Bạn đang đọc Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám – Chương 12
Hắc Tề Hổ!
Khi nhìn thấy kẻ cầm đầu trong bộ tây trang nam giới, cho dù là Từ Bạch Đình hay Trương Thái Sơn thì bọn họ đều có cảm giác sởn cả da đầu.
Tuy bọn họ được xưng là hai cậu thanh niên hư hỏng, nhưng thực sự không phải là không ai dám chọc vào.
Trong số đó, câu lạc bộ Bảo Thịnh chính là một ngoại lệ!
Bloody Rosie, người có rất nhiều thủ đoạn trong cả hai giới hắc bạch.
Mà ba năm trước đây, Hắc Tề Hổ chính là một kẻ tàn nhẫn, thống trị cả giới quyền anh ở thành phố Nam Giang.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Từ Bạch Đình cũng biết rõ, cho dù có ông già Từ
Minh Long nhà mình ở đây, e rằng Hắc Tề Hổ cũng sẽ không chút lưu tình.
Cộp cộp cộp!
Vào lúc này, Hắc Tề Hổ đi đầu, dẫn theo mười mấy tên đàn ông to lớn mặc tây trang bước đến gần.
Tiếng bước chân vô cùng đều đặn, cùng với sự ác độc hung tợn khiến toàn bộ
đám người Từ Bạch Đình đều sợ hãi đến nỗi lạnh run lên.
Thôi xong!
Chắc hẳn đám người Hắc Tề Hổ này đã biết người lấy trộm thẻ Đế vương Đầu Lâu là Lâm Thiệu Huy nên mới đến đây bắt người hay sao?
Nghĩ đến điều này, toàn bộ đám người Bạch Tố Y đều mặt mày xám đen lại.
“Anh Thiệu Huy, anh mau đi đi! Tôi và Trương Thái Sơn còn có chút mặt mũi, chúng tôi sẽ cố gắng giữ chân Hắc Tề Hổ!” Giờ phút này, trên trán của Từ Bạch Đình đổ đầy mồ hôi, anh ta không ngừng thúc giục Lâm Thiệu Huy.
Tuy rằng Từ Bạch Đình sợ Hắc Tề Hổ, nhưng anh ta lại càng sợ ông già nhà mình hơn.
Lâm Thiệu Huy là người mà ngay cả ông già nhà mình cũng phải sợ hãi và kính trọng, nếu mình để Lâm Thiệu Huy gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Từ Bạch Đình có thể chắc chắn rằng nhất định anh ta cũng sẽ không sống được nữa.
“Anh Thiệu Huy, anh mau đi đi! Chúng tôi không thể chống cự được lâu đâu!” Trương Thái Sơn cũng lên tiếng thúc giục.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y ngày càng tái nhợt, cô không nhịn được mà quay sang nhìn Lâm Thiệu Huy, tựa như đang hỏi ý kiến của anh.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều không thể tin được chính là Lâm Thiệu Huy vẫn không hề nhúc nhích.
Anh vẫn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha, nhìn những gì đang diễn ra trước mắt bằng dáng vẻ vô cùng dửng dưng.
Tựa như tất cả chuyện này đều không hề liên quan gì đến anh cả! Xì xào!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt xung quanh đều xì xào bàn tán.
Giả bộ? Hay là phát điên?
Cả đám người Ôn Nhã Như đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, ánh mắt của bọn họ như thể đang nhìn một kẻ ngu.
Chẳng lẽ anh cho rằng một kẻ tàn nhẫn như Hắc Tề Hổ lại không dám giết mình hay sao?
Ngay lập tức, Ôn Nhã Như và toàn bộ đám bạn học cũ đều lần lượt né tránh, như thể Lâm Thiệu Huy mắc phải một căn bệnh dịch nào đó, tất cả đều sợ mình sẽ bị vạ lây.
Mà Lâm Thiên Quang thì lại tỏ ra vui mừng khôn xiết:
“Lão Hổ! Anh đến rất đúng lúc!”
