Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 52: Nhìn Vậy Thôi Chứ Không Phải Dạng Hiền Lành
*Đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Tin tức Diệp Trân Y quay trở lại Bạch Vân Tông lập tức tới tai tông chủ Diệp Chấn, hắn sau khi cảm nhận một luồng uy áp dữ dội giáng xuống, ngay lập tức đã rời khỏi nơi xuất quan, mắt vừa nhìn một cái mới nhận ra nơi luồng khí thế khủng bố kia đánh xuống lại là chỗ mà Diệp Trân Y đang tại.
Diệp Chấn lập tức sinh ra cảm giác không ổn, vì nữ nhi của mình hắn đã định bất chấp lao vào vị trí Thánh phạt giáng xuống, may sao hắn mau chóng nhận được tin Diệp Trân Y đã quay lại, đang đứng trước Bạch Vân Tông, không chút chần chờ hắn dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Diệp Trân Y.
Khi đã thấy nàng an toàn, hắn mới thở một hơi nhẹ nhõm, ân cần quan tâm.
Trái lại với sự quan tâm quá khích của phụ thân, Diệp Trân Y chỉ nhợt nhạt cười một cái, rồi quay trở lại phòng của mình.
Diệp Chấn nhìn theo bóng lưng nữ nhi nhíu chặt mày có điều suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng lắc đầu quay trở lại đại điện.
Vừa quay lại điện chủ của Bạch Vân Tông, Diệp Chấn ngồi phía trên ghế chủ điện, sau khi nghe nói có một người là Quang Chi Ngọc ra lệnh các thế lực tập trung, hắn cau mày sau đó liền để nhị trưởng lão thay mặt đi bái kiến, nói sao thì hiện tại Bạch Vân Tông cũng không muốn gây thù quá nhiều.
Diệp Chấn lấy tay xoa cuốn trán, khuôn mặt anh tuấn đã chuyển sang ảm đạm, hắn lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ bằng ngọc phỉ thúy màu xanh, nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, đôi mắt ôn nhu nhìn vào chiếc nhẫn ngọc.
“Mộng Nhi, nàng ở trên đó nhớ chiếu cố nữ nhi của chúng ta…!Dạo này trông nó thật không tốt…!Ta là nam nhân lại không thể hiểu về chuyện của nó…!Ài…”
Diệp Chấn còn mải vuốt ve chiếc nhẫn trong tay thì đột nhiên cảm thấy cửa chính tự động mở ra, ngay lập tức hắn liền cảnh giác mà ngước ra nhìn, tức thì trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc hồng, khuôn mặt mang theo sự ngây thơ vô số tội.
Lạc Tú Hồng khóe miệng hơi nhô, ngón tay mềm mại đặt trước cửa miệng, mắt nhìn xung quanh, qua một hồi mới thản nhiên đi tới, mắt chuyển dời lên Diệp Chấn, ngọt ngào mà hỏi.
“Này…!Chỗ của ngươi có nữ nhân nào xinh đẹp không.”
“Cô nương, hỏi vậy là có ý gì.”
Diệp Chấn cảnh giác chằm chằm nhìn vào thiếu nữ, không hiểu sao khi vừa mới nhìn thấy nàng hắn lại có một cảm giác không yên.
Đặc biệt là khi nàng vô thanh vô tức xuất hiện không để cho hắn có bất kỳ một điểm cảm giác.
Lạc Tú Hồng hai tay chống hông, má phồng lên tức giận.
“Ở chỗ của ngươi có nữ nhân xinh đẹp hay không mà không biết…!Ngươi trông khá có thân phận mà ngu nhỉ.”
Diệp Chấn khóe miệng giật giật, từ khi làm tông chủ tới giờ đây là lần đầu có người chửi hắn, dù rất tức giận nhưng với kinh nghiệm sống gần ngàn năm hắn rất hiểu nữ tử này có vốn liếng để nói vậy.
Ít nhất hiện tại hắn không muốn làm liên lụy nữ nhi, chỉ có thể cười xòa mà nói.
“Nếu cô nương muốn xem nữ nhân xinh đẹp thì xin đợi chút…!Ta sẽ lập tức triệu tập tất cả nữ đệ tử trong tông lại.”
“Ừm…”
Lạc Tú Hồng xem có vẻ hài lòng, thân thể phổng phao nhảy tít ra ngoài, nàng nhìn thấy một bức tượng lớn được đặt giữa một cái cao đài, hai nhân nàng nhẹ nhàng điểm một cái đã leo lên trên đầu bức tượng thản nhiên ngồi xuống, mắt nhìn xung quanh rồi cử động mấy đầu ngón tay lẩm bẩm.
