi thở đã mất!

Mẫu Đơn đã đi rồi, Hồng quý phi xinh đẹp một thời, cuối cùng yên lặng ra đi trong Lãnh Cung tịch mịch.

Nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt xương xương tai tái.

Hoa Nhi đi đến bên cạnh, xoa nhẹ vào lưng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.