Anh ta vội vàng đi đến trước mặt đám người Hắc Tề Hổ, sau đó chỉ vào Lâm Thiệu Huy đang ngồi trên ghế sô pha, rồi nói với vẻ mặt vô cùng cay độc: “Tên kia vô cùng to gan lớn mật, anh ta vừa tự thừa nhận rằng mình đã ăn trộm thẻ đầu lâu!”
“Nhất định các anh không được tha cho anh ta!”
Trong giọng nói của Lâm Thiên Quang lộ ra vẻ độc ác.
Hả?
Sau khi nghe anh ta nói như vậy, bước chân của Hắc Tề Hổ đột nhiên dừng lại, sau đó, trên gương mặt của anh ta tỏ vẻ nghiền ngẫm, tò mò hỏi:
“Vậy theo ý của cậu thì nên giải quyết như thế nào?”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Thiên Quang cảm thấy vô cùng mừng rỡ, anh ta lập tức nghĩ rằng Hắc Tề Hổ đang hỏi ý kiến của mình, nên vội vàng nói:
“Đương nhiên là đánh gãy hai chân của tên này rồi! Hừ! Vậy mà anh ta lại dám ăn trộm thẻ đầu lâu của câu lạc bộ Bảo Thịnh, quả thực là không biết sống chết là gì! Nhất định phải trừng trị nghiêm khắc để cảnh cáo!”
Đánh gãy hai chân!
Lời nói của Lâm Thiên Quang khiến sắc mặt của đám người Bạch Tố Y đều biến đổi.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng lớp trưởng của mình lại có thể tàn nhẫn và ác độc như vậy.
Phải biết rằng không lâu trước đây, nhờ có thẻ đầu lâu của Lâm Thiệu Huy mà
cái mạng của anh ta mới được cứu, vậy mà chỉ trong vòng chớp mắt, bây giờ người này lại cắn ngược lại, quả thực phát rồ rồi.
“Cậu chắc chứ?” Hắc Tề Hổ nhìn Lâm Thiên Quang với vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Mà câu nói này của anh ta cũng khiến Lâm Thiên Quang đột nhiên nhận ra điều
gì đó.
Hay là anh ta vẫn không hài lòng với việc đánh gãy hai chân?
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Quang không khỏi nói bằng điệu bộ dè dặt:
“Nếu như anh Hổ không hài lòng, vậy thì cứ đánh gãy cả hai chân và hai tay của người này đi? Thế nào?”
Ầm!
Vô cùng tàn nhẫn và độc ác!
Nghe nói như vậy, Hắc Tề Hổ không khỏi cảm thấy hài lòng, anh ta khẽ gật đầu: “Đánh gãy hai tay hai chân, nghe cũng không tệ! Được rồi, cứ làm như vậy đi!”
Chỉ với một câu nói như vậy, nhưng lại khiến cả hội trường đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt của toàn bộ đám người Bạch Tố Y, Từ Bạch Đình đều xám như tro, ai cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Còn đám người Lâm Thiên Quang và Ôn Nhã Như thì lại vui vẻ ra mặt.
Xong đời rồi!
Cuối cùng tên ăn hại này cũng bị trừng phạt rồi sao?
Lâm Thiên Quang nở nụ cười tươi như hoa, anh ta chỉ vào Lâm Thiệu Huy và nói với vẻ mặt vô cùng dữ tợn:
“Thằng con hoang kia, mày đã thấy chưa? Mày đã hại ông đây phải mất việc, không có chỗ đứng trong thành phố Nam Giang! Mà bây giờ mày sắp trở thành một kẻ tàn phế rồi! Ha ha ha…”
Trên gương mặt của Lâm Thiên Quang tràn đầy sự sảng khoái.
Trên thực tế, Hắc Tề Hổ vung tay lên!
Đột nhiên có mấy tên đàn ông to lớn mặc tây trang bắt đầu bước đi.
