Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 64: Xuống Hạ Tháp
Dạ Khinh Ưu có thể cảm thụ được hắc ám chi lực phát ra từ phía bên trong hộp, có thể nói là ám nguyên vô cùng tinh thuần không có khác bao nhiêu với đạo khí hắc ám mà hắn thường tu luyện.
Bị một thiếu niên đè trên đầu, “người” bên trong cái hộp nhỏ kia vô cùng tức giận, âm thanh rùng rợn phát ra mang theo vô vàn đe dọa.
“Nhân loại đáng nguyền rủa…!Dám đối xử với bổn thần như vậy…”
Uỳnh…
Không có tìm hiểu chi li, Dạ Khinh Ưu mạnh bạo đạp một cái đã khiến cho cái hộp dưới chân tan thành vạn mảnh nhỏ, còn “người” bên trong cũng theo đó mà thoát ra ngoài, mắt nhìn chỉ là một đám tụ vân mang đầy tà khí, bên trong hiện ra một khuôn mặt méo mó không có nhân dạng rõ ràng đang bay lơ lửng cách xa Dạ Khinh Ưu vài trượng, dữ tợn mà kêu.
“Nhân loại…!Ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận.”
“Hối hận…!ngươi có thể sao.”
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt cười một cái, bàn tay giương ra trong thoáng chốc đã bóp chặt lấy đoàn tụ khí, bàn tay nắm lại ngay tắp lự liền xé nát nó thành hư vô, trong sự ngỡ ngàng thì khí tức ác ma kia cũng biến mất.
Đám người còn sống bên dưới nhìn thấy hắn dễ dàng xóa sổ một ác hồn như vậy thật sự không dám tin, mà nam hài kia nhìn lấy hắn hai mắt tràn đầy sùng bái.
Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không dám nói gì, cũng vì không biết thiếu niên kia là loại dạng người nào.
Dạ Khinh Ưu từ đầu khi mở rộng thần thức đã quan sát hết việc bên trong, đối với hành động của nhiều kẻ đều mặc kệ, chỉ duy có 10 người này là hắn nhìn vừa mắt, vì vậy hắn chừa đám này lại.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, tất cả xích khóa trên người bọn họ đều nứt ra, sau đó một cơn gió cuốn lấy bọn họ.
Chỉ qua một cái nháy mắt, khi bọn họ từ trong mơ ảo mở mắt ra, trước mặt đã là nơi cách tòa tháp kia hơn trăm dặm, 10 gương mặt nhìn nhau không dám tin, họ lúc này đều hiểu thiếu niên kia là người tốt.
Sự thật Dạ Khinh Ưu cũng muốn mặc kệ nhưng nghĩ tới bản thân còn đang muốn dựng ra một thế giới riêng của mình nên hắn rất cần người, mà phải là loại người có nhân phẩm, hắn lấy ra vài thỏi bạc ném cho một người trung niên khỏe khoắn phía trước, nhạt nhòa nói.
“Các ngươi đi tới nhà trọ phía trước đợi ta.”
Dứt câu thì thân ảnh của hắn cũng biến mất trong sự ngơ ngác của bọn họ, sau khi cùng nhau thảo luận cuối cùng bọn họ đều đưa ra quyết định chờ đợi thiếu niên kia, dù là lý do gì đi nữa.
Dạ Khinh Ưu lần này không hướng tới đỉnh tháp nữa mà là vào sâu bên trong lòng tháp, phía dưới từng dãy cầu thang đi xuống được làm vô cùng tạm bợ, vài tên gác cổng đều được phân bố xung quanh mắt luôn nhìn đám công nhân làm việc, chỉ cần có người lười biếng thì sẽ lập tức quất roi.
Lần này Dạ Khinh Ưu cũng không thèm che giấu hành tung, hiên ngang đi xuống, bắt gặp một đám lính chặn lại, hung thần ác sát chỉa ra mũi kiếm về phía hắn.
“Ngươi là ai.
Dám đột nhập vào chỗ này.”
Dạ Khinh Ưu không thèm nói tiếp tục bước đi, thấy vậy đám lính càng thêm phẫn nộ vung kiếm chém tới.
“Tiểu tử không biết điều…!Chết.”
Mấy kiếm vừa vung ra thì kết quả lại khiến người xem vẻ mặt quái dị, không biết vì sao đám lính vung kiếm chém Dạ Khinh Ưu mà mũi kiếm lại tự chuyển sang đâm vào cần cổ bọn họ, nói thiếu niên kia ra tay thì không đúng, vì từ đầu tới giờ thiếu niên vẫn một vẻ không màng sống chết đi xuống như chốn không người.
