Đọc truyện Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi – Chương 29
Sẽ không để ngươi đạt được
” Thật không?”
Xoay thân, tay ôm lấy cổ Trúc Lục Sinh, Lạc Vấn Tâm đang cười, mặt nạ của hắn từ trước đến nay rất đẹp, có sức mạnh mê hoặc lòng người.
” Bảo bối, cẩn thận kẻo bị thương.”
Trên tay Trúc Lục Sinh thêm một cây đao, tiểu đao tinh xảo khéo léo, không biết khi nào, không biết biến hóa thế nào, cái con dao găm vốn nên ở trong tay áo Lạc Vấn Tâm lại đi đến tay Trúc Lục Sinh.
” Ngươi là do ta dạy, ta lại không hiểu ngươi sao?”
Bỗng dưng hôn lên đôi môi hơi lạnh, có hương thơm bạc hà, Trúc Lục Sinh tinh tế thưởng thức, dù mùi vị mát lạnh như vậy, y vẫn có chút say, sự thật, có lẽ Lạc Vấn Tâm vốn là một kẻ dễ làm say lòng người.
Không chống cự gì, Lạc Vấn Tâm mặc y dây dưa trong miệng, cái mình hận nhất chính là trở thành người của một nam nhân.
Ôm ngang Lạc Vấn Tâm, Trúc Lục Sinh hướng tháp gấm đi đến, dục vọng độc chiếm rất mạnh, y từ trước tới giờ đều là bên chủ động.
” Chờ một chút.”
Bàn tay đè lại ngực Trúc Lục Sinh, Lạc Vấn Tâm nằm trên tháp.
Ta vẫn thấy tiếc.
” Ta sợ…”
” Sợ cái gì?”
” Sợ ngươi…”
Kéo thân mình Trúc Lục Sinh lại gần, ghé vào tai y phả khí như lan, ngứa ngáy nhè nhẹ.
“……… Không chết được!”
Máu, diễm lệ quét qua không khí.
Một vệt máu thật dài đang chảy bên trái gương mặt ưu mỹ của Trúc Lục Sinh, thương khẩu không phải rất sâu, lại cào da cắn thịt, quỷ dị lạ lùng.
Lạc Vấn Tâm xoa xoa trâm cài tóc trên tay, khẽ liếm một cái.
” Máu của ngươi đúng là thối!”
” Nga?”
Trúc Lục Sinh lại tới gần, nét cười không giảm.
Lạc Vấn Tâm ném trâm cài tóc xuống, bình thản sửa tóc.
” Ngươi không cần phòng ta, ngươi đã không chết, đó chính là ta bại.”
Miễn cưỡng liếc mắt nhìn y.
” Ngươi muốn làm cái gì ta đều không có ý kiến!”
Trúc Lục Sinh không trả lời, chỉ có hành động chứng minh lời hắn, cuồng dã hôn môi, trộn lẫn máu tươi tanh ngọt.
Bốc lên trong không khí, đóm lửa *** mỹ chậm rãi tràn ngập. Tay Trúc Lục Sinh trượt vào vạt áo rộng mở của hắn, tự do khiêu khích, mãi đến lúc có một tiếng rên rỉ, mặt Lạc Vấn Tâm nhiễm thượng đỏ ửng ***.
” Thân thể thật là.”
Hung tợn nói, Trúc Lục Sinh hung hăng cắn nhũ đầu đứng thẳng của Lạc Vấn Tâm, đổi lấy tiếng la lớn hơn nữa, là cố ý sao, trước mặt y biểu hiện *** mỹ như vậy là muốn càng sa đọa hơn sao?
” Ta sẽ khiến ngươi hiểu được, thân thể ngươi vĩnh viễn đều không thể rời khỏi ta, kể cả tâm của ngươi.”
Khí phách mang ý cười, mang cao ngạo, Trúc Lục Sinh cuồng dã lại ôn nhu, ôn nhu vuốt ve, ôn nhu tiến vào thân thể lâu ngày không gặp, không để ý tới đau đớn của Lạc Vấn Tâm, không để ý tới nước mắt lúc kích tình lưu lại, Trúc Lục Sinh ôm hắn, tựa như ôm một hài tử lạc đường, cái ôm hài tử này khát vọng năm đó, bây giờ do y đến cấp.
Mặt trời chói chang dày đặc, hài tử còn nhỏ đi theo phía sau Trúc Lục Sinh trẻ tuổi, bước chân nhanh như vậy, nhanh như sắp sửa biến mất trước mặt nó, hài tử nóng vội, lảo đảo một cái ngã trên mặt đất, không quan tâm đầu mũi nảy lên chua xót, hài tử mở lớn ánh mắt mông lung nhìn phía trước, rất sợ bóng dáng ấy sẽ biến mất như vậy, rất sợ mình lại không sống nổi, còn nhỏ, nhưng sợ hãi tử vong, sự sợ hãi đơn thuần không vốn có.
” Cho!”
Thanh âm lạnh lùng từ phía trên truyền đến, khuôn mặt không chút thương xót của Trúc Lục Sinh vẫn lãnh ngạo, rõ là một hài tử phiền toái, nhỏ yếu như vậy, không biết có quấy nhiễu kế hoạch của y hay không.
Bánh màn thầu, bánh màn thầu còn mang nhiệt khí rơi trên mặt đất, là mua cho nó sao, hài tử chớp chớp mắt, lập tức nhặt bánh màn thầu lên ăn như hổ đói, tuy còn mang vị bụi đất, nhưng tốt hơn nhiều so với bánh màn thầu hóa xanh trong kênh nước hôi thối.
” Này, ngươi không thể chậm một chút à, nghẹn chết ta tìm ai đây?”
Trúc Lục Sinh tức giận ngồi xổm xuống, bắt lấy bàn tay bẩn hề hề của nó, đưa túi nước cho nó.
” Uống nước!”
Ánh mắt sương mù mênh mông của hài tử có một chút hơi nước, bình tĩnh nhìn y, tựa như đang nhìn một chỗ dựa, nhưng Trúc Lục Sinh tức khắc đứng lên, chán ghét lấy khăn tay ra, tinh tế chà lau ngón tay không nhiễm một hạt bụi, bàn tay mảnh dài mỹ lệ, là thứ Lạc Vấn Tâm thích nhất.
Nhưng từ khi nào lại biến thành như vậy?
Hận không thể giết chết đối phương.
Hận không thể cùng y đồng quy vu tận.
Hận.
Rất hận.
Thật ra là yêu chứ, hắn hiểu rất rõ, mọi thứ đều bắt nguồn từ sùng kính cùng si mê thuở ban đầu, bởi vậy, không thể tha thứ cho sự lợi dụng của y, không thể tha thứ vì y đối đãi mình như công cụ, dùng xong, liền ném xuống.
Sẽ không đạt được, Lạc Vấn Tâm cười lạnh, sẽ không để ngươi đạt được, bằng không, ta sống còn tác dụng nữa sao?