Bạn đang đọc Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 46: Lâm Thiên Chết
Từ lúc bắt đầu tới giờ, sự việc xảy ra đều diễn ra trên “Vực” của Dạ Khinh Ưu, mà “Vực” của hắn chính là do vì kiếm mà thành, lấy kiếm làm tâm, vạn kiếm đều phải quy chủ.
Nói chung chỉ cần là kiếm tu thì hoàn toàn sẽ phải quy thuận theo Dạ Khinh Ưu, hắn dùng “Vực” của chính hắn mà khiến Lâm Thiên đâm bị thương Diệp Trân Y, còn buộc Lâm Thiên phải sử dụng đến thần ấn.
Còn hỏi có ai nhận ra không, thì muốn cảm nhận “Vực” của hắn ít nhất phải là Thánh Linh mới có chút cơ hội.
Nhìn Lâm Thiên đau đớn nằm trên đất, Dạ Khinh Ưu biết cơ hội giết một “Thiên Mệnh Chi Chủ” là hiện giờ, hắn nhìn một chút qua một đệ tử Bích Hải Tông đang cầm kiếm, khóe môi giương lên sử dụng chút ý niệm.
Tên đệ tử Bích Hải Tông cơ thể không hiểu cử động, chiêu kiếm Bích Hải Đường Xuân được đem ra sử dụng, dù lực lượng không bao nhiêu nhưng độ chuẩn xác là gần như tuyệt đối.
Lâm Thiên chỉ mới kịp thở ra để nghỉ một chút đã thấy một tên đệ ử Bích Hải Tông đâm kiếm tới, cơ hội nghĩ một chút cũng bị phá, khó chịu tiếp tục rút ra kiếm bản tâm chém ra từng đợt kiếm mang, dù lực yếu hơn nhưng đối phó với một đệ tử tạp nham là vừa đủ.
Quả nhiên chỉ sau một chiêu đệ tử kia đã bị thương mất đi năng lực, nhưng mà còn không cho Lâm Thiên kịp nghĩ lấy mấy đệ tử khác của Bích Hải Tông lại tiếp tục lao tới, trông như bị điên liều mạng không biết sống chết, chính bọn chúng cũng không thể hiểu rốt cuộc bản thân đang làm cái gì.
Lâm Thiên bị dồn tới đường cùng, quyết định không thèm nương tay chút nào, trực tiếp chém giết đệ tử Bích Hải Tông.
Giết tới máu tươi lan tràn khắp võ đài.
Hiện giờ không có khả năng Tần gia đứng im làm kẻ dưng, một lão giả hồng bào nhanh chóng chạy tới, nhíu mày nhìn cảnh tượng thảm thương, mắt nhìn qua Lâm Thiên, mắt lạnh lẽo.
“Là ngươi làm.”
“Đúng.
Là ta…”
Lâm Thiên không chút sợ hãi ngước đầu lên, dù trông khá bình tĩnh nhưng từ sớm đã hỗn loạn một mảng, lão giả kia nhìn qua bên Bích Hải Tông đã thấy Diên Hào đi tới cung kính nói.
“Đã làm phiền chủ sự, chuyện này là của Bích Hải tông và tiểu tử này xảy ra chút mâu thuẫn.
Không ngờ hắn vậy mà ra tay tàn sát không nương tay…”
Lão giả khoát tay chặn họng Diên Hào lại, nhìn Lâm Thiên lần nữa âm trầm mà nói.
“Tiểu tử ngươi dám giết người ở đây…!Thật là không để Tần gia vào mắt.”
“Là bọn chúng chủ động gây sự.”
Lâm Thiên lên tiếng giải thích, lời nói xong đã nhận lấy một kiếm từ sau lưng, một đệ tử Bích Hải Tông không hề nể nang lợi dụng lúc hắn lơ là đâm lấy một kiếm từ sau lưng.
Dù không ảnh hưởng đến tính mạng Lâm Thiên nhưng khiến hắn cử động bị chậm, hắn quay đầu dữ dằn vung kiếm chém bay đầu kẻ đánh lén.
Lão giả dù nhìn nhưng không hề có chút cử động, nói thế nào Lâm Thiên cũng đang là kẻ thù của Tần gia, nếu hắn chết thì càng tốt, Tần gia đỡ phải mất công.
Nhưng hiện thì chưa thể động thủ vì thiên hạ đang nhìn, Tần gia sẽ không mạo hiểm vì thù riêng mà báo thù công, còn có sau lưng Lâm Thiên còn một vị cường giả bí ẩn.
“Bỉ ổi.”
Lâm Thiên gằn lên từng phát, mắt đỏ trừng một đám đệ tử Bích Hải tông, hắn điên cuồng lao tới.