Tuy nhiên, điều khiến đám người Lâm Thiên Quang không thể tin được chính là, mấy người đàn ông to lớn này không hề tiến về phía Lâm Thiệu Huy, trái lại bọn họ lại giữ cánh tay của Lâm Thiên Quang, đè cả người anh ta ngã xuống dưới đất.
Bịch!
Lâm Thiên Quang bị ngã nhào xuống đất như một con chó con lợn, anh ta cảm thấy vô cùng choáng váng.
“Các…!các anh làm gì vậy! Lâm Thiệu Huy ở đằng kia, tôi là Lâm Thiên Quang cơ mà!”
“Buông ra, mau buông tôi ra! Anh Hổ, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Thiên Quang hoàn toàn sợ đến ngây người.
Tuy nhiên, cho dù anh ta có cố gắng giãy dụa thế nào đi chăng nữa, thì bàn tay của mấy tên đàn ông to cao đó vẫn cứng như kìm sắt, không chút sứt mẻ nào! Chuyện này…
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vào lúc này, ánh mắt của Hắc Tề Hổ chuyển dời, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Quang, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn bạo:
“Chẳng phải chính cậu đã yêu cầu điều này sao? Đánh gãy chân tay?”
Cái gì!
Lâm Thiên Quang như chết lặng.
Không chỉ có anh ta, mà toàn bộ đám người Ôn Nhã Như, Bạch Tố Y, Từ Bạch Đình đang đứng bên cạnh cũng có vẻ như không dám tin vào hai mắt của mình.
Chuyện này còn chưa xong thì ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy Hắc Tề Hổ cầm một chiếc gậy bóng chày từ trong tay một người đàn ông cường tráng.
Anh ta đánh mạnh vào chân tay Lâm Thiên Quang mà không hề có một chút do dự nào!
Răng rắc! Răng rắc!
Từng tiếng gãy xương vang lên, kèm theo cả tiếng la hét thảm thiết như chọc tiết lợn, vang vọng khắp cả sảnh lớn.
Thảm thiết và tuyệt vọng.
Khi Hắc Tề Hổ dừng động tác trong tay lại thì chân tay của Lâm Thiên Quang đã bị gãy, anh ta giống như một con tôm hùm đã bị nấu chín, cả người đều xong lại, nằm rạp trên mặt đất.
Trong miệng không ngừng phát ra những tiếng gào đau đớn tuyệt vọng và sợ hãi.
Tại sao có thể như vậy?
Lâm Thiên Quang không thể tin được, đám người Bạch Tố Y cũng không thể tin được.
Điều đặc biệt là Hắc Tề Hổ ném cây gậy bóng chày đi, sau đó dẫn đầu mười mấy tên đàn ông mặc đồ đen đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Sự hung tàn đó khiến người khác phải run sợ.
Xoạt!
Cho đến lúc những người này đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, trong khi đám người Bạch Tố Y đều căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, tất cả bọn họ đều đồng loạt cúi đầu!
“Chúng tôi thay mặt chị cả cảm ơn anh Huy vì đã cứu mạng!”
Giọng của Hắc Tề Hổ vô cùng vang dội, giống như một chiếc chuông lớn! Không ngừng vang vọng trong khắp sảnh lớn.
Mà ý của câu nói này khiến tất cả mọi người như bị sét đánh.
Cái gì!
Ơn…!ơn cứu mạng sao?
Xì xào!
Trong nháy mắt, toàn bộ đám người Bạch Tố Y, Ôn Nhã Như đều lấy lại tinh thần.
Cuối cùng bọn họ cũng đã biết được “anh Huy” trong phòng bao trước đây là ai.
Hóa ra người có tư cách khiến Bloody Rosie dâng tặng rượu quý lại là Lâm Thiệu Huy!
Người có đủ tư cách khiến Bloody Rosie có thể đến đây mời rượu cũng chính là Lâm Thiệu Huy!.