“Kỳ quái…!Rõ ràng ta xác định là ở đây, sao giờ lại không cảm thấy nữa…”
Diệp Chấn ra ngoài đã thấy nữ tử kia leo lên trên bức tượng của vị tông tổ Bạch Vân Tông mà ngồi, hắn tránh không khỏi tức giận, cả người bộc phát nộ khí kinh thiên, dù vậy hắn vẫn nén một hơi sát khí mà bay lên lơ lửng trước mặt Lạc Tú Hồng, nhạt giọng.
“Hi vọng cô nương nên tôn trọng trưởng bối…!Bức tượng mà cô nương đang ngồi là của tông chủ đời đầu Bạch Vân Tông.”
“À…!Hóa ra là bức tượng…”
Lạc Tú Hồng nghe vậy mới hiểu ra đứng lên, phủi bờ mông, sau đó lại nói tiếp.
“Hèn gì ngồi ê mông như vậy…”
“…”
Diệp Chấn thật có xúc động muốn đập chết nữ nhân này, nhưng hắn hiểu hiện bản thân còn chưa có bản lĩnh này, bởi vì bức tượng tông tổ này có cất giấu hơn 3 loại pháp tắc thần thông, có thể đối chọi cùng với Thánh Linh , chỉ cần có người có ý tứ xúc phạm tượng tổ thì sẽ bị trừng phạt dựa theo cấp bậc tu vi.
Vậy mà bị nữ tử kia coi như không có gì, thản nhiên ngồi xuống mà không bị cắn trả.
Đến khi xác định được, Diệp Chấn đành phải ép chặt tức giận, cố hòa nhã mà nói.
“Ta đã cho người gọi tất cả nữ đệ tử có tư sắc nhất trong tông môn ra ngoài…”
“Tốt…”
Lạc Tú Hồng nhảy khỏi đầu tượng đá làm Diệp Chấn thở ra một hơi, mắt quay lại nhìn đã thấy nữ nhân kia liếc mắt nhìn xuống chúng nữ đệ tử bên dưới.
Trong sự không thoải mái của đám nữ đệ tử, Lạc Tú Hồng khuôn mặt chuyển sang mất hứng, quay lại nhìn Diệp Chấn mà hỏi.
“Đây là mấy nữ tử đẹp nhất của tông môn ngươi à…”
“Đúng vậy…!quả thật là đẹp nhất…”
Diệp Chấn không hiểu sao nàng lại tỏ ra khó chịu vậy, phải biết đám nữ tử bên dưới kia tư sắc cũng thuộc dạng thượng thừa, so sánh cũng không hề kém cạnh tiểu thư, công chúa quý tộc, chỉ là hơi kém với một vài nữ tử quá xinh đẹp thôi, ví như trong tông môn các nàng cũng chỉ thua kém nữ nhi hắn là Diệp Trân Y.
Lạc Tú Hồng lại không thấy vậy, chỉ thấy nàng lắc đầu, thản nhiên nói.
“Quá xấu…”
“Nếu cô nương không hài lòng thì ta cũng không giúp được…!Đây là những nữ nhân xinh đẹp nhất tông môn rồi.”
Diệp Chấn khó chịu, giọng cũng trở nên âm u hơn, trong cái nhìn không hài lòng của hắn thì dường như Lạc Tú Hồng không thèm quan tâm, chỉ thấy nàng vung ra bàn tay, mấy đầu ngón tay di chuyển.
Trong nháy mắt…
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng, không hề một tiếng báo trước, Lạc Tú Hồng thản nhiên lột sạch da mặt của một nữ đệ tử thay vào bằng da mặt của nữ đệ tử khác, chân tay của một nữ nhân khác bị nàng cắt rời không dấu hiệu nối vào thân thể nữ tử kế cạnh…
Bộ mặt Lạc Tú Hồng rất thản nhiên, nàng lãnh đạm dở bỏ, cắt rời cơ thể từng nữ đệ tử ráp khuôn vào một cơ khác nàng cho là hoàn mỹ, cứ như nàng đang chơi lắp ghép vậy, dù cho tiếng la hét thảm thiết, tru réo của một đám nữ tử có lớn cỡ nào cũng không hề ảnh hưởng tâm tình của nàng.