Lại ngay giây phút này từ trong đám đông lao ra một người mặc bộ đồ đen, bịt khẩu y che đậy kỹ thân phận kể cả giới tính.
Hắc nhân chỉ đâm tới một kiếm, hành động xảy ra trong một thoáng chốc, ngay cả lão giả kia cũng chỉ kịp cảm nhận một chút thì đã thấy đầu Lâm Thiên bay lên giữa không trung, còn bóng đen liền mất hút trên mái nhà.
Lão giả kia liền ngay lập tức hoảng sợ, chính lão cũng không ngờ lại có cao thủ như vậy, thực lực như vậy không lẽ lại là Thiên Huyền.
Một Thiên Huyền thì sao phải ra tay giết một cái hậu bối chứ, rốt cuộc là ai có thù sâu như vậy với Lâm Thiên.
Diệp Trân Y vừa được chữa trị lành vết thương, dù còn đau đớn nhưng nàng vẫn ráng chịu được, nàng còn không có quan tâm tới nó chỉ một mực nghĩ tới Lâm Thiên, nhưng khi nàng nghe được tiếng hô của đám đông thì nàng mới có cơ hội nhìn qua.
Nàng thấy đầu của Lâm Thiên lăn lốc trên đất, chính là khuôn mặt của người mà nàng hằng ngày vẫn mong hắn bình an, người trước kia nàng đã từng không để ý nhưng qua thời gian lại nảy sinh tình cảm, rất mơ hồ nhưng nàng rất trân trọng.
Nếu nói ra thì sự thật nàng thích Lâm Thiên, thứ tình cảm bất di bất dịch, có thể nói đến giờ thứ Lâm Thiên làm tốt nhất là để Diệp Trân Y thích hắn đến như vậy.
“Khônggg…”
Diệp Trân Y như mất đi lý trí, mặc kệ vết thương trên tim, chạy tới bên cạnh cái xác của Lâm Thiên, không dám tin cầm lên cái đầu của hắn, hai mắt nàng dường như đã đẫm lệ nóng hổi, đau tới tận tâm can ôm lấy một cái đầu quỳ một chỗ đến khi kiệt sức bất tỉnh.
Dạ Khinh Ưu không ngờ tới Diệp Trân Y lại nặng tình như vậy, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, hắn lại thấy Lâm Thiên không thể nào có bản lĩnh làm nữ nhân yêu sâu đậm tới như vậy, trong việc này hắn nghĩ chắc chắn còn có nguyên do khác.
Nhưng hiện giờ hắn không vội bận tâm tới Diệp Trân Y, mà quay đi đuổi theo hắc y kia.
Sự thật thì hắc y kia chính là do Hoa Tiểu Thất giả dạng, hắn chỉ truyền tin một cái mà không nghĩ tới nàng lại ra tay nhanh như vậy, hắn xem ra Dạ Sát đối với bản thân vẫn vô cùng hữu dụng.
Việc Lâm Thiên chết ắt hẳn sẽ dẫn đến tên nam tử trung niên thần bí điên cuồng mà đuổi theo Hoa Tiểu Thất báo thù, hắn thì không muốn có kẻ giết người của hắn trước mí mắt của mình.
Quả nhiên Hoa Tiểu Thất bây giờ đang bị một nam tử đánh gục, thân thể nằm ngã trên đất, phá hủy cả mấy dãy nhà, miệng nàng không ngừng thổ huyết, xương trên người bị đánh gãy gần hết.
Mà nam tử trung niên thần bí hai mắt đỏ lầu, đạp lên người nàng mặc kệ nàng đau đớn, giọng dữ tợn.
“Mau nói.
Là ai sai các ngươi đến giết hắn.”
Giờ trong mắt nam tử trung niên chỉ có điên cuồng và giận dữ, hắn lột bỏ khẩu y trên mặt Hoa Tiểu Thất, đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp, hắn không ngờ người ra tay là một nữ nhân, còn là một nử tử trẻ trung như vậy.
Dù vậy hắn cũng không hề có ý nương tay, vẫn giữ sự hận thù trong mắt, ra tay cũng không kiêng nể dù nàng có là mỹ nữ, bàn tay bóp chặt cổ họng của Hoa Tiểu Thất.
“Không nói…!Ta sẽ giết ngươi.”
“Giết đi…!Ta chưa từng sợ chết.”
Hoa Tiểu Thất kiên định mà nói, trong đầu không ngừng nhớ tới Dạ Khinh Ưu, nói nàng phản bội lại công tử là việc nàng dù chết cũng khó mà làm.
Nam tử thấy nữ nhân không chịu khuất phục, đã quá tức giận, không chần chừ nữa mà muốn trực tiếp giết nàng.