Thấy Dạ Khinh Ưu không có ý tứ dừng lại, đám binh lính còn lại cũng lập tức lao lên, kết quả cũng chỉ thê thảm tương tự, trong vài giây mà hơn mấy trăm tên lính đều bị chính lưỡi kiếm của mình đâm vào cổ họng, máu tươi chảy ra thấm đỏ đoạn đường cầu thang hắn đi xuống.
Đám người công nhân thấy Dạ Khinh Ưu thản nhiên đi khỏi mới nhìn vào đám binh lính bị chết, có người nhặt lấy kiếm tự chém đứt gồng xích, dần dần càng có nhiều người tự phá xích, sau đó đều hướng về phía trên cầu thang chạy lên, bắt gặp một đám quan binh chưa bị giết liền xảy ra một cuộc chiến.
Dạ Khinh Ưu đi xuống sâu dưới cùng, nơi đi qua đều là xác thành đống, cuối cùng đám binh lính vừa nhìn thấy hắn thì lập tức tránh đi như thấy tà.
Hắn yên ổn cho đến khi đi đến dưới cùng, nơi này đang có hơn chục người mặc một bộ hồng bào viền đen, trên ngực có thêu biểu tượng tông phái “Luyện Huyết Tông”, xem ra đám người này là đệ tử Luyện Huyết Tông, nhìn có vẻ rất có thế lực.
*Sắp tới có cảnh không hay để xem.
Trong đám đệ tử Luyện Huyết Tông này, hơn phân nửa tu vi tới Linh Sĩ đỉnh giai, có vài tên tu vi đã là Đạo Huyền nhất giai, mạnh nhất là Đạo Huyền nhị giai.
Dạ Khinh Ưu vừa đi xuống mắt nhìn phía bên dưới đám đệ tử là vài nữ tử dung mạo có phần xinh đẹp bị bọn chúng chà đạp đến không còn hình hài.
Thấy vẻ mặt không mang theo kính sợ như đám thường dân hay nhìn bọn chúng, đám đệ tử Luyện Huyết Tông nhìn y phục của Dạ Khinh Ưu thấy không thuộc tông phái gì, liền cười khỉnh.
Một tên tiến đến, cũng là người dẫn đầu tên là Hà Luyện, tới ngay trước mắt của Dạ Khinh Ưu cười khinh thường.
“Tiểu tử ngươi thuộc tông phái nào, dám bén mảng tới khu vực của Luyện Huyết Tông.”
“Cút ra.
Ngươi thật bốc mùi.”
Dạ Khinh Ưu nhăn mày, lùi ra mấy bước.
Lời nói để lại đả kích Hà Luyện, hắn lập tức gương mặt liền sầm xuống, hiện ra nét dữ dằn.
“Lại nói ta bốc mùi.
Tiện dân như ngươi cũng quá to gan.”
Vừa nói Hà Luyện đã vung tay muốn một chưởng đánh chết Dạ Khinh Ưu nhưng tay vừa tiến thì máu từ cánh tay liền phun ra, một nửa cánh tay hắn liền rớt xuống đất, sự đau đớn đến nhanh chóng làm hắn la hét như heo mổ tiết.
“A…!tay ta…!tiện dân ngươi dám.”
Hà Luyện vừa sợ hãi vừa phẫn uất nhìn chằm chằm vào Dạ Khinh Ưu, khi thấy thiếu niên kia vẫn ung dung như thường, vẻ hận trên mặt Hà Luyện càng đậm, quay qua nhìn một nam tử có thân hình vạm vỡ, màu da hơi ngâm.
“A Khưu, chẳng phải ngươi thích “chơi” nam nhân sao…!Tiểu tử này tuy nhìn không đẹp mắt nhưng da thịt trơn mịn, chắc hẳn phù hợp sở thích ngươi đi.”
Người được gọi là A Khưu hai mắt liền mở ra, nhìn về Dạ Khinh Ưu không ngừng liếm liếm môi cười ghê rợn làm đám đệ tử Luyện Huyết Tông bên cạnh rùng mình.
A Khưu là người có tu vi cao nhất ở đây, Đạo Huyền nhị giai, lực chiến đấu khủng bố có thể đánh ngang với Đạo Huyền ngũ giai.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây.”