“A…!mắt của ta…”
“Mau giết ta…!cầu xin ngươi…”
“Rát quá…!đau quá…”
“Tông chủ…!cứu đệ tử…”
Diệp Chấn hai mắt trừng trừng, toàn thân run rẩy không thể tin được nhìn tình cảnh máu me bên dưới, hắn quay qua nhìn, giờ mới thật sự hiểu rõ, người nữ nhân xinh đẹp này chính là một cái ác ma.
Nhìn đám nữ đệ tử vì mình mà chịu khổ, thân là tông chủ Diệp Chấn không có khả năng đứng nhìn, hắn hai tăng vận ra cực băng chưởng, hai luồng bạch cực đối xứng từ hai lòng bàn tay phát ra nhắm thẳng vào Lạc Tú Hồng.
“Mau dừng tay…!Nữ ma đầu.”
“Này…!Ta ghét ai kêu ta là nữ ma đầu…!Hồng Hồng chính là Hồng Hồng.”
Lạc Tú Hồng nhăn mày, phụng phịu tức giận, nàng chỉ tùy ý nhìn một cái, trong mắt Diệp Chấn thì hắn chỉ kịp nhìn một sợi chỉ màu đỏ lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn đã không còn cảm giác được nữa, cảm giác…!chân tay của chính hắn.
Diệp Chấn hai mắt mở lớn nhìn vào Lạc Tú Hồng, mắt lại nhìn đến cặp đôi tay trước mắt, chính là của hắn, mà phía đằng sau hai chân của hắn cũng bị cắt đứt.
Đạt tới Thiên Huyền dù cho có bị cắt đứt tay chân vẫn có khả năng nối lại, nhưng mà bây giờ hắn không có cách nào làm được, chỉ có thể cảm nhận máu tươi tràn ra từ mấy chỗ bị cắt, đau đớn ập tới mà đã quá lâu hắn mới có thể cảm thụ được.
“Khụ…!A…”
“Rên cái gì…!Một đại nam nhân mất có tí máu mà làm quá à…”
Lạc Tú Hồng bĩu môi nhìn Diệp Chấn một cái, trong ánh mắt trong veo của nàng, làm mấy việc như tách rời tứ chi con người dường như không có gì là không đúng, được nàng coi như là lẽ dĩ nhiên.
Diệp Chấn chỉ có thể mím môi không kêu một tiếng, hai mắt đỏ lên hận từng đợt nhìn một cái ác nữ giả trang thánh thiện, hắn thật hối hận vì đã kéo một đám nữ đệ tử đến để các nàng chịu khổ, thậm chí hắn còn phải chứng kiến tông môn của mình bị một nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cũng may một điều là hắn đã dặn người không cho Diệp Trân Y ra khỏi phòng, tránh cho ác nữ này nhìn thấy nữ nhi của hắn mà xảy ra chuyện không tốt.
Để bảo hộ nữ nhi thì cho dù hắn có phải hi sinh cái mạng này cũng không hối tiếc.
Đột nhiên lúc này từ xa vọng lại âm thanh thiếu nữ, âm điệu của nàng dịu ngọt thanh thúy nhưng lúc này mang theo vài phần hoảng hốt, thê lương.
“Phụ thân!!!”
“Trân Y, tại sao con lại đến đây.”
Diệp Chấn lập tức tỉnh táo, xê dịch cái xác không toàn vẹn, ngẩng cao đầu nhìn về hướng thiếu nữ đang đầm đìa nước mắt, hai chân không ngừng chạy nhanh về hướng hắn.
“Phụ thân, là ai đối với người như vậy…”
Diệp Trân Y quỳ tới bên cạnh Diệp Chấn, nàng nhìn phụ thân bị cắt cụt tứ chi mà hai mắt không ngừng chảy lệ, động tác vội vã, vụng về lấy ra một bình ngọc trắng, đổ ra một viên bạch đan, ống tay lau nước mắt trên mặt đặt dược đan trước miệng Diệp Chấn.
“Cha…!Mau ăn đi, vết thương của người…”
“Khục…!khục…!Đừng quan tâm ta, mau…!mau rời khỏi đây…”
Diệp Chấn họng khô khốc vội vã thúc giục nữ nhi, nhưng hắn thấy Diệp Trân Y vô cùng kiên quyết lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói.
“Trân Y dù chết cũng không bỏ phụ thân lại một mình…”
“Ài…!Nữ nhi ngốc…”
Diệp Chấn chỉ biết thở dài, toàn thân hắn run rẩy như muốn kéo chút hơi tàn, mắt lăm lăm về phía Lạc Tú Hồng đã thấy nữ tử này chú ý tới bên này, mà đôi mắt nàng ta nhìn về Diệp Trân Y sáng ngời.