Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 61: Đi Đến Hạ Vực
Trong bầu trời tinh không này tồn tại vô số nguy hiểm, nếu không phải là có Phi Vân Thuyền làm phương tiện chuyên chở, sẽ không có ai dám tự tiện rời khỏi phi thuyền, nếu không nắm chắc cái chết, cho dù là cường đại như Thánh Linh cũng phải e dè.
Trong tinh không, không chỉ có mấy tinh thạch bay với tốc độ không thể cản, còn có những cạm bẫy khác như phệ tinh hồn, các loại ma thú tinh không và đặc biệt là sẽ không tìm được lối đi giữa bầu tinh ngân rộng lớn, chỉ có thể chờ đợi đến chết.
Phi vân thuyền vốn dĩ có thể di chuyển qua lại như vậy là do nó được làm từ thánh mộc có thể chịu hàng vạn mảnh tinh thạch va chạm mà không để lại vết xước, lại khắc vô số loại trận pháp bảo hộ, có lộ tuyến được định sẵn không cần lo đi lạc.
Có thể như vậy là đủ lý do để người ta dù chết cũng không muốn rời thuyền, chỉ là Dạ Khinh Ưu thì chưa từng để tâm đến chuyện này, hắn tu luyện chính là thần thông không gian hệ, chỉ cần ở trong vị diện đồng giới, hắn có thể tự do di chuyển tùy ý, phụ thuộc vào đoạn khoảng cách đó mà hắn có thể mất bao nhiêu sức lực.
Đối với Dạ Khinh Ưu, hắn có thể chịu đựng dịch chuyển khoảng cách xa nhưng nếu mang theo Diệp Trân Y bên cạnh thì với tu vị hiện tại có lẽ nàng sẽ bị khoảng không nuốt chửng, xác hồn cũng không còn.
Cũng vì hắn phát hiện gần đây có một hạ vực cấp thấp nên mới có ý định rời đi, chắc chắn không phải vì sợ đám người Vạn Giới Kinh Lâu, đơn giản chỉ vì hắn biết đám công tử thiếu gia kia chết hồn xác đã báo mộng về tông phái, chắc chắn sẽ dẫn tới phiền phức, đặc biệt đắc tội với Vạn Giới Kinh Lâu hiện tại cũng không phải chuyện tốt, huống chi hạ vực tiếp theo đang có thứ gì hấp dẫn hắn.
Diệp Trân Y được Dạ Khinh Ưu bảo hộ trong ngực, mắt nàng nhìn nam nhân đang dùng thân thể che chở cho nàng, mấy tảng tinh thạch lao tới tất cả đều nện lên người hắn, không có chút nào tấn công nàng.
Dù biết đám tinh thạch sẽ không thể gây ra chút đau đớn nào cho hắn nhưng nàng vẫn cảm thấy đau lòng, càng thêm cảm động nép sát ngực hắn ngửi lấy khí tức nam tử.
Còn Lạc Tú Hồng, đã sớm bị hai người lãng quên từ lâu rồi.
Ngay trước mặt Dạ Khinh Ưu hiện ra một hồng vực âm u, bầu trời một màu huyết sắc, nếu không phải hắn cảm nhận có sinh khí phát ra từ nó thì hắn còn nghĩ là hoang vực.
Hắn không quá mất công, ôm lấy Diệp Trân Y nhẹ nhàng đáp thẳng xuống phía bên dưới, trong cảm nhận của Diệp Trân Y nàng đã dần cảm nhận được hơi khí của sự sống, chỉ khác là nơi này nồng độ linh khí trong thiên địa thật quá mỏng, nếu so ra với nơi này thì Huyết Vũ đại lục của nàng quả là thiên đường tu luyện.
Cả hai vừa tiếp xúc với mặt đất, điều đầu tiên là nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nơi này cũng không có gì khác lạ, chỉ là thực vật dù có phát triển nhưng chỉ là những loại cây gỗ thông thường, rất hiếm khi nhìn thấy loại linh mộc thường xuyên nhìn thấy nơi ở trung vực, còn linh thảo thì quý hiếm đến cực kỳ, ngay cả chỉ là một loại linh thảo cấp thấp nhất ở đây cũng có giá lên trời cũng không ngoa.
Diệp Trân Y nhìn lên bầu trời, không hề thấy màu xanh trong trẻo như thường, mà toàn là một màu đỏ hồng, nàng mở to mắt kinh ngạc nói.
“Ở đây thật quái lạ.”