Đúng một tích tắc, nam tử trung niên liền buông Hoa Tiểu Thất ra, lấy một cái truyền không phù sử dụng, trong nháy mắt đã biến mất.
Dạ Khinh Ưu chỉ mới phóng ra thần thức dò xét có một lượt mà không nghĩ nam tử kia thế mà nhạỵ cảm đến vậy, vừa tiếp xúc luồng thần thức mạnh mẽ của hắn đã dùng truyền không phù dịch chuyển đi.
Nhưng hắn làm vậy cũng vô ích, vì Dạ Khinh Ưu tu luyện thiên phú thần thông là không gian hệ nên hiểu rất rõ mấy cái vật như truyền không phù.
Dạ Khinh Ưu chỉ giơ tay bóp một cái, trong một khoảng không gian nào đó, nam tử trung niên toàn thân đã vặn vẹo như vòng xoáy nước tan thành từng mảnh thịt vụn, hồn phách cũng tan nát lạc trôi trong mấy khoảng không gian khác nhau.
Hắn làm rất nhẹ nhàng, từ đầu tới cuối hắn vẫn chỉ là quan sát thái độ trung tâm của Hoa Tiểu Thất, cho nàng thêm một điểm lòng tin, sau đó mới xuất hiện trước mặt nàng, không hỏi thăm hay thương xót nàng chỉ giơ tay rồi nói.
“Vật kia có lấy được không.”
“Công tử…!Đã lấy…”
Hoa Tiểu Thất vừa thấy hắn đã vô cùng vui mừng, không ngờ hắn vì nàng mà tới, nàng lập tức lấy từ trong ngực một cái chuông nhỏ màu vàng, có khắc vài đợt họa tiết, trông bình thường nhưng sự thật nó chính là một kiện bảo vật tương đương thần khí.
Dạ Khinh Ưu không nhiều lời cầm lấy cái chuông vàng, nhìn một cái rồi cất đi, mắt lại chuyển hướng lên trên trời, cảm nhận sự biến chuyển của thiên địa.
Quay qua Hoa Tiểu Thất dặn dò.
“Ngươi mau quay trở về “Dạ Nguyệt Lâu”, lập tức cho Cẩn Giai thiết lập trận pháp bảo vệ.”
“Vâng, công tử…”
Hoa Tiểu Thất không hỏi nhiều, nhận lệnh hắn liền rời đi, đi rồi nhưng đầu đôi khi quay lại mắt vẫn không ngừng lén ngắm nhìn hắn.
Dạ Khinh Ưu dịch chuyển quay trở lại chỗ của Tần gia, hắn đứng bên cạnh xác Lâm Thiên, cảm giác tên này dù chết nhưng vẫn kéo theo rắc rối.
Đợi qua thêm nửa khắc, bỗng chốc bầu trời cả Huyết Vũ đại lục trở thành một màu đỏ, sinh linh trên đại lục dù mạnh yếu ra sao đều có thể cảm nhận một cỗ uy nghi giáng lâm làm bọn họ đều muốn quỳ xuống.
Mà tại đây, người tham gia lần tuyển phò mà lần này là những người cảm nhận rõ rệt nhất, toàn thân ai cũng run lên lẩy bẫy, nhiều người đạo tâm thấp kém đã làm lễ quỳ xuống, ngay cả Diệp Trân Y từ trong đau khổ thể xác đến tinh thần đã bất tỉnh cũng bị dọa cho tỉnh lại, mắt cũng nhìn lên không sợ hãi.
Thánh đạo chi uy giáng xuống, sinh linh nào dám không quỳ xuống, dưới sự giận dữ của thánh uy, một đạo thánh quang bán kính cả trăm trượng đánh xuống một mảng đại lục trong mắt nó là nhỏ bé.
Dạ Khinh Ưu biết đạo thánh quang này là nhắm vào hắn, đơn giản chỉ vì hắn đã giết một “Thiên Mệnh Chi Chủ”, giết chết Lâm Thiên.
Dù sự thật cũng không phải là hắn trực tiếp ra tay nhưng hắn lại chính là kẻ giật giây sau tất cả.
Hắn có giấu tất cả nhưng không thể nào giấu được thánh đạo, dù hắn có mạnh cỡ nào nhưng nói về đạo toán thì hắn vẫn còn quá kém, phía trên hắn vẫn còn có một cái thần khí đệ nhất thiên hạ.
Đã không giấu được thì hắn không thèm giấu nữa, sau vụ này thì hắn cũng đã hiểu bản thân còn đánh giá quá thấp Thánh bia, sau này muốn giết “Thiên Mệnh Chi Chủ” hắn cũng không cần phải lề mề dài dòng nữa chi cho mệt.