A Khưu vừa thấy Dạ Khinh Ưu liền hai mắt tỏa sáng bước chân tới, nhưng hắn chỉ mới bước một bước, thân thể đã bất động, một cái liếc nhìn qua, đám đệ tử Luyện Huyết Tông đã thấy A Khưu kia bị chia làm hai nửa cắt từ xéo ngực đi xuống, cơ quan nội tạng đều nhìn thấy rõ ràng làm bọn chúng một trận nôn mửa.
Hà Luyện đã sợ rồi, hắn dù ngu cũng hiểu họa là từ hắn mang tới, mắt nhìn vẻ lạnh lẽo của Dạ Khinh Ưu mà bản thân thấy rùng mình, hối hận còn không kịp.
Đang tưởng tượng Dạ Khinh Ưu ra tay trừng trị nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh, Hà Luyện mở mắt đã thấy nam nhân phóng một loại quả vào trong miệng của mình, vị của nó không hề có gì đặc biệt nhưng lại khiến Hà Luyện vô cùng khác lạ.
“Ngươi chẳng phải rất thích cưỡng gian sao…!Ta toại nguyện cho ngươi.”
Lời Dạ Khinh Ưu vừa phát ra, thì đã thấy hắn quét mắt nhìn quanh một lần lên đám đệ tử Luyện Huyết Tông làm bọn chúng không hẹn mà rung rẩy, có đệ tử đã không chịu được liền quỳ trước mặt hắn cầu xin.
“Công tử…!cầu xin ngươi tha cho ta…!Muốn ta làm gì cũng được.”
“Các ngươi mau làm lấy hắn.
Như cách mà các ngươi làm với mấy nữ nhân kia.”
Theo hướng chỉ tay của đám người thì lập tức cảnh tượng làm bọn chúng há hốc mồm, chỉ thấy Hà Luyện từ một nam tử khỏe khắn biến thành một nữ nhân hơi vạm vỡ, cảnh tượng quỷ dị này làm bọn họ chưa kịp tiếp thu nổi.
“Không hiểu sao.
Vậy thì chết đi.”
Dạ Khinh Ưu nhìn vẻ ngơ ngác của bọn chúng mà lạnh giọng kêu một tiếng làm dọa sợ đám đệ tử Luyện Huyết Tông, trong sự tỉnh giấc của chúng thì một đệ tử liền bị Dạ Khinh Ưu hóa thành bãi thịt nhầy nhụa.
Mắt hắn lại chuyển nhìn lần nữa, hỏi.
“Có hiểu không.”
“Hiểu…!hiểu…!Bọn nô tài hiểu mà.”
Đám đệ tử Luyện Huyết Tông liên tục gật đầu còn có cảm tưởng như bản thân đầu sắp rụng tới nơi, bọn chúng không dám chậm chạp lập tức chạy tới đè Hà Luyện ra đất trong sự ngỡ ngàng của gã.
“Các ngươi…!Muốn làm gì.”
Giọng của Hà Luyện cũng dần cao hơn, hoàn toàn đã biến thành một nữ nhân, hắn còn chưa kịp thích ứng thì bản thân lại bị chính đồng môn đè ra đất, bọn người mà thường ngày hay đi theo hắn nịnh nọt, giờ đây đang có xu hướng cưỡng gian hắn.
“Nếu tên nào dám dừng lại.
Chết.”
Dạ Khinh Ưu tay vung thêm một lần, lập tức một đệ tử Luyện Huyết Tông khác bị xé nát thành từng mảnh thịt nhỏ, Dạ Khinh Ưu liền lạnh nhạt nói thêm.
“Giống vậy đấy.”
Đám đệ tử Luyện Huyết Tông:”…”
Tên đệ tử vừa mới chết chỉ muốn hiện hồn về chửi.
“Con mợ ngươi, thật giết ta chỉ để làm ví dụ.”
Dạ Khinh Ưu vừa đi, để lại đằng sau tiếng la hét thảm thiết của Hà Luyện, còn đám đệ tử Luyện Huyết Tông như lâm vào điên cuồng chà đạp vị đệ tử từng cho bọn chúng khinh nhục, mặc kệ vết thương trên cánh tay Hà Luyện bị chặt đang nhão nhẹt máu, hay là xung quanh nơi hành sự là máu thịt của đồng môn mới chết, đám đệ tử Luyện Huyết Tông vẫn làm việc quen thuộc thường làm.
Cảnh tượng này thật làm người rợn da gà.