“Đúng thật là quái lạ.”
Dạ Khinh Ưu cũng nói một lời, mắt hắn nhìn về một phương hướng nơi xa, nếu tinh mắt có thể nhìn thấy một bóng đen nhọn dài cao lớn phía xa, mà hắn thì nhìn thấy rất rõ một cái tháp to chót vót chạm tới tận trời.
Khóe môi hắn nhếch lên, nhìn qua Diệp Trân Y nhẹ nhàng nói.
“Đi thôi.
Vào trong thành kia xem thử.”
“Ừm.”
Diệp Trân Y ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn nắm chặt tay nàng kéo đi tránh không khỏi làm nàng đỏ mặt, xen lẫn ngọt ngào, bàn tay cũng nắm lại đan xen tay hắn, cả hai nhìn như một cặp tình nhân mới yêu làm người nhìn vào đều hâm mộ.
Thành trấn phía trước có tên là Huyết Nam thành, dù trông có vẻ hơi thô sơ trong mắt hai người Dạ Khinh Ưu nhưng với người ở hạ diện này lại là một thành lớn xa hoa, chỉ có người có thế lực mới có quyền đặt chân.
Hai người bọn họ chỉ cần đem ra hai cục linh thạch hạ phẩm đã có thể đi vào thành, nhìn ánh mắt sáng như sao của tên trông cổng di dời từ người Diệp Trân Y lên linh thạch có thể thấy ở nơi này linh thạch quý giá cỡ nào, so với tuyệt đại mỹ nữ như Diệp Trân Y cũng không có giá bằng.
Vừa vào thành cả hai đã nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về, dĩ nhiên tất cả đều hướng về Diệp Trân Y, nàng là một vị tuyệt sắc mỹ nữ mà không có người nào ở hạ vực này có thể so sánh, còn về Dạ Khinh Ưu vốn che giấu dung mạo cho nên cũng không có ai chú ý hắn làm gì.
Có thể nhìn thấy một vị mỹ nữ tiên thiên như vậy cũng khó có ai cưỡng lại ánh mắt, nhưng không hề có ai lại chủ động lên gây sự, vì y phục hai người này làm bằng chất lượng thượng hạng, chứng tỏ rất có thân phận.
Ở nơi thế này, bọn họ đã từng gặp nhiều cảnh chọc giận vài vị đại nhân vật mà kết quả vô cùng thê thảm.
Tuy bị nhìn như vậy nhưng Diệp Trân Y cũng không thèm để ý, nàng đi sát cạnh Dạ Khinh Ưu mắt luân chuyển xung quanh như nhìn thấy điều mới lạ, khi nàng nhìn tới một bên quầy hàng liền dừng lại, mặt liền trầm xuống.
Phía trước nàng là một quầy hàng rất bình thường như bao người, chỉ khác là đồ để bán là con người, thậm chí còn là mấy hài tử chỉ vừa mới 5,6 tuổi mặc quần áo rách rưới, chân tay gầy còm, tóc dài che khuất cả mặt, toàn thân chỉ độc một bộ quần áo rách nát.
Diệp Trân Y vốn có tâm tính thiện lương, nhìn thấy như vậy liền không chịu nổi, lập tức đi tới, mắt nhìn vào một lão bản mập mạp, quần áo lụa là đang ngồi ung dung rung đùi, khi lão vừa nhìn thấy Diệp Trân Y ngay lập tức hai mắt đã hiện rõ kinh ngạc, nhưng mà đã làm ăn hơn chục năm, bản lĩnh nhìn người của lão cũng rất lợi hại, chỉ nhìn một cái đã biết nàng thân phận không tầm thường, nhanh cái đã dời mắt, hai tay xoa xoa mỉm cười nịnh nọt.
“Không biết vị tiểu thư này muốn mua thứ gì…!Tiểu tài xin gắng hết sức giúp.”
Nói xong hắn đã bày biện trước mắt hơn trăm loại binh khí, kiếm có, đao có, nhưng mà dù nhìn đẹp mắt chỉ là phẩm chất quá kém, còn chưa có mấy thanh đạt tới phẩm giai phàm binh thượng phẩm.
Diệp Trân Y một cái cũng không nhìn, chỉ là một bộ mặt lạnh nhạt không cho lão chủ bản một chút sắc mặt tốt, hừ lạnh chỉ tay vào đám hài tử bị cột bằng xích bên cạnh.
“Ta muốn hỏi ngươi có còn là người không…!Đám hài tử còn nhỏ như vậy ngươi cũng nỡ đem chúng như hàng hóa bán ra ngoài, thậm chí còn để chúng chịu thiệt.”
Nàng nói mà mắt nhìn đám hài tử, vành mắt hơi ửng hồng cũng vì đang thương xót cho đám trẻ này, nhìn nàng như vậy người qua đường đều dừng lại đối với nàng ngưỡng mộ, tôn kính có thừa, không nghĩ nàng không chỉ có dung mạo như thần tiên còn có tấm lòng bồ tát.
Còn lão chủ bản sau khi kịp hiểu ý của nàng, trong mắt liền hiện ra đôi chút âm trầm rất nhanh đã đổi lại, mỉm cười nịnh nọt cố ra sức giải thích.
“Thật ra đám hài tử này đều là cha mẹ chúng đem bán cho tiểu tài…! Từ đầu tiểu tài đã không đồng ý nhưng bọn họ kiên quyết quỳ lạy, còn nói nếu không chịu mua thì cả nhà bọn họ sẽ chết đói.
Vì bọn họ cứ nài nỉ van xin nên tiểu tài mới phải nhận lấy bọn chúng.”
“Ý ngươi là tất cả đám trẻ này đều bị cha mẹ chúng bán đi.”
Diệp Trân Y quay qua cười lạnh, nàng dù lương thiện nhưng không ngốc đến vậy, nhìn lão chủ bản vô cùng chán ghét.
Đối mặt với vẻ lạnh tanh của nàng, lão chủ bản đã cảm thấy run sợ, gã cố nuốt một đợt nước bọt, vội vã mà nói.
“Đây đều là sự thật…!Không tin tiểu thư có thể hỏi người ở đây, họ thường xuyên chứng kiến cảnh cha mẹ bán con ở chỗ tiểu tài.”
Khi Diệp Trân Y quay đầu nhìn một đám người đằng sau, chỉ thấy bọn họ mặt tối đen, nhìn thấy ánh mắt lãnh lệ của nàng, thành thật nói.
“Đúng vậy…!Bọn tiểu dân cũng thường xuyên nhìn có người bán con ở đây.”
Thấy nhiều người nói vậy, Diệp Trân Y thật không biết nói làm sao, quay đầu qua nhìn Dạ Khinh Ưu cầu giúp đỡ.
Nãy giờ hắn chỉ nhàm chán nhìn một chỗ, khi nhìn ánh mắt cầu xin của nữ tử, hắn chỉ lắc đầu nhẹ, nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, không hề nhiều lời mà ngồi xuống trước mặt đám hài tử, bình nhạt nói.
“Nàng hỏi bọn chúng làm gì…!Muốn biết thì hỏi trực tiếp đám hài tử này là được.
Ít nhất hài tử sẽ thành thật hơn nhiều.”
Không để lão chủ bản có động tác ngăn lại, Dạ Khinh Ưu đã nắm lấy một hài tử đang nằm ngã phía trước, hơi thở đang vô cùng mong manh, chân tay gầy như que, mái tóc dày phủ lên hai mí mắt đang mở ra mờ nhạt.
Dạ Khinh Ưu biết, nếu đứa bé này mà nhắm mắt một cái là cũng là lúc từ giã cõi đời, dù rằng đang trong hoàn cảnh này nhưng hài tử này vẫn đang luôn giữ một nghị lực sống vô cùng mãnh liệt, ngay cả thiên kiêu các đại môn phái cũng chưa chắc bì kịp.
Ở đây cũng chỉ có hài tử này là không bị hoàn cảnh làm cho gục gã, đang cố hết sức sống sót với một manh áo mỏng giữa trời lạnh như cắt da thịt.
Hắn phủ nhẹ một lớp hộ khí mỏng khiến không gian xung quanh mấy hài tử này ấm áp lên, trong một lúc bọn chúng đã cảm thấy toàn thân thoải mái chưa từng có, đều cố giương hai mắt nhìn hắn, không cần nhìn cũng biết là chúng đang nghĩ gì.
Dạ Khinh Ưu truyền một đạo sinh khí vào trong người hài tử trước mắt giúp hài tử này lấy lại chút sinh cơ, toàn thân đã tạm thời không còn đói rét, ngẩng cao đầu, hai mắt nhỏ không có tiêu cự hé mở dần ra, miệng khô rát thì thào.
“Cả…!cảm…!ơn…!c…!ca…!